Buổi tự học chiều thứ bảy diễn ra bình thường, Giản Hạnh muốn về sớm xem Trần Yên Bạch có nhắn cho cô không, nhưng Giản Như và Lữ Thành đột nhiên về lúc 4 giờ chiều, Giản Hạnh nghe thấy trong nhà có động tĩnh, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lữ Thành, Lữ Thành thấy cô cười vui vẻ, nhấc đồ trong tay lắc lắc nói: “Mau ra ăn cơm đi.”
Giản Hạnh đứng dậy đi ra ngoài, “Cái gì vậy ạ?”
“Mẹ mua cho con con gà.” Lữ Thành cười nói khi đi về phía nhà bếp, “ăn đi rồi đi học.”
“Được rồi, gà chẳng phải bảo bối gì, cũng không phải là chưa từng ăn qua.” Giản Như đi vào gian phòng chính, đi ngang qua Giản Hạnh liền thấp giọng hỏi: “Rửa tay chưa? “
Giản Hạnh chậm rãi nói: “Vẫn chưa.”
“Vậy sao không đi đi?”
Giản Hạnh “ồ” một tiếng đi vào phòng tắm.
Bà ngoại có vẻ vui hơn Lữ Thành, khi Giản Hạnh rửa tay xong về, bà vô tình mở một chai Coca đưa cho cô, “Mau ăn đi.”
Giản Hạnh cầm Cocacola liếc Giản Như, Giản Như rõ ràng đã bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng giây sau liền quay đi như không có chuyện gì.
Lúc này Lữ Thành nói: “Uống đi.”
Tay Giản Hạnh nắm chặt chai Coca, thân chai bị áp lực hơi biến dạng, miệng chai tỏa ra mùi soda, vài giây sau Giản Hạnh mới cười nói: “Vâng.”
Sau khi cô uống xong, bà ngoại nói: “Rót cho mẹ con đi”.
“Con không uống đâu.” Giản Như thẳng thừng nói, “Không muốn uống cái thứ của trẻ con.”
“Uống một chút.” bà cầm cốc của Giản Như đưa cho Giản Hạnh, Giản Như từ chối nhưng cũng không ngăn bà cầm lấy cốc, Giản Hạnh rót nửa cốc rồi đưa cho Lữ Thành đã ngồi xuống với bà ngoại.
Uống Cocacola xong sẽ hụt hơi, uống xong đừng cãi cọ, chúng ta vẫn là một gia đình.
Giản Hạnh nhất thời cảm thấy mình như trở lại tiểu học, khi Lữ Thành còn có thể nghiêm túc làm việc, bà ngoại còn trẻ, Giản Như không ghét Lữ Thành đến thế, cũng không hận đời đến thế.
Khi đó, người ta nói Giản Như cứng rắn mềm lòng, cô vẫn tin.
Sau đó… sau đó cô nhìn thấy ánh sáng.
Làm sao những người đã nhìn thấy ánh sáng có thể chịu đựng được bóng tối.
Giản Hạnh cầm chặt cánh gà Giản Như đưa cho, âm thầm nuốt xuống hơi thở sắp phun ra.
Năm giờ trời bất chợt đổ cơn mưa, Giản Như và Lữ Thành tính ra cổng trường nhưng bây giờ chỉ có thể ở nhà, Giản Hạnh đang định xách ô đi thì Giản Như đột nhiên hét lên: “Để mẹ đưa mày đi.”
Giản Hạnh sửng sốt một chút, “Mẹ sao lại đưa con đi?”
“Mẹ sang nhà bên mượn cái bình điện, mưa to quá.” Giản Như nói, cầm lấy ô trong tay Giản Hạnh đi sang nhà bên.
Bà ngoại đứng ở cửa cười sảng khoái: “Đi đi, để mẹ con đưa con đi.”
Lữ Thành ở bên cạnh cũng cười nói.
Nhìn mặt họ, Giản Hạnh bỗng cảm thấy hơi thở trong lòng mình như bị xì ra một ít.
Mối quan hệ huyết thống thật kỳ lạ, nó luôn có thể điều khiển cảm xúc của con người bằng mọi cách có thể.
Lúc này, giọng nói to của Giản Như từ ngoài cửa truyền vào, Giản Hạnh nói “Này”, từ trong cửa cầm thêm một chiếc ô đi ra, Giản Như thấy cô đi ra liền đưa ô cho cô, Giản Hạnh ngồi phía sau, Giản Như hỏi.: “Được chưa?”
