Trước khi chuông vào học reo lên, Tần Gia Minh và Giản Hạnh đã chào tạm biệt nhau.
Giản Hạnh đứng ở cửa lớp một lát rồi mới đi vào, lúc đi ngang qua Trần Tây liền nói lời mà Từ Trường Lâm căn dặn, rồi trở về chỗ ngồi của mình, cô vừa ngồi xuống, Hứa Lộ đã hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Vừa hỏi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hẳn là đã thấy Tần Gia Minh rồi.
Giản Hạnh vốn cũng không có ý định giấu diếm, thành thật trả lời: “Giúp Trần Tây đưa danh sách nguyện vọng cho thầy Từ, lúc nãy gặp bạn nên tám gẫu hai câu.”
Hứa Lộ “A” một tiếng, “Giáo viên chủ nhiệm có ở văn phòng không?”
Giản Hạnh nói: “Có.”
Hứa lộ lại “A” thêm một tiếng, vài giây lại hỏi: “Vậy hai người có nói chuyện gì không?”
Động tác lật sách của Giản Hạnh dừng lại, sau đó cũng không ngẩng đầu lên nói: “Có chuyện gì để nói chứ.”
“À..” Hứa Lộ nhìn Giản Hạnh, không tiếp tục hỏi nữa.
Buổi trưa tan học, Hứa Lộ hỏi Giản Hạnh: “Giản Hạnh, cậu về nhà sao?”
Giản Hạnh nói, “Đúng vậy.”
Hứa Lộ có chút do dự, “Nhưng bọn họ đều không về nhà, hình như là ăn cơm ở gần trường, xong lại vào lớp tự học.”
Có những học sinh như vậy, nhưng hầu hết trong số họ đều thuê nhà ở ngoài hoặc là ở trong trường học, có thể tự chủ thời gian.
Giản Hạnh không có được những thứ này.
“Tớ phải về.” Cô ấy nói.
“Vậy được rồi,” Hứa Lộ nói, “Cậu đi trên đường nhớ cẩn thận chút nha.”
“Ừm.”
Giữa trưa trời vẫy còn nóng, Giản Hạnh về đến nhà áo thun cũng ướt cả rồi.
Giản Như và Lữ Thành không có ở nhà, bà ngoại vừa nấu cơm xong từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô cười nói: “Về rồi sao? Rửa tay rồi vào ăn cơm.”
Giản Hạnh đi vào trong phòng, “Dạ, lát nữa con ra.”
Cô vào phòng tiện tay đóng cửa lại, ngồi xuống bàn làm việc, hai tay đặt trên mặt bàn, rảnh rỗi mà lau móng tay.
Đầu ngón tay rõ ràng đang run rẩy, cô dùng sức nhéo xương ngón tay hai cái, sau hai tiếng giòn vang, cô mới mở năm ngón tay ra cạy.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô dường như nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực.
Từng nhịp một, lên lên xuống xuống, đập đến mức cô có cảm giác hô hấp không thông.
Ngoài phòng khách lại truyền đến tiếng của bà thúc giục, Giản Hạnh rất cất giọng đáp một tiếng, “A, đây ạ, ra liền đây.”
Nói xong cô lấy máy bay giấy từ trong túi ra, thân máy bay so với túi hơi dài, nhưng lại không bị dập, cô cầm máy bay lên nhìn một chút, sau đó dọc theo nếp gấp mở ra.
Cô nhớ rõ động tác cầm giấy của Từ Chính Thanh, là lấy tờ ở trên cùng, cậu hẳn sẽ không tuỳ tiện cầm nguyện vọng của người khác, cho nên có lẽ là của chính cậu.
Người mà chưa từng out ra khỏi top 3 khối trong ba năm trung học cơ sở, thì điểm thi tuyển sinh đại học sẽ cao đến mức độ nào.
Liệu cô có thể đậu hay không?
