Chương 48:
Từ lúc sinh ra đời, Giang Triển Tâm đã biết, hắn không giống những đứa trẻ khác.
Hắn không có bố, không chỉ vậy, tất cả những người xung quanh đều sẽ đối xử rất khách sáo với hắn. Người trong nhà chưa bao giờ đánh hay mắng hắn, tình cờ Giang Triển Tâm gặp được một vài đứa trẻ nhà khác khi họ tới chơi, những đứa bé đó cũng sẽ rất dè dặt với hắn như thể đang đối mặt với người lớn trong nhà.
Khi hỏi mẹ, mẹ đã bảo với hắn: “Thì con đúng là vai lớn hơn bọn nhỏ mà.”
Giang Triển Tâm hồi còn bé không hiểu được sao vai của mình lại lớn hơn những đứa trẻ đó, cũng không hiểu tại sao mọi người lại dè dặt khi đối xử với mình như vậy. Sau này hắn mới biết được nguyên nhân của những việc này, dùng hai chữ có thể giải thích tất cả, đó chính là “thân phận”.
Bố của Giang Triển Tâm họ “Phó”, mẹ họ “Giang”. Bố hắn là một ông trùm kinh doanh cực giàu có, tài sản trong tay không thể đếm hết được, còn mẹ hắn là một nhà nghiên cứu rất nổi tiếng. Người đàn ông ngoài lục tuần lại kết hôn với một người phụ nữ mới độ tuổi ba mươi. Thời điểm cả hai tổ chức đám cưới, xã hội còn tương đối bảo thủ, chính vì vậy mà hôn nhân này ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của mẹ Giang Triển Tâm. Tất cả mọi người, không ai có thể chấp nhận được chuyện hai vợ chồng mà cách nhau gần bốn chục tuổi, họ đều trách mẹ tham giàu, không xứng để làm gương cho người khác. Cho nên khi mang thai Giang Triển Tâm, mẹ hắn đều sống ở trong con hẻm nhỏ, sau khi sinh ra Giang Triển Tâm, khiến người đàn ông vốn không con cái đã có được đứa con trai độc nhất.
Không ngờ, sau khi sinh ra Giang Triển Tâm không lâu, bố hắn cũng qua đời vì bệnh nặng. Sự tồn tại của Giang Triển Tâm và mẹ trở thành cái gai của bao người, không ít kẻ muốn tranh giành tài sản của bố mà lôi nhau ra tận toà, vì khối tài sản thừa kế khổng lồ nên họ đã gây ra chấn động lớn, trở thành trò cười của thiên hạ.
Mẹ chưa bao giờ khóc lóc hay than thở trước mặt Giang Triển Tâm, những việc này toàn là sau khi Giang Triển Tâm lớn lên rồi mới từ từ nhớ lại được.
Sau đó mẹ cũng qua đời.
Giang Triển Tâm là đứa con trai duy nhất của nhà họ Phó, có mọi thứ mà người bình thường mong muốn, giàu sang, danh vọng, Giang Triển Tâm đều có.
“Khi đó anh sở hữu hơn một trăm bất động sản.” Buổi tối, Giang Triển Tâm quả thực đi đến phòng của Kiều Cầu, nằm xuống cạnh cậu, thong thả kể lại cho cậu nghe, “Có rất nhiều nơi anh chưa từng đặt chân tới.
Giang Triển Tâm ở cái độ tuổi còn nhiều việc chưa biết được, vậy mà trong tay lại đột nhiên xuất hiện nhiều tiền như vậy. Lúc đó thật sự có chút bế tắc.
Trước khi mẹ qua đời, Giang Triển Tâm đều ở cùng với bà trong căn nhà tại hẻm nhỏ. Toàn bộ con hẻm đều được bố hắn mua lại, chỉ để cho mẹ con Giang Triển Tâm một chút yên bình.
Sau khi mẹ qua đời, Giang Triển Tâm phải một thân một mình đối mặt với khối tài sản khổng lồ như vậy, cùng với áp lực mà nó mang tới
Giang Triển Tâm nhìn Kiều Cầu, kể: “Khi anh bước ra khỏi nhà, liền biến thành mỏ vàng di động, thật sự không dễ dàng gì để có thể tránh khỏi bị bắt cóc.”
Kiều Cầu ngẩn ra, không dám tin tưởng hỏi lại: “Thật à?”
“Ừ.” Giang Triển Tâm dừng lại một chút, kể tiếp, “Không có gì nghiêm trọng đâu. Sau khi anh bắt đầu công việc, còn hơn cả hồi bố anh làm.”
Lúc còn trẻ Giang Triển Tâm cực kỳ tích cực làm việc, dường như đang muốn chứng minh với người khác, kiểu không có tài sản thừa kế thì tôi vẫn có thể sống rất tốt. Giang Triển Tâm quá để ý đến đánh giá của người khác dành cho mẹ và bản thân hắn.
