Tiếng động gần sát bên cô, Mạnh Thịnh Nam giương mắt nhìn.
Chàng trai mặc áo đồng phục màu lam ngắn tay và quần jean, tóc tai loạn xạ, thờ ơ nhìn cô sau đó nghiêng người đi xa. Cô hơi sửng sốt, cứ đứng mãi ở chỗ đó nghe tiếng bước chân đi xuống tầng của anh, tiếng bước chân ấy khiến tim cô run lên.
“Mạnh Thịnh Nam?” Giáo viên chủ nhiệm ngồi trong văn phòng gọi cô.
Lúc này Mạnh Thịnh Nam mới đi vào, giáo viên chủ nhiệm đưa cho cô một chồng đề Tiếng Anh nói tiết tự học buổi tối phát cho các bạn trong lớp làm rồi thu bài lại nộp cho cô. Sau đó lại nói thêm gì nữa nhưng cô nào nghe rõ, chỉ vểnh tai lên nghe mấy giáo viên phòng bên nói chuyện.
“Em học sinh kia lại gây chuyện à?”
“Không phải, sáng nay có người bảo em ấy đánh nhau với người khác.”
“Bây giờ không quản lý được đứa nhỏ này rồi, phải giao lại cho cha mẹ thôi.”
“Nhà em ấy chỉ còn mình mẹ thôi.” Cô giáo kia thở dài.
“Chẳng trách.”
Mạnh Thịnh Nam không biết tại sao chiều hôm đó vẫn luôn cảm thấy khó chịu, không chú tâm học bài. Trong máy nghe nhạc phát bài hát ra năm 2000 của Chu Truyền Hùng, hát rằng vẫn nhớ như cũ giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt em khiến lòng anh đau đớn. Lời bài hát quá buồn bã.
“Bài này tên gì?” Trong phòng học, Tiết Lâm hỏi.
“Hoàng hôn.”
“Tớ thấy hơi quen tai, ai hát bài này nhỉ?”
“Chu Truyền Hùng.” Mạnh Thịnh Nam nói.
“Đúng, đúng, đúng, là anh ấy.” Tiết Lâm cười. “Này Mạnh Thịnh Nam, cậu thích nhất bài hát nào của anh ấy?”
“Nghe hay thì thích thôi mà.”
Tiết Lâm cũng cười. “Tớ cũng thế, thích nhất Tín Ngưỡng của Trương Tín Triết.”
Vừa dứt lời, chuông học vang lên. Trong lớp có một học sinh mới tới, là nam, chuông vang lên cậu ta đã đứng trước lớp hát “Tất cả vinh quang ngày hôm qua đã biến thành hồi ức xa xôi”, cả lớp cũng hát lên.
Tiết Lâm chép miệng một cái. “Lần nào cũng bắt hát bài này.”
Niếp Tịnh mới từ bên ngoài vào lớp, nghe thấy cô nàng nói, nở nụ cười. “Nếu không thì hát Thủy Thủ đi.”
Mạnh Thịnh Nam cười, phiền muộn cả buổi chiều đến bây giờ mới tiêu tan. Giờ tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm không lên, tất cả tự giác vùi đầu vào làm bài thi Tiếng Anh, hầu như không ai nói chuyện cùng nhau. Mãi tới khi tan học, cô bắt đầu thu bài thi, ai nấy mới rời khỏi phòng học.
Tiết Lâm đứng lên duỗi người, nói tạm biệt với cô, cô đang muốn đi Niếp Tịnh lại kéo cô về.
“Sao thế?”
“Cậu giúp tớ hỏi cậu ấy bài này.” Giọng nói cô gái rất thấp.
Mạnh Thịnh Nam khó hiểu. “Hỏi ai cơ?”
Niếp Tịnh chỉ vào Phó Tùng.
Mạnh Thịnh Nam muốn hỏi cô ấy tại sao không tự mình đi hỏi, nhưng lời vừa tới bên khóe môi cô lại nuốt cuống, sau đó cầm sách bài tập trong tay Niếp Tịnh, liếc nhìn Phó Tùng vẫn chăm chú làm bài tập, đi tới.
“Giúp tớ bài này đi.”
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. “Để tớ xem chút.”
Cô đưa sách qua.
Sau một lát, Phó Tùng hỏi cô. “Chỗ nào không hiểu?”
Mạnh Thịnh Nam hỏi qua quýt vài chuyện, Phó Tùng nhíu mày. “Không phải cậu hỏi đúng không?”