Nghĩ tới đây, động tác của Giản Hạnh khựng lại.
Cô nắm một góc của thân máy bay, chỉ là một lớp giấy mỏng, trọng lượng cơ hồ không cần tính, cô lại có chút không dám thở mạnh.
“Giản Hạnh đâu rồi.” Bà lại thúc giục cô.
Ngón tay Giản Hạnh nhẹ nhàng ma sát góc giấy, một hơi hoàn toàn mở máy bay giấy ra.
Cánh cửa phía sau bỗng nhiên được đẩy ra, ngay sau đó bà ngoại bước vào, “Con đang làm gì vậy? Làm bài tập về nhà à?”
Đi tới bên cạnh Giản Hạnh, nhìn thấy trong tay Giản Hạnh cầm một tờ giấy trắng: “Cái gì vậy? Giấy Trắng à? Sao lại gấp cho nó thành ra thế này?”
ads
Tim như bị treo lên cao cả buổi sáng bây giờ cũng đã trở lại bình thường được rồi.
Rõ ràng là đang rất bình thường, nhưng Giản Hạnh lại cảm thấy loại xúc cảm mất mát lẫn thất bại bao trùm.
Hoảng hốt thoát khỏi dòng suy nghĩ, chớp chớp mắt, trong đầu mơ mơ hồ hồ mất vài giây.
Lúc thất thần, Giản Hạnh nghĩ đến cảm xúc của bản thân từ khi lấy được máy bay giấy này đến giờ phút này.
Thật giống như một trò đùa.
Thì ra không phải chỉ có gặp nhau mới có thể tạo nên sức nặng của duyên phận, cũng không phải ai cũng có thể có được loại may mắn mất đi mà lấy lại được.
Huống chi, cô vẫn luôn không phải là người may mắn.
Ngay cả chữ Hạnh trong tên cô cũng là nhặt được.
Bà nội lại nói, “Con làm sao vậy? Bị bạn cùng lớp bắt nạt à? Bạn cùng lớp gấp máy bay giấy?”
Cái gì tung lung ngổn ngang.
Giản Hạnh bật cười, lắc đầu nói: “Không phải ạ, là tuỳ tiện nhặt được thôi ạ.”
“Trời ạ, một tờ giấy có cái gì mà nhặt.” bà ngoại nói, “Mau ra ngoài ăn cơm thôi.”
Giản Hạnh nói: “Được rồi, đợi con đi rửa mặt cái đã.”
“Rửa tay là được rồi.”
Giản Hạnh buông tờ giấy xuống, đứng lên, không nhìn bà, trực tiếp đi ra ngoài.
Cánh cửa được mở ra, gió thổi vào phòng, tràn lên bàn thổi rơi tờ giấy trên mặt bàn.
Ở mặt gấp bên trong của tờ giấy*, có một dòng chữ viết tay: Flying.
*điểm mù của tờ giấy, mặt được gấp vào bên trong.
Lúc ăn cơm, bà ngoại cũng không ăn, chỉ ngồi nhìn chằm chằm Giản Hạnh.
Giản Hạnh đưa tay ra gặp thức ăn bỏ vào bát cho bà ngoại, “Ăn cơm trước đi, một hồi lại nhìn con.”
Bà ngoại ngoài miệng thì nói ăn ăn ăn nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa thấy động đũa, ánh mắt vẫn còn dừng trên gương mặt Giản Hạnh, một hồi lâu, nhìn ra điểm không đúng lắm, hỏi: “Mắt con làm sao mà hồng hồng, bị đau mắt à?”
“Dạ.” Giản Hạnh nói, “Mắt có chút đau.”
Cô vừa rửa mặt, trên lông mi còn dính một lớp nước mỏng, trong đáy mắt vẫn còn hơi ẩm ướt.
Bà nói: “Cầm ô theo đi, bà thấy mọi người đều cầm ô.”