Giản Hạnh nói: “Được rồi.”
Mưa trên đường lớn hơn, đường Nhân Dân có chút tắc nghẽn, Giản Như rẽ một khúc cua từ Nhà hát lớn sang đường Phúc Hưng, khi rẽ vào ngã tư, xe đột ngột dừng lại, Giản Hạnh đập đầu vào lưng Giản Như Theo quán tính, cô chưa kịp hỏi có chuyện gì thì đã nghe Giản Như chửi: “Con mèo hư!”
Giản Hạnh sửng sốt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy một con mèo hoang ướt sũng đang lắc lư bên bánh xe, Giản Như lớn tiếng chửi, mèo con rõ ràng là sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Giản Hạnh đang định xuống xe ôm đi, Giản Như đột nhiên đá con mèo ra, con mèo con không lớn lắm, trực tiếp lăn xuống dưới bồn hoa bên cạnh, còn kêu meo meo, giây tiếp theo xe chạy đi, Giản Hạnh quay đầu, xuyên qua màn mưa dày đặc, nhìn những luống hoa dần biến mất khỏi tầm mắt.
Cổng trường lúc này rất đông, có cả xe và học sinh, Giản Như thấy vậy đành phải đưa Giản Hạnh đến ngã tư.
Giản Như nói: “Nếu trời tối mà vẫn còn mưa, đợi ở đây, mẹ tới đón mày.”
Giản Hạnh xuống xe, thấy quần áo của Giản Như đều ướt sũng, ô đi trên xe cũng không che được mưa, Giản Hạnh nhìn quần áo gần như dính sát vào người cô, nói: “Không cần đâu, đi bộ cũng không bị ướt mấy.”
“Con đi đây, trở về cẩn thận một chút.” Giản Hạnh nói.
Giản Như gật đầu cầm ô rời đi.
Chiếc ô của Giản Như rất to, là quà của công ty di động cạnh nhà, trên đó có in khẩu hiệu, mặt ô mỏng, dường như không cản được mưa gió.
Giản Hạnh nhìn Giản Như đi xa, hồi lâu không thể quay đầu lại.
Cho đến khi một chiếc ô tô màu đen dừng lại ở cùng một ngã tư, cửa sau mở ra, thiếu niên cầm chiếc ô ca rô màu xanh bước xuống, không lập tức rời đi mà đóng cửa lại, đi đến chỗ ngồi của phụ lái.
Cửa sổ của phụ lái mở ra, Giản Hạnh nhìn thấy một người phụ nữ rất có khí chất, chính là mẹ của Từ Chính Thanh.
Giản Hạnh đã gặp qua người phụ nữ đó.
Nhiều năm đã trôi qua, và bà ấy dường như vẫn giống như cô nhớ.
Nhẹ nhàng, phóng khoáng, từng cái nhíu mày và nụ cười đều toát lên khí chất hiểu biết.
Từ Chính Thanh hơi cúi người, giống như đang nói chuyện với mẹ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nói, một lúc sau Nhĩ Tài phất tay đóng cửa xe lại.
Cậu nhìn chiếc xe chạy đi rồi mới quay lại, khi vừa quay lại, Giản Hạnh đã bình tĩnh đẩy tán dù xuống.
Tầm nhìn bị che khuất, Giản Hạnh cụp mắt xuống, chỉ nhìn thấy vệt nước dưới chân thiếu niên.
Cô nhìn chằm chằm và đi theo từng bước.
Lúc đi ngang qua quán trà sữa, Giản Hạnh muốn rẽ vào, ngẩng đầu lại thấy Từ Chính Thanh đang rẽ vào, trước quán trà sữa có Ngô Đơn và Giang Trạch, nhưng không có Tần Gia Minh.
Giản Hạnh do dự một hồi, cuối cùng cũng không có đi tới, trực tiếp đi vào lớp học.
Kỳ nghỉ trường học mới khai giảng, rất nhiều người không chú ý, buổi tối tự học không có giáo viên trông coi, cả ba tiếng đồng hồ hầu như không có yên tĩnh.
Giản Hạnh vốn không có ý định viết bài kiểm tra, cuối cùng cũng mò ra nội dung phía sau sách sử xem trước.
Hứa Lộ thấy cô đọc lịch sử, liền hỏi: “Sao lại học Lịch Sử rồi?”
Giản Hạnh nói: “Tuỳ tiện đọc thôi.”