Thật ra thì cũng đâu cần phải chứng minh cho người khác làm gì.
Chẳng qua khi đó Giang Triển Tâm không nghĩ thông được.
Kiều Cầu tò mò hỏi: “Vậy anh… làm gì?”
Giang Triển Tâm thuận miệng đáp: “Anh đòi nợ giúp người ta.”
“…” Kiều Cầu chớp mắt mấy cái “Là kiểu đòi nợ kia à? Không trả nợ thì chặt một ngón tay? Đánh gãy một chân à?”
Giang Triển Tâm nhếch môi lên cười, sờ tay Kiều Cầu, nói: “Nghĩ gì thế…. anh đi đòi quốc trái, nợ của chính phủ ấy, số tiền nợ chục tỷ trở lên.”
Kiều Cầu kinh ngạc hỏi lại: “Đòi nợ của chính phủ là sao?”
Các tổ chức lừa đảo quốc tế sẽ giả mạo dùng thông tin của quốc gia để mượn quốc trái, sau đó tạo thành các quản nợ quốc gia không thể trả được. Gặp phải tình hình như vậy, Giang Triển Tâm cùng đoàn đội của mình sẽ tiếp nhận sự uỷ thác của quốc gia. Với khoản nợ hàng chục tỷ, mức phí được tính là 3% trên số tiền mục tiêu, lợi nhuận khổng lồ đến mức nào.
Thật ra mức phí này không phải là quan trọng nhất. Điều đáng ghen tị nhất chính là tiềm lực đạt được sau mỗi chuyến thành công, chính là khách hàng của Giang Triển Tâm, mạng lưới quan hệ khổng lồ và đầy quyền lực.
Có thể thu hồi được nợ, đương nhiên phải ghê gớm rồi. Nhưng Giang Triển Tâm cùng đội ngũ của hắn phải đạt đến năng lực nào mới có thể được quốc gia giao phó?
Chuyện này Giang Triển Tâm không nói cho Kiều Cầu biết, không cần thiết.
Kiều Cầu sau khi nghe Giang Triển Tâm giải thích, đi đến kết luận: “Vậy trước đó anh đang làm công việc trí óc cường độ cao.”
Giang Triển Tâm suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu nói vậy cũng không sai, vì vậy gật đầu, bảo: “—— Nhưng rồi anh cảm thấy không ổn. Anh cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Nên muốn ngừng nhận việc. Nhưng các thủ tục liên quan chuyện rút khỏi công tác thu quốc trái này rất phức tạp, anh vẫn chưa gỡ ra được, nên vẫn bận tới bây giờ.”
Kiều Cầu cảm thán: “Hóa ra là vậy. Giang Triển Tâm, trải nghiệm của anh sao mà phức tạp y như tiểu thuyết thế.”
“Tiểu thuyết nào đặc sắc như vậy chứ.” Giang Triển Tâm dừng một chút, nói tiếp, “—— dù sao anh đã có em. Người khác sẽ không hiểu được, không thể cảm nhận được tâm trạng của anh khi ở bên em.”
Giang Triển Tâm càng giàu, lại càng không vui. Hắn mơ hồ hiểu được tại sao có người bàn tán về mẹ. Dần dần, Giang Triển Tâm hình thành sự hoài nghi với bất kỳ ai có ý đồ tiếp cận hắn, kẻ này tiếp cận là vì tiền, kẻ kia vì mối quan hệ, kẻ nọ là vì…
Cuộc sống thật sự rất nhàm chán.
Đương nhiên, Giang Triển Tâm cũng không phải là không có bạn bè. Hồi hắn còn nhỏ sống ở trong hẻm, có ba đứa trẻ khá gần tuổi với hắn, còn bày đặt học theo cảnh kết bái huynh đệ trong TV, Lê Thượng xếp thứ hai, Giang Triển Tâm đứng hàng ba, Bàng Sương Vân là em út.
Còn một kẻ tuổi lớn nhất.
Giang Triển Tâm nheo mắt lại, biểu cảm có chút hung dữ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, bình tĩnh giải thích cho Kiều Cầu, “Kẻ đó, đã tự trói vợ gã lại, kêu anh đi giao tiền chuộc. Lúc đó cũng là vào mùa đông như giờ, anh ngâm nửa người trong hố bùn một thời gian dài, nên chân mới bị như vậy.”
“…” Kiều Cầu kinh ngạc nhìn Giang Triển Tâm, không lên tiếng.
“Lúc đó anh còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, lại thật sự rất lo lắng cho người xung quanh mình bị bắt cóc vì đòi tiền chuộc, nên đã tới đó.” Giang Triển Tâm kể tiếp, “Anh quên không điều tra bước tiếp theo của gã. Thực ra gã cùng người nhà vốn đã làm xong thủ tục để chuẩn bị trốn ra nước ngoài.”