“Không sao đâu.” Giản Hạnh nói: “Cầm theo ô rắc rối lắm.”
“Ôi, con bé này cũng quá cẩu thả rồi.”
Bà ngoại lại hỏi: “Thế nào, khai giảng xong đi học có mệt không?”
“Con không mệt.” Giản Hạnh nói chuyện phiếm với bà ngoại rất thoải mái.
Bà ngoại cười: “Con đó nha, khổ thế nào cũng không nói, giống mẹ con như đúc.”
Giản Hạnh hơi cười mà không nói gì, đứng dậy đi rót nước, cô rót cho bà ngoại một cốc, chờ bà uống một ngụm rồi nói không có vị gì, đột nhiên nhớ tới gì đó, đứng dậy đi vào trong phòng, lúc đi ra, bà ngoại thả một viên đường vào cốc của cô.
Bà ngoại lập tức cười đến mắt híp lại trông như không thấy mặt trời.
Chẳng qua ăn đường không tốt cho răng của bà, đây cũng là nguyên nhân mà Giản Hạnh chỉ dám lén lén lút lút nhắn mắt cho qua việc bà vẫn thỉnh thoảng ăn đường.
Bà ngoại rất thích ngọt, lúc còn trẻ không biết tự kiềm chế, răng bên trong của bà bị sâu, về sau lại càng bị nặng hơn, sau khi ông ngoại mất, trong nhà chỉ còn lại bà ngoại và mẹ, cuộc sống trong nhà rất vất vả, không còn tiền chữa răng cho bà.
Dần dà, không thể trị được nữa.
Giản Như trong lòng rất áy náy, cho nên về vấn đề này quản rất nghiêm, bình thường trong nhà ngay cả đường trắng cũng không có.
Lữ Thành càng lấy lời của Giản Như làm thánh chỉ.
Cũng may mắn là đi làm kiếm tiền vẫn nhớ bà ngoại thích ngọt mà mua kẹo cho bà.
Thật ra Giản Hạnh cũng sợ Giản Như biết, chủ yếu là vì Giản Như luôn lớn tiếng và cũng không tha cho người khác.
Thế nhưng… bà ngoại còn có thể ăn mấy năm nữa đâu.
Giản Hạnh thấy tâm tình của bà ngoại vui vẻ ngâm nga, nhịn không được cười nói: “Bà cao hứng vậy sao?”
“Đúng thế, vì cháu gái ta thương ta nên rất vui.” Bà nói.
Giản Hạnh nói: “Vậy bà ngoại sống lâu thêm mấy năm nữa, con sẽ thương bà nhất.”
“Aida” Bà ngoại nhấp một ngụm nước chè, thở dài, “Già cả rồi không sống được mấy năm nữa.”
Kỳ thật bà ngoại cũng không còn nhiều thời gian nữa, không đến bảy mươi.
Hồi trẻ thả rông bản thân, bây giờ về già bệnh to bệnh nhỏ đều tìm tới cửa.
Linh kiện đang kêu oan, máy chủ có thể gắng gượng mấy năm nữa.*
*mấy bộ phận trên cơ thể đang suy giảm dần, cũng không còn được mấy năm nữa
“Đừng nói mò, mẹ nghe được sẽ mắng bà đấy.” Giản Hạnh nói.
“Ôi, ta mà sợ mẹ con ư?” Bà ngoại nói, “Hơn nữa, ta cũng chỉ là một bà già, mẹ con mắng cứ mắng, ta chỉ hi vọng, mẹ con mắng con ít đi hai câu.”
Giản Hạnh im lặng không nói gì.