Cô im lặng nghiêng đầu tìm Niếp Tịnh, không biết từ khi nào đã không thấy bóng dáng cô gái nữa. Mạnh Thịnh Nam bĩu môi, lấy lại quyển sách trong tay Phó Tùng, nói cậu sai rồi. Phó Tùng không nói chuyện nữa, cúi đầu làm bài tập vật lý. Mạnh Thịnh Nam đi tới cửa, lại nhìn sang, Phó Tùng vẫn cặm cụi làm bài tập.
Phó Tùng là người muốn thi đậu vào trường danh tiếng, Mạnh Thịnh Nam cũng muốn vậy.
Mấy hôm nay, đại hội thể dục thể thao vẫn đang được chuẩn bị, cả trường bắt đầu náo nhiệt lên. Học hết tiết đi ra ngoài lan can nhìn xuống đã thấy khắp sân trường đầy người, cả trai lẫn gái, mặc đồng phục màu xanh, vẻ mặt tươi cười.
Mạnh Thịnh Nam muốn tập nhảy xa, buổi trưa không về nhà. Thích Kiều ở tầng của khoa học tự nhiên chờ cô ăn cơm chung sau đó nói chuyện một lúc rồi về phòng học, khi đó Tống Gia Thụ đang thành lập ban nhạc, ngày nào cũng trốn học. Thích Kiều oán trách Tống Gia Thụ không cho cô đi, Mạnh Thịnh Nam cười.
Đầu tháng sáu Thịnh Điển đưa cô đi trung tâm mua sắm mua đồ đạc.
“Con cảm thấy máy nghe nhạc kia vẫn còn tốt mà.” Mạnh Thịnh Nam nói.
Thịnh Điển cầm một cái Sony màu trắng lên. “Bây giờ loại này đang rất hot, mua đi.”
Mạnh Thịnh Nam cầm lên nhìn.
Thịnh Điển đưa cho cô. “Thích cái này không?”
“Con thấy tạm được, nhưng có hơi đắt ạ.”
Thịnh Điển khinh bỉ. “Tiêu tiền của mẹ thì con đau cái gì.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười, gói đồ lại cho Thịnh Điển. Trong trung tâm mua sắm ngừa đến người đi, âm nhạc vang lên không ngừng. Thịnh Điển nói. “Sau này muốn nghe cái gì cũng được, đỡ phải chạy khắp nơi thuê băng, mua đĩa.”
Mạnh Thịnh Nam bĩu môi. “Sao mẹ lại đột nhiên mua cho con cái này ạ?”
“Có cô đồng nghiệp của mẹ cũng mua cho con trai mình một cái, mẹ thấy rất tốt.”
“À…”
Cách đó không xa có người gọi tên Mạnh Thịnh Nam, cô và Thịnh Điển nghiêng đầu nhìn.
“Em chào cô.”
Mạnh Thịnh Nam chào, Trần Tư đến gần cô. “Lại gặp nhau rồi.”
Thịnh Điển cười. “Một mình cô đi dạo sao?”
Trần Tư gật đầu.
“Chủ nhật nhàn rỗi thì rủ con trai cùng đi đi.”
Trần Tư bất đắc dĩ lắc đầu. “Nó có chuyện của nó, tôi không quản được, nó cũng lớn rồi. Vẫn là Thịnh Nam ngoan ngoãn hơn, đi dạo phố với cô.”
Mạnh Thịnh Nam hơi ngượng ngùng.
Hai người lớn nói chuyện phiếm, Mạnh Thịnh Nam nhân cơ hội chạy ra ngoài đứng bên lan can tầng 2 nhìn xuống tầng dưới. Một lát sau, Trần Tư đi rồi, Thịnh Điển lại tiếp tục nói chuyện với cô. “Cô Trần của mấy con thực sự khổ tâm.”
Mạnh Thịnh Nam hỏi mẹ. “Sao vậy ạ?”
Thịnh Điển lắc đầu thở dài. “Từ lúc 30 tuổi chồng đã không còn, từ đó sống nương tựa cùng con trai.”
“Vì sao lại không tìm đối tượng ạ?”
“Chuyện này thì ai biết được.”
Tối hôm đó về tới nhà, cô lên mạng down rất nhiều bài hát rồi chuyển vào máy nghe nhạc. Trên bảng xếp hạng, đứng thứ hai chính là bài hát Mùa mưa tuổi 17 của Lâm Chí Dĩnh, “Mùa mưa năm 17 tuổi ấy, chúng ta đều có chung mong đợi”, Mạnh Thịnh Nam đã nghe đi nghe lại bài này rất nhiều lần, Lâm Chí Dĩnh là thần tượng nhiều năm của Thích Kiều, trong phòng cô nàng khắp nơi đều dán poster của Lâm Chí Dĩnh. Mạnh Thịnh Nam quay đầu nhìn lướt qua gian phòng nhỏ của mình, tất cả đều là sách.