Tuy lời kể của Giang Triển Tâm nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Kiều Cầu vẫn có thể tưởng tượng ra tình huống khi đó. Chắc chắn không hề sóng yên bể lặng đơn giản như vậy, mà nhất định là có những xung đột rất kịch liệt.
Những xung đột đó đủ chấn động để bào mòn hết sự nhẫn nại của Giang Triển Tâm, khiến một thanh niên vốn hừng hực sức sống, luôn nỗ lực khiến người khác ngưỡng mộ đột nhiên tâm lạnh đi như tro tàn, bán đi tất cả siêu xe, bất động sản, một mình trở lại con hẻm nhỏ, vẻ mặt lúc nào cũng u tối, tỏ ra thù địch với tất cả những người muốn tiếp cận hắn.
Kiều Cầu không hỏi Giang Triển Tâm rốt cuộc đã xử lý người anh cả kết nghĩa của mình thế nào. Dù nếu Kiều Cầu biết nếu cậu hỏi thì Giang Triển Tâm sẽ nói thật cho cậu biết thôi.
Nhưng Kiều Cầu thật sự không muốn biết.
Trong mắt Giang Triển tràn đầy vẻ tự giễu, đưa ngón tay khô ráo đến gần miệng, tựa như trong tay còn cầm điếu thuốc, một lát sau mới buông xuống, thay vào đó nắm chặt lấy tay Kiều Cầu.
“Chẳng phải chuyện vui vẻ gì.” Giang Triển Tâm nói, “Cho nên anh mới không muốn kể cho em.”
Kiều Cầu “ừm” một tiếng thật dài, suy nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi một câu:
“Vậy, năm đó sao anh lại nhận nuôi em?”
Giang Triển Tâm suy tư một thoáng rồi trả lời: “Chúng ta có duyên đi.”
“… Còn gì nữa không?” Kiều Cầu không hài lòng với câu trả lời này.
Giang Triển Tâm hỏi lại: “Nhất định muốn biết sao?”
“Rất muốn biết.” Kiều Cầu kiên định đáp.
“…” Giang Triển Tâm dừng một chút, chậm rãi nói, “Có lẽ bởi vì, anh luôn sợ người khác tiếp cận anh vì tiền. Nhưng em…”
“…”
“Đã nói rất rõ là em muốn có được một thứ.” Giang Triển Tâm sờ đầu Kiều Cầu, “việc này khiến anh thoải mái hơn.”
Kiều Cầu cúi đầu, có chút xấu hổ: “Anh nói xạo.”
“…?”
“…Khi anh đưa em vào nhà,” Kiều Cầu nhìn Giang Triển Tâm, ánh mắt nghiêm túc tràn đầy vẻ mong đợi, “đã nói cho em biết tên của anh. Anh không có nói cho mấy người bên anh Lê…. anh, em khi đó…”
Kiều Cầu càng xấu hổ, đột nhiên hơi dùng sức, đột nhiên xoay người đè lên người Giang Triển Tâm, hai tay ôm lấy vai Giang Triển Tâm, mặt dần dần đỏ lên.
“Lúc đó anh đã yêu em phải không? Anh đối xử với em rất tốt…”
Mặc dù bây giờ Kiều Cầu rất cao, khuôn mặt rất tuấn tú, ngoại hình đẹp đến mức khiến nhiều người vừa nhìn đã thích. Nhưng khi đó Kiều Cầu vừa bẩn vừa gầy, ngũ quan chưa nảy nở, nhìn chỉ như chú chuột, người còn tong teo như hạt lạc thiếu nước.
Giang Triển Tâm sao sẽ nảy sinh hứng thú với Kiều Cầu như vậy chứ? Nhưng chuyện này hắn không thể nói cho Kiều Cầu, hắn từ dưới nhìn lên Kiều Cầu, trong ánh mắt có cảm xúc và lời khó diễn tả.
Kiều Cầu mặt đỏ bừng, trong lòng suy nghĩ lung tung. Giang Triển Tâm nói, nói chỗ đó… nhỏ như vậy, sao đi vào? Kiều Cầu vốn muốn nhìn phía sau Giang Triển Tâm trước rồi mới quyết định có nên đi vào hay không. Nhưng Giang Triển Tâm không đồng ý, chắc là là ngại nhỉ.
Nhưng liệu một người như Giang Triển Tâm, thật sự sẽ có những cảm xúc như vậy sao?
Càng đến gần Giang Triển Tâm, càng không thể hiểu rõ. Giống như thần đèn Aladdin luôn ở bên cạnh Kiều Cầu, không bao giờ biết người ấy sẽ thực hiện bước nào trong thời điểm tiếp theo.