Hứa Lộ có vẻ không tin, Giản Hạnh đột nhiên có chút cáu kỉnh, bình thường có thể kiên nhẫn giải thích vài câu, hôm nay đi đâu cũng thấy chán, thỉnh thoảng lại đau đầu, dứt khoát gấp cuốn sách lịch sử lại nằm xoà ra giữa bàn.
Hứa Lộ giật mình, thận trọng hỏi: “Giản Hạnh, cậu mệt à?”
Giản Hạnh “ừm” một tiếng, nói: “Tớ ngủ một lát, Từ Ban tới gọi tớ dậy nhé.”
Hứa Lộ nói được.
Giản Hạnh vốn chỉ muốn nằm nghỉ trong một lát, lại không nghĩ bản thân trực tiếp ngủ tới lúc tan học, thậm chí mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ, trời cũng mưa to, mưa to như muốn lật đổ cả thành phố, ngõ về nhà tối om, Giản Hạnh mò mẫm về nhà nhưng gần đến cửa lại vấp ngã.
Cô đứng không vững ngã xuống đất, lòng bàn tay áp lên một chỗ mềm mại mà cứng đờ, cửa nhà đột nhiên có ánh đèn sáng lên, hình như Giản Như bật đèn cho cô. Từ khe cửa, Giản Hạnh cẩn thận nhìn tay mình, cô chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy dưới tay cô là một đống xác mèo rừng.
Nổi da gà lập tức nổi lên, da đầu tê dại, toàn thân tóc gáy dựng đứng, trong nháy mắt giống như bị cổ họng bóp nghẹt, không thở nổi, mãi cho đến trên đầu sấm sét ầm ầm, Giản Hạnh mới đột nhiên mở to con ngươi và hít một hơi dài.
“Giản Hạnh?” Bên cạnh Hứa Lộ nhẹ nhàng đẩy cô.
Giản Hạnh như bị kéo về hiện tại, Giản Hạnh tỉnh táo lại, thở ra một hơi muộn màng, một lúc sau mới khẽ ngẩng đầu lên, khàn giọng “ừm” một tiếng, “Tỉnh rồi.”
Hứa Lộ thấy cô giật mình, “A! Sao cậu ra nhiều mồ hôi thế?”
Giản Hạnh nghe tiếng, đưa tay lên lau trán, trong lòng bàn tay còn có chút mồ hôi.
Sự lạnh lẽo khiến cô nhớ lại khoảnh khắc chạm vào quần áo của Giản Như lúc xuống xe Giản Như vào buổi chiều.
“Không sao.” Giản Hạnh nói rồi đứng dậy, lúc đứng dậy mới thấy học sinh trong lớp đã rời đi gần hết.
Hứa Lộ hỏi Giản Hạnh: “Bây giờ về nhà sao?”
“Đúng vậy.” Giản Hạnh nói, “Tớ đi nhà vệ sinh, cậu không cần đợi tớ, lát nữa tớ sẽ về sau.”
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt, Giản Hạnh như bị bỏ vào hầm băng trong giây lát, cô chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và một chiếc áo khoác đồng phục học sinh, bị gió tạt vào người, cơ thể giống như bị ngàn mũi kim xuyên qua da.
Có những nỗi đau là không thể tránh khỏi.
Giản Hạnh đứng hồi lâu, nhịp tim đã không còn căng thẳng mới quay vào lớp, lúc đi ngang qua lớp 1, Giản Hạnh không khỏi quay đầu nhìn vào bên trong.
Trong phòng học vẫn có người tự học, cửa sau mở, chính giữa hàng thứ hai đến cuối cùng ở bên trái, trên bàn một quyển sách bị gió thổi bay lật trang, cô gái để ý liền đứng dậy giúp cậu cất sách vào ngăn, một giọng nói giễu cợt không biết từ đâu truyền đến: “Ôi, đại biểu lớp tốt với lớp trưởng thật đấy.”
Cô gái vừa giận vừa thẹn, quát: “Trần Bác Dư, cậu thật phiền phức!”
Giản Hạnh từ từ thu tầm mắt lại khi gió ngoài hành lang thổi qua, làm ướt mặt và mắt cô.
Trời trở lạnh hơn.
Mùa hè cuối cùng cũng qua đi, trong khuôn viên quảng trường gió vẫn từng đợt thổi qua, kéo dài rất lâu.
Những cơn gió này năm này qua năm khác vẫn thổi qua, không biết cất giấu bao nhiêu tâm tư nhẹ nhàng, mơ hồ không rõ của bao nhiêu người.