Không biết từ khi nào, thanh xuân mới tới đã lại muốn đi.
Mấy hôm sau, trong tiết học Tiếng Anh hôm thứ 3, giáo viên chủ nhiệm giảng xong bài vẫn còn thừa lại chút thời gian, cô đứng lên nói chút nội quy học tập và một số chuyện trong đại hội thể dục thể thao.
“Lớp trưởng?”
Cậu ta đứng lên, giáo viên chủ nhiệm hỏi. “Mấy ngày rồi, vậy lớp mình ai chạy 3000 mét nữ nhỉ?”
Cả lớp im phăng phắc.
“Mạnh Thịnh Nam.” Cậu ta nói.
Hết thảy ánh mắt trong lớp đều chiếu vào cô. Tiết Lâm không thể tin nổi, Phó Tùng cũng ngưng bút lại, giáo viên chủ nhiệm đi xuống, một…hai…bước đã tới chỗ cô, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy thật nhanh.
“Em thi sao?” Giáo viên chủ nhiệm hỏi.
Lúc đó Mạnh Thịnh Nam bối rối, không biết phải trả lời cô giáo mình thế nào, một lúc lâu sau cũng không nói được, chỉ thấy miệng của giáo viên mình hé ra khép vào, nhắc nhở vài chuyện trong đại hội thể dục thể thao cho tất cả học sinh trong lớp biết.
Tiếng chuông reo, giáo viên chủ nhiệm đã đi xa.
Tiết Lâm không nhịn được nữa, lập tức quay xuống hỏi. “Cậu đăng ký khi nào thế?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu.
Niếp Tịnh nhìn cô một cái. “Không sao chứ?”
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút, đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi. Trong phòng học bỗng trở nên ầm ĩ, cô cảm thấy mình không vui nổi, đứng lên vuốt vuốt tay áo. Lớp trưởng đi vào phòng học, cô đuổi theo.
“Tôi đăng ký nhảy xa cơ mà.” Cô nói.
Cậu ta nhíu mày. “Không phải cậu sửa lại sao?”
“Sửa lại cái gì?”
Cậu ta nói. “Chiều hôm qua trên tờ giấy viết cậu muốn đổi thành thi chạy 3000 mét nữ.”
“Tờ giấy nào?” Mạnh Thịnh Nam càng nghe càng không hiểu gì.
“Lúc tôi cầm giấy đăng ký về, trên bàn có một tờ giấy, nói cậu muốn đổi.”
“Tờ giấy đâu?”
“Hôm qua ném vào thùng rác rồi.”
Mạnh Thịnh Nam sốt ruột. “Vậy sao cậu không tìm tôi xác nhận?”
Cậu ta cũng nhíu mày, thấp giọng nói. “Tôi nghĩ sau chuyện lần trước cậu không muốn nói chuyện cùng tôi nữa.”
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt.
Cậu ta ngừng lại một chút, nói. “Đơn đăng ký tôi đã giao cho thầy dạy thể dục rồi, không đổi được.”
Mạnh Thịnh Nam rủ bả vai xuống, dở khóc dở cười. “Tôi biết rồi.”
Cô xoay người, chưa đi được mấy bước lớp trưởng đã gọi cô.
“Thật ngại quá.”
Mạnh Thịnh Nam không quay đầu lại, im lặng về chỗ ngồi của mình. Tiết Lâm hỏi chuyện gì xảy ra, Mạnh Thịnh Nam nói rõ ngọn nguồn, cô nàng tức giận. “Ai lại làm chuyện thất đức như vậy, vậy lớp trưởng nói sao?”
“Không đổi được nữa.”
Tiết Lâm tức giận.
Phó Tùng ngẩng đầu lên, nói. “Chạy thì chạy, chỉ cần chạy đến điểm cuối là được, đừng quan tâm tới thời gian, đừng xem nó như một cuộc thi là được.”
“Sao cậu biết?” Tiết Lâm hỏi.
Phó Tùng nói. “Tớ từng trải rồi.”
Niếp Tịnh ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng phụ họa. “Đúng vậy, Mạnh Thịnh Nam, cậu chỉ cần cố gắng là được.”
“Hữu nghị là nhất, thi đấu là nhị.”
Tiết Lâm vỗ vỗ bả vai cô, chậm rãi nói.
Lấy trứng chọi đá cũng không được, danh sách đã nộp đi rồi, Mạnh Thịnh Nam ngoài chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt cũng chẳng có biện pháp gì nữa. Thích Kiều biết chuyện này tức đến nỗi ước không thể đào sâu ba thước tìm ra người giở trò kia. Bạn bè gặp phải khó khăn, mình lại không giúp đươc, Thích Kiều tự trách mình một thời gian, còn muốn tự mình hại mình. Mấy ngày trước khi đại hội thể dục thể thao diễn ra, học sinh chạy 3000 mét không phải lên lớp tự học, tối nào cũng tới sân trường luyện tập.