Bà ngoại do dự, nói: “Giản Hạnh, thật ra mẹ con rất thương con, lúc ở quê con còn bé, mẹ con đi đâu cũng hận không thể mang con theo, có một thời gian thân thể của con không tốt, mẹ con là người trước nay không tin vào tâm linh nhưng lại đi tìm thấy bói, còn cố ý đổi cho con một cái tên tốt. Cha con cũng vậy, lúc con mới sinh, cha con làm việc trên công trường, một buổi sáng trở về hơn mười lần, người ta luôn chê cười cha con là không có tiền đồ, nhưng cha con chỉ tủm tỉm cười nói tiền đồ không quan trọng.”
Chuyện này Giản Hạnh đã nghe bà ngoại nói rất nhiều lần, cô “Dạ” một tiếng rồi nói: “Con biết.”
“Biết là tốt, biết là tốt rồi.” Bà ngoại yên tâm, “Sau này mẹ con có nói gì nặng lời, con cũng đừng để trong lòng, mẹ con sợ con học không được, ngày trước mẹ con học không giỏi, không trông cậy vào con thì trông cậy vào ai.”
Giản Hạnh lại “Dạ” một tiếng.
Từ lần cãi nhau trong bữa cơm hôm trước, Giản Hạnh và Giản Như đã mấy ngày liền không nói chuyện, bà ngoại có chút lo lắng.
Hai người chiến tranh lạnh, dù sao cũng phải có một người mở miệng trước, trong hai người, khẳng định một điều rằng người mở miệng chắc chắn sẽ không phải là Giản Như.
Vì thế, chie có thể là Giản Hạnh mà thôi.
Nhưng cũng không cần bà ngoại nhắc, tối nay cô cũng đã tính đi tìm Giản Như nói chuyện.
Dù sao bảng biểu kia cũng cần được kí tên.
Giản Hạnh cứ nghĩ Giản Như sẽ như bình thường, mười một giờ đêm mới về, buổi tối về đến nhà lại phát hiện xe ba bánh đã sớm ở trong nhà từ lâu.
Giản Hạnh lại nhìn phòng mình, đèn bật, trước bàn học là loé lên một bóng người.
Trước kia Giản Như đều từ góc độ này mà đoán xem cô có đang ngồi học hay không.
Giản Hạnh trong chốc lát cứ nhìn chằm chằm lấy thân ảnh đó, không đi vào.
Đi vào cũng vô dụng, nếu tâm trạng tốt Giản Như hai câu không nặng không nhẹ rồi đi ra, nếu tâm trạng không tốt, cô ngược lại phải cõng chữ ‘hiếu’ nặng nề nghe Giản Như nhắc tới những chuyện đau đầu kia.
Dù sao đây cũng là chiêu trò cũ mà cô thường dùng.
Nói không chừng nửa đêm còn làm phiền hàng xóm tới phân xử một phen.
Bỗng nhiên, bóng cây trên đỉnh đầu nhoáng một cái, dưới ánh trăng sáng rọi, thật giống một cái bóng lướt nhanh. Giản Hạnh chậm lại, đột nhiên nhớ tới gì đó, một giây sau trực tiếp vọt vào phòng mình.
Giản Như không biết đang lục lọi cái gì, động tác đẩy cửa vừa rồi của Giản Hạnh có chút thô bạo còn rất đột ngột, Giản Như giật mình hoảng sợ, trừng mắt nhìn Giản Hạnh mấy giây mới bình tĩnh lại, “Muốn chết à? Có chó đuổi theo mày à hay mày giấu bảo bối ở trong phòng?”
Giản Hạnh mím môi, nhanh chóng liếc mắt nhìn giá sách được lắp ráp trên bàn học, một tờ giấy trắng được đặt ở trong góc rõ ràng đã bị ai đó rút ra.
Cảm giác mệt mỏi nhất thời lại kéo tới.
Giản Hạnh rũ mắt, đi thêm hai bước đặt cặp sách lên ghế, lấy bảng biểu từ trong cặp ra đưa cho Giản Như, “Giáo viên bảo phụ huynh kí tên.”
Giản Như chột dạ, Giản Hạnh cho Giản Như cái bậc thang* cô lập tức đi xuống, cầm bảng biểu nhìn qua, lấy bút “xoẹt xoẹt” vài đường kí tên.