Trong quán trà sữa, Giản Hạnh viết xong lời cuối cùng, giơ tay dán mẩu giấy vào góc tường.
Cô đứng trước bức tường, nhìn lên và nghĩ: Gió có trường tồn mãi mãi không, hay là một thứ khác.
“Đây, điện thoại di động.” Lúc này Bàng Bân từ khu gác xép lầu hai đi xuống, đưa điện thoại cho Giản Hạnh nói: “Hôm nay mưa to như vậy, tôi còn tưởng em không tới.”
Giản Hạnh nói: “Em sợ cô ấy tìm em có chuyện.”
Cô nói vậy nhưng cô hiểu hơn ai hết Trần Yên Bạch sẽ không sao đâu, cô chỉ muốn nói chuyện với cô ấy thôi.
“Cô ấy thì có thể có chuyện gì, toàn là nhảm nhí.” Bàng Bân cười nói, “Em tìm phòng riêng chơi đi, tôi làm việc tiếp.”
Giản Hạnh nói: “Được.”
2009/10/05 22:44:22
[ Khói Bạch Yên ]: Đàn anh gửi cho tớ một câu hỏi, anh ấy nghĩ tớ không nhìn ra là anh ấy thích tớ sao? Cả trường đang hô anh ấy thích tớ đấy nhé! / trợn mắt /
2009/10/06 08:19:12
[ Khói Bạch Yên ]: Ay, có con mèo nằm trên mộ bà tớ. / Thumb /
2009/10/06 03:56:34
[ Khói Bạch Yên ]: Đọc tiểu thuyết đi mà xem, cái kết Nữ Chủ chết tớ chịu. /bung nắm đấm/
(điềm báo đây rồi)
2009/10/07 15:39:41
[ Khói Bạch Yên ]: Mẹ kiếp, gió Đồng Đô to quá, tình yêu của chó Tần dành cho tớ thổi tới đây à? /run rẩy/
2009/10/07 16:59:32
[ Khói Bạch Yên ]: Hì hì, bạn cùng phòng đẹp trai quá! /color/
2009/10/07 21:30:01
[ Khói Bạch Yên ]: Chuông reo tan học!
Giản Hạnh đọc từng câu từng chữ đều chán ngán đến mức cô có thể đoán ra, nhưng cuộc sống thường ngày tẻ nhạt này dường như từng chút từng chút xoa dịu sự bất an và hoang mang của Giản Hạnh, nỗi sợ hãi và lo lắng không tên cũng được che đậy, cả người dần dần thả lỏng, câu có câu không cùng Trần Yên Bạch nói chuyện phiếm.
Khi cơn mưa bên ngoài dần dần ngớt, cửa quán trà sữa bị đẩy ra đóng vào hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Giản Hạnh thấy sắp hết giờ nên đứng dậy bước ra khỏi phòng riêng.
Cô đưa điện thoại cho Bàng Bân, Bàng Bân cười nói: “Nói chuyện xong rồi à?”
Giản Hạnh “ừm” một tiếng, cô không biết rõ Bàng Bân lắm, cũng không có nhiều chuyện để nói, sau khi chào hỏi vài câu tùy tiện bước ra ngoài, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một chiếc ô màu xanh ở cửa, động tác Giản Hạnh dừng lại trong chốc lát.
Lúc này, trong tiệm truyền đến một thanh âm, Bàng Bân nghe thấy tiếng đáp lại, bưng hai ly trà sữa đi vào, sau khi Bàng Bân rời đi, Giản Hạnh quay đầu nhìn quầy hàng, phát hiện có một quyển sách trên đó.
Trên gáy sách có dán số hiệu sách đặc biệt của Nhà sách Tân Hoa, dưới nhãn có mấy chữ lớn: Người đua diều.
Giản Hạnh mím môi, từ từ rút tay trên cửa lại.
Cửa kính liền đóng lại, gió chiều thổi qua khe cửa phả vào mặt Giản Hạnh, mang theo hơi ẩm vừa nông vừa sâu.
Trong yên lặng, Giản Hạnh vươn tay mở sách ra, trang đầu tiên viết đầy chữ, đều có một câu: Vì cậu, cả ngàn lần rồi.
Giản Hạnh nhìn chằm chằm, ánh mắt tập trung vào dòng viết tay ở chính giữa.
Một dòng chữ được viết rất ngay ngắn.
Tiếp sau Tiếng Trung là loạt tiếng Anh mượt mà: For you, a thousand times over.*
*trích dẫn từ ‘Người Đua Diều’
Có phải đây là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn?