Trong đầu Kiều Cầu không ngừng quay cuồng, không hiểu sao lại nảy ra suy nghĩ: A, Giang Triển Tâm —— đúng là một kho báu khổng lồ đáng để khám phá.
Giang Triển Tâm cũng không biết Kiều Cầu đang nghĩ gì, chỉ cười nửa miệng nhìn cậu, sau đó nói: “Em nói đúng, anh đã yêu em từ lâu rồi.”
Kiều Cầu lại có vẻ không tự tin, rõ ràng là chính mình tự nói ra, nhưng lại tự do dự xác nhận lại: “Có thật không?”
“Thật. Em không phải từng nghe Lê Thượng nói rồi sao, cái tên ‘Giang Triển Tâm’ này chỉ có một mình em biết thôi.” Giang Triển Tâm dùng một chút lực, rút ra một tay, chậm rãi giơ lên, từng chút một, chạm lên trán, lần nhẹ theo sống mũi, cuối cùng rơi vào môi dưới của cậu,”—— cũng chỉ có một mình em có thể gọi.”
Thân thể Kiều Cầu loáng run lên một cái.
“Những nơi khác đều dùng là tên giả, như cái tên Phó Tam, là nói đại vậy thôi.”
“Vậy tại sao lần trước anh lại bảo với em là anh không phải Phó Tam?”
“Không muốn cho em biết, sợ em cũng gọi anh là Tam gia. Cái tên này nghe giống như dân xã hội đen.” Giang Triển Tâm giải thích, “Vì vậy sau này khi công tác kiểu nghiêm túc hơn thì anh yêu cầu họ gọi anh là chủ nhiệm Phó. Cuộc bình chọn thanh niên ưu tú toàn quốc chừng bảy, tám năm trước có một ứng cử viên gọi là ‘chủ nhiệm Phó’, chính là anh.”
Kiều Cầu đột nhiên nhớ tới cái gì, phì cười: “Em nhớ ra rồi, có một lần đạo diễn Diêu Khánh hỏi riêng em là em và chủ nhiệm Phó có quan hệ gì, lúc đó em kiểu đơ luôn, nghĩ bụng kêu chủ nhiệm Phó là ai? Là phó đạo diễn sao? Bây giờ nghĩ lại thì chắc nói tới anh nhỉ.”
Giang Triển Tâm gật đầu: “Là anh.”
Diêu Khánh là một đạo diễn rất giỏi giao tế, trước khi nhận ai vô đoàn đều hỏi thăm kỹ càng các mối quan hệ, là người tương đối khéo đưa đẩy. Diêu Khánh trước giờ duyệt bao trường hợp, chỉ không tin Kiều Cầu lại có liên quan tới Giang Triển Tâm, vì vậy hỏi thăm mấy bận, Kiều Cầu chỉ cười cười rồi né.
Hơn nữa tính cách Kiều Cầu quá nhu nhược, nên Diêu Khánh vẫn cứ cảm thấy vô căn cứ, không muốn để Kiều Cầu đóng vai chính cho lắm. Tiếp đó Tiền Du Yến mấy lần đến thuyết phục, thêm vào đó ngay cả Lê Thượng cũng mời được, Diêu Khánh mới chịu ký hợp đồng với cậu, sau rồi thì kinh ngạc phát hiện ra thằng nhóc này kỹ năng diễn xuất rất tốt, đáng giá để bồi dưỡng. Không chỉ vậy, có một ngày nọ Giang Triển Tâm tự mình đến đoàn thăm Kiều Cầu, lúc gặp Diêu Khánh vẻ mặt tỏ ra rất không vui, bảo:
“Người phụ nữ kia, có phải là không hiểu quy tắc không?”
Làm cho Diêu Khánh rất ngại, chỉ trong vài ngày, hầu hết các cảnh quay của Chu Thư Dao đều bị cắt sạch.
Không chọc nổi rồi, thực sự là không chọc vào được rồi. Vốn là muốn dùng Kiều Cầu để xào tí nhiệt độ cho Kiếm khách, chỉ là tin tức còn chưa truyền ra đã bị Giang Triển Tâm cản lại, không nói hai lời ném vào thùng rác. Sau đó thì bị Tiền Du Yến biết được, gọi điện thoại đến nhỏ nhẹ khuyên răn, hai người diễn một trắng một đỏ, đều chung một thái độ:
Scandal liên quan Kiều Cầu, không thể thả ra.
Bảo vệ Kiều Cầu rất chặt.
Không cường điệu thì không có chủ đề, cho nên mặc dù Kiều Cầu không có tin tức tiêu cực nhưng cũng chẳng có được sự nổi tiếng như Diêu Khánh mong đợi.
Hết chương 49