*1 người đang khó xử mà có 1 người “đệ bậc thang = cho/đưa bậc thang” cho họ có nghĩa là nói hay làm cái gì đó cho người kia khỏi bị quê.
Trước kia lúc Giản Quốc Thắng chưa đi, Giản Như cũng học qua vài năm, nghe nói thành tích cũng không tệ lắm, cho nên nhiều năm như vậy vẫn rất không cam lòng.
Sau khi Giản Như kí xong, tiện tay cầm một quyển sổ, viết một từ Tiếng Anh lên đó, hỏi Giản Hạnh: “Cái này có nghĩa là gì?”
Giản Hạnh nhìn qua, “Flying”, cô liền nói: “Bay.”
Vừa dứt lời, Giản Như tát một cái vào cánh tay cô, lớn tiếng mắng: “Bay đi đâu cơ? Mày bay đi đâu? Đủ lông đủ cánh rồi liền muốn bay? Sơ trung mày bay không được, nghĩ rằng lên cao trung mày có thể bay?”
Cái tính tình thất thường sáng nắng chiều bưa trưa giông bão này của Giản Như khiến Giản Hạnh không kịp đề phòng, căn bản là không kịp phản ứng.
Giản Như từ trước đến nay lúc động tay động chân dùng lực rất mạnh, một cái tát ngang khiến nửa cánh tay Giản Hạnh tê dại, cô kịp phản ứng lại hỏi Giản Như: “Làm cái gì vậy?”
“Tao làm gì? Mày vẫn còn mặt mũi hỏi tao làm gì ư?” Giản Như trực tiếp hất đổ hết sách vở trên giá xuống đất, trên mặt bàn một đống lộn xộn nằm ngả nghiêng, Giản Hạnh theo bản năng muốn lao tới nắm lấy tờ giấy trắng đó, lại bị Giản Như tát vào mu bàn tay Giản Hạnh rống lên, “Cầm đi! tao thách mày dám cầm đấy.”
Lại cầm tờ giấy lên, hung hăng đập mạnh lên mặt bàn, ngón tay chỉ thằng vào chữ “Flying” được viết trên giấy: “Mày nói đi! Bay đi đâu!”
“Mày thực sự học không được? Tao và cha mày, bà ngoại mày, có người nào không vì mày sao? Tạo điều kiện cho mày chuyển vào thành phố, cho mày đi học sơ trung, cao trung, bây giờ mày muốn bay? Mày tại sao không chết quách đi? Mày dẫn cả nhà cùng đi chết với mày luôn đi!” Giản Như càng nói càng tức, nhìn biểu hiện có vẻ như cái tát tiếp theo sẽ rơi xuống mặt Giản Hạnh.
Giản Hạnh từ đầu đến cuối không nói một câu, cúi mặt gằm xuống, cô có thể cảm nhận được nước bọt của Giản Như văng lên mặt mình, nhưng cô vẫn chính là không muốn ngẩng đầu, không muốn một giây phút nào chạm mắt với Giản Như.
Ánh mắt rời rạc nhìn chằm chằm tờ giấy trắng nằm trong tay Giản Như, không có ý đồ giật lấy, chỉ đơn thuần là ngẩn người.
Nhưng hành vi này của cô rơi vào mắt Giản Như lại biến thành một loại chống cự không tiếng động, cơn tức đạt tới đỉnh điểm, trước tiếp xé toạc tờ giấy.
Lúc này Giản Hạnh mở to hai mắt, “Mẹ!!!”
“Đừng gọi tao!” Giản như đem giấy xé nát vung lên, “Đây rốt cuộc là cái gì? Mày nói đi! Không nói hôm nay ai cũng đừng mong được ngủ!”
“Có chuyện gì vậy? Lại làm sao nữa?” Là Lữ Thành, hắn không đi vào, chỉ đứng ở cửa ra vào hỏi.