Cả trường có 29 lớp, có 29 học sinh nữ chạy 3000 mét.
Luyện tập đến ngày thứ tư, Mạnh Thịnh Nam không chịu nổi nữa, tối hôm đó cô còn chưa chạy xong được một vòng nói gì tới chuyện đạt tiêu chuẩn. Mệt không chịu được, cô ngồi bệt xuống sân thể dục, có mấy học sinh nữ cũng giống như cô. Cùng luyện tập với nhau vài ngày cô quen được vài người, trong số đó không phải đại biểu môn học thì là lớp trưởng, trong lớp không ai đăng ký nên mới rơi trúng đầu mình.
Cô ngồi trên đất nghe mấy cô gái kia nói chuyện phiếm.
Có cô nàng than phiền. “Mấy cậu nói hôm đó thi thì tôi xếp thứ mấy từ dưới lên?”
Mấy cô gái khác cười.
Có một cô nàng rất đẹp, tóc dài, mắt to, miệng chúm chím như quả anh đào, rất gầy, hình như là lớp trưởng của Văn 1. Mạnh Thịnh Nam liếc mắt nhìn cô nàng, khuôn mặt đẹp, giọng nói dễ nghe, có chút gì đó giống với Lý Nham.
“Tôi cảm thấy tôi xếp thứ nhất, từ dưới lên.” Một cô nàng cười nói.
“Có thể chạy hết 3000 mét cũng tốt lắm rồi.” Một cô nàng nói.
“Đúng đúng đúng.”
Mạnh Thịnh Nam không biết nói chen vào làm sao đành ngôi nghe mấy cô gái nói. Cô nàng xinh đẹp kia đi qua, hỏi cô. “Sao cậu không nói chuyện?”
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt. “Hả? Không có gì đâu.”
“Cậu ở lớp nào?”
“Văn 4.”
“Làm gì?”
“Hả?” Mạnh Thịnh Nam phản ứng kịp. “Đại biểu tiết Tiếng Anh.”
“Oa, vậy chắc cậu học giỏi Tiếng Anh lắm.”
“Cũng tạm.”
Cô nàng kia lại nói. “Tiếng Anh của tôi không tốt.”
Mô cô nàng chen lời. “Bảo bạn trai cậu kèm cho.”
Cô nàng kia ngượng ngùng cười. “Anh ấy còn nát hơn tôi.”
Một đám người cười lớn, lại nhắc tới những chuyện khác. Ánh sáng đèn neon lan khắp sân trường, chiếu xuống đường băng. Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn ánh đèn, thấy được những hạt bụi nhỏ li ti đang bay trong không khí.
Buổi tự học nhanh chóng kết thúc, mấy cô cũng giải tán.
Mạnh Thịnh Nam đi ra bên ngoài, sau lưng cô có người đang chạy. Cô quay đầu lại, thấy bóng lưng của ai đó, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp kia chạy theo người đó, vừa chạy vừa cười. Chàng trai đó đứng ở góc tối, cà lơ phất phơ nhìn qua đây. Mặc dù cậu không nhìn cô nhưng Mạnh Thịnh Nam vẫn cảm thấy hồi hộp, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Cô nhớ tới mấy tuần trước, lúc cô đi ngang cửa hang cạnh trường.
Hai cô bạn gái nói chuyện với nhau.
“Tớ nghe nói Trì Tranh lại đổi bạn gái?”
“Văn 1.”
“Tên gì?”
“Triệu Hữu Dung.”
Trong sân trường, hai bóng lưng kia càng lúc càng xa, Mạnh Thịnh Nam đi rất chậm, ánh mắt nhìn về nơ xa xăm. Ánh sáng ngọn đèn rơi xuống, bóng cô càng lúc càng lớn. Mạnh Thịnh Nam đạp xe về nhà, đến quảng trường xe đạp cô bị tuột xích. Cô dắt bộ xe men đi ven đường, cửa hàng ở hai bên đường vẫn chưa đóng cửa, trong cửa hàng nào đó vẫn còn bật nhạc.
“Từ nay trên thế giới của tôi nhiều thêm một em, mỗi ngày đều là một vở kịch. Dù tình tiết lãng mạn hay ly kỳ, vai chính đều là em. Từ nay thế giới của tôi nhiều thêm một em…”
Không biết rõ tại sao Mạnh Thịnh Nam lại rơi nước mắt. Cô đã quên tên bài hát kia, sau này hỏi Thích Kiều.
“Tên gì?”
“Cầu Vồng.” Thích Kiều nói.