Giản Hạnh đang định mở văn bản ra xem, cửa kính đột nhiên bị kéo ra, gió lạnh thổi vào, Giản Hạnh bất giác giật mình, đồng tử giãn ra quay đầu lại nhìn thấy người đi tới.
Cô không có thời gian để thể hiện bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt, cô có vẻ hơi choáng váng.
Từ Chính Thanh không ngờ lúc này lại gặp cô ở đây, một lúc sau mới che ô đi vào, cửa thật sự rất hẹp, Từ Chính Thanh trực tiếp đẩy cửa vào, tay bên này cầm một chiếc ô lớn, tay bên kia cầm một chiếc túi xách vuông vắn.
“Sao còn chưa đi?” Anh hỏi khi đặt túi lên quầy bar.
Không biết có phải gió quá lạnh khiến Giản Hạnh toàn thân có chút tê dại, giống như đột nhiên mất đi ý thức, cô chậm rãi nói: “Bây giờ đi.”
Từ Chính Thanh chỉ là thuận miệng hỏi, Giản Hạnh nói xong cũng không nói nữa mà nghiêng người đi về phía quầy bar, ngồi xổm ở đó như đang tìm kiếm thứ gì đó, Giản Hạnh có chút tò mò, nhưng không biết làm sao mở miệng, Từ Chính Thanh đột nhiên đứng lên.
Trên tay cậu đang bế một con mèo con không được sạch sẽ cho lắm.
Bé mèo thực sự rất nhỏ, trông giống như vừa mới được sinh ra.
Bé mèo này chắc là nhát gan, sau khi bị bắt được liền kêu gào thảm thiết, móng vuốt bấu chặt vào ống tay áo của Từ Chính Thanh, Từ Chính Thanh dường như muốn nhặt lên, nhưng móng mèo lại móc vào sợi chỉ áo của cậu. chỉ có thể với vẻ mặt đầy cam chịu, cậu bỏ cuộc và nhét con mèo vào túi.
Giản Hạnh bị hành vi của anh làm cho sửng sốt, buột miệng nói: “Cậu không sợ* nó sao?”
*ý là phát cáu, sợ nó làm bẩn người, tạo thương tích trên người
“Không.” Từ Chính Thanh nói, “Chỉ là nhát gan thôi, giới hạn không gian liền không sợ.”
Anh thở dài, rồi lại nói: “Nếu tớ biết điều này, tớ đã không lao lực đi mua một chiếc túi cho mèo.”
Hóa ra chiếc túi dùng để đựng mèo.
Kia cố tình mượn một chiếc ô lớn có lẽ sợ rằng chiếc túi mèo sẽ bị ướt.
Cậu thực sự chu đáo.
Giản Hạnh nhìn chiếc túi đang không mguwngf nhúc nhích của cậu, lại hỏi: “Mèo của cậu à?”
“Không phải.” Từ Chính Thanh nói như động tay động chân, khiến mèo con lại kêu lên hai tiếng, sau khi đùa thành công, anh híp mắt cười, sau đó mới nói tiếp: “Tớ mới nhặt được, không biết từ đâu chạy ra, đầu óc rất khôn, còn biết trú mưa dưới gầm xe điện. “
Giản Hạnh nhìn theo, đầu óc mông lung, gần như theo bản năng hỏi: “Vậy cậu tính mang về nhà à?”
“Ừm.”
“Gia đình cậu có đồng ý không?”
“Hả?” Từ Chính Thanh có chút khó hiểu, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, hiểu ra điều Giản Hạnh hỏi, cười nói: “Ồ, ba mẹ tớ cũng rất thích mấy bé mèo này, chắc sẽ không ghét bỏ nó đâu.”
“Ồ…” Giản Hạnh lần đầu tiên có ý tưởng chạy trốn khi nói chuyện với Từ Chính Thanh, cô nhỏ giọng nói: “Bé mèo này chắc cũng rất vui.”
“Thật ư.” Từ Chính Thanh đáp, cúi đầu nhìn xuống túi, mèo con thận trọng thò đầu ra, bắt gặp ánh mắt của anh, Từ Chính Thanh động đậy tay, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ hỏi mèo con, “Thật sao?”
Tất nhiên mèo con sẽ không đáp lại.
Nhưng, hẳn là bé mèo rất hạnh phúc.
Ít ra còn hạnh phúc hơn gặp được cô và Giản Như.