“Không có chuyện của anh, đi ngủ đi.” Giản Như cất giọng quát.
Bà ngoại hình như cũng lên tiếng, Giản Hạnh loáng thoáng nghe được giọng nói của bà, nói cái gì mà có việc gì để ngày mai rồi nói, đừng làm trễ giấc ngủ của Giản Hạnh, hôm nay con bé đi học về mệt rồi.
Đúng thật rất mệt mỏi.
Mệt mỏi đến chết.
Muộn rồi, Giản Hạnh thực muốn đi ngủ.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói có chút trầm thấp, “Là giáo viên cho.”
Đáp án ngoài dự liệu, Giản Hạnh thậm chí còn cho rằng mình nghe nhầm, trừng mắt hỏi: “Cái gì?”
Giản Hạnh nói: “Là giáo viên chủ nhiệm nhặt được máy bay giấy nên cho con.”
“Chữ kia cũng có thể là do thầy ấy viết.”
Giản Hạnh nói không có nửa điểm dấu vết là nói dối, trong lúc nhất thời cứ nhiên không biết Giản Như có tin hay không, cô nhặt tờ giấy vụn trên mặt đất, lại nghĩ đến chữ “bay” kia, một lúc sau, giọng có chút nghiêm lại, hỏi một câu: “Viết bay là có ý gì?”
“Không biết,” Giản Hạnh nói: “Có lẽ hi vọng sau này con có thể bay cao như như máy bay vậy.”
Cô cố tình.
Cố ý nói như vậy.
Giản Như năm đó chỉ học tiểu học, nên cô có một loại kính nể đối với giáo viên trung học một cách mù quáng, bây giờ lại tự tay xé đi tờ giấy giáo viên kỳ vọng rất lớn vào con gái, tâm tình nhất định rất khó chịu.
Lúc này ngoài cửa bà ngoại kêu một tiếng: “Giản Như, Giản Như, mau đi ngủ đi.”
“Được rồi, giục giục giục, giục cái gì mà giục! Học sinh cấp ba ngủ muộn một chút thì có làm sao! Sau này chẳng phải cũng sẽ thức đêm sao!” Ngoài miệng thì nói như vậy,nhưng Giản Như đã làm bộ muốn đi ra, quay người trước, cô hơi ngừng lại, mắt nhìn Giản Hạnh, giọng không còn nghiêm như trước, nói: “Nói thế nào cũng là thầy giáo cho, lát nữa đem dán lại, làm xong thì dọn dẹp phòng rồi ngủ.”
Đây chính là lời xin lỗi của Giản Như.
Đều trong dự liệu của Giản Hạnh.
Bình thường loại tình huống này, Giản Như cho phép cô im lặng, nhưng Giản Hạnh lần này đến lần khác đáp một được: “A, vâng.”
Sau khi Giản Như đi, căn phòng lập tức an tĩnh, Giản Hạnh đứng bên cạnh bàn học, nhìn chằm chằm những mảnh giấy vụn tung toé trên mặt đất, một hồi lâu sau mới chậm chạp ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh từng mảnh.
Giản Như bình thường làm việc gì cũng rất quyết đoán, xé một thứ cũng sẽ không xé nát, chỉ có vài mảnh, rất nhanh liền dính xong.
Để đề phòng tờ giấy bị nát, Giản Hạnh cố ý dùng băng keo trong suốt dán lên toàn mặt tờ giấy, sờ lên liền có một cảm giác trơn trượt, hoàn chỉnh giống như chưa từng chịu qua bất kì tổn thương gì.
Chỉ qua có lớp màng bảo vệ này, cô cũng không thể cảm nhận được mùi hương trên giấy nữa.
Giống như chấp niệm bị niêm phong, giống như an ủi tự lừa dối mình.
Một lát sau, cửa phòng lại bị gõ.
Giản Hạnh nhét tờ giấy lại vào trong ngăn kéo, quay đầu lại thấy Lữ Thành thò đầu vào.
Từ sau khi Lữ Thành bị què chân, vẫn luôn thấy Giản Hạnh có một loại câu nệ đối với hắn vô cùng mất tự nhiên.
Giản Hạnh được nhiên là cảm nhận được, nhưng cô giống như đứa trẻ bị thiếu hụt tình cảm, mặc dù trong lòng rất không muốn, nhưng ngoài mặt không bày ra hành đồng gì quá thân mật, chỉ có thể thản nhiên hỏi: “Sao vậy ạ?”
Lữ Thành cười đặt một tờ năm đồng lên bàn học của cô, “Không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút, hôm nay cũng mệt rồi đừng thức đêm, đây là mẹ con cho con, ngày mai đi học mua nước uống.”
Đây là phương thức xin lỗi trước sau như một của Giản Như.
Giản Hạnh nhìn tờ tiền được đặt lên bàn nói: “Vâng.”
“Được rồi được rồi, ngủ sớm một chút.” Lữ Thành không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.
Giản Hạnh nhìn thân eo và bước chân xóc nảy của hắn khi đang còn trẻ*, bỗng nhiên thấy mũi chua xót, chủ động mở miệng nói: “Cha, cha cũng đi ngủ sớm một chút.”
*đang còn trẻ nhưng đã bị tật
Lữ Thành khẽ giật mình ngẩn người ra, vội vàng xoay người đáp: “Được được được, đi ngủ sớm một chút.”
Vừa nói vừa lui về sau, không cẩn thận đụng vào khung cửa, vẻ mặt xấu hổ lại cười cười.
Giản Hạnh đang muốn đứng lên, Lữ Thành khoát tay, “Được rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Cửa chậm rãi đóng lại, qua khe cửa thấy được thân ảnh của Lữ Thành ngày càng mỏng manh.
Người ta luôn nói phụ thân như núi, nhưng trong ấn tượng của Giản Hạnh, phụ thân giống như tảng đá lung lay được đặt bên vách núi.
Hắn chưa bao giờ mạnh mẽ, hắn chỉ là cha của cô.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào yên lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hô hấp đều đều chưa từng có.
Càng đừng nói đến binh hoang mã loạn* vừa rồi.
*vụ nhốn nháo vừa rồi
Giản Hạnh ngồi trên ghế, ngón tay từng chút mò lấy nắp giật ngăn kéo, âm thanh nhỏ trong trẻo giống như búa đóng đinh, từng chút từng rơi vào trong lòng cô.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng kéo ngăn kéo, lấy ra quyển ‘Một chín tám bốn’.
Là sách văn học nước ngoài, nội dung rất khó để hiểu, ý nghĩa cũng sâu sắc đến mức khiến cô không nắm bắt được.
Trong từng dòng thỉnh thoảng sẽ có chú thích, phông chữ cô cũng không thấy quen thuộc. (thấy lạ)
Không có kiên nhẫn để lật từng trang từng trang đến trang cuối cùng, ở trang cuối của quyển sách có một dòng chữ viết tay mực đen: 31.08.2009, tại Hoà Trung.
Ngón tay Giản Hạnh ma sát hai lần lên dòng chữ đó, cầm bút lên viết tiếp phía sau:
Chúc cậu tinh thần đại hải, mãi mãi xán lạn.
*Chúc cậu sao trời biển rộng, mãi mãi toả sáng.
(tinh thần đại hải=sao trời biển rộng)
Đêm nay phòng của Giản Hạnh hơn hai giờ đêm vẫn sáng đèn, hơn bốn giờ sáng gió bắt đầu thổi, năm giờ mười phút, Giản Hạnh nhìn thấy bình minh đã lên, những tia sáng đầu tiên đã bắt đầu cho một ngày mới.