Hướng Tới Hạnh Phúc

Chương 4



7.

Nhưng tôi đứng sau khung cửa sổ chật hẹp bẩn thỉu, tay chân lạnh buốt.

Hoá ra bây giờ thành tích của tôi tốt như vậy cũng vô dụng.

Bố mẹ không muốn tôi đi học trung học.

Tôi đã nhìn thấy kết quả của những cô gái nghỉ học sớm.

Họ kết hôn sớm và sinh con với những vết rạn đầy trên bụng, việc đó có thể trở thành cơn ác mộng của tôi lúc nửa đêm.

Nếu may mắn thì gặp được người chồng siêng năng và biết quan tâm đến người khác, nhưng có rất nhiều người chồng vô tâm chỉ nằm dài trên giường chờ người đến chăm sóc.

Có mấy cô gái chưa đến hai mươi tuổi, cõng một đứa bé đang khóc trên lưng, làm việc tất bật trước bếp, nhưng người đứng sau chỉ biết chửi rủa, chê cô ấy chậm chạp, họ đang chơi cờ, đánh bài. Thậm chí còn đá cô ấy từ phía sau, giống như đánh ch.ó.

Hơn nữa, nếu đứa con đầu lòng còn sinh ra con gái, chưa đầy một tháng, cô lại phải có thai và cố gắng sinh con trai.

Ngược lại, con gái thường có những cái tên liên quan đến “anh trai”, vừa tùy tiện vừa buồn bã.

Khi lớn lên, tôi sẽ tiếp tục lặp lại cuộc đời của mẹ.

Tôi đã nghe kế hoạch của bố mẹ tôi.

Nhưng tôi không có sự lựa chọn.

Tôi chỉ biết giả vờ như không biết và học như điên.

Tôi âm thầm làm việc nhà và dành dụm một phần chi phí sinh hoạt hàng ngày vốn không nhiều để trang trải học phí trung học.

Ai biết được tôi ghen tị với Nguyễn Tông Dao đến mức nào.

Tôi ghét việc dù có cơ hội đi học nhưng em ấy vẫn chọn cách lãng phí thời gian, cầm chiếc điện thoại thông minh duy nhất trong gia đình và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.

8.

Sau kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi được nhận vào trường cấp 3 của thành phố với số điểm đứng đầu toàn trường.

Lần đầu tiên sau 15 năm, tôi hồi hộp cầm lá thư nhập học và đưa ra yêu cầu với gia đình.

Mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay không vừa vặn, tôi đứng trước mặt bố mẹ im lặng và nói nhỏ: “Bố, mẹ! con muốn học đi.”

Họ ngồi trên ghế, cúi đầu và không nói gì.

Người đầu tiên phản ứng là bố tôi.

Ông ném điếu thuốc xuống đất: “Việc học khiến mày có tham vọng! Muốn học thì có thể đi học? Gia đình làm sao có tiền cho mày đi học?”

Đã đoán trước được kết quả của cuộc nói chuyện này, tôi vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nước mắt lưng tròng, tôi lớn tiếng hỏi: “Sao bố lại không có tiền? Tông Dao ăn gà rán có tiền, đi chơi có tiền, Tông Dao làm gì cũng có tiền, tại sao con lại không?” Tại sao bố mẹ còn không cho con tiền để đi học!”

Tông Dao, đã nặng 200 cân, đang chửi bới và chơi game.

Nghe tôi nói vậy, nó đập mạnh cuốn sách xuống bàn và nói: “Con khốn, mày nói vậy là có ý gì! Mày không muốn nhìn thấy tao sống tốt phải không?”

Nó đặt một cuốn sách dưới tay để chơi trò chơi.

Nhưng sách lại là thứ có thể hỗ trợ cuộc sống của tôi.

Bố tôi cũng tức giận đến thở dốc: “Con bé chết tiệt! Mày là thứ bồi tiền hàng! Sao mày dám so sánh với Tông Dao? Làm sao mày có thể so sánh với Tông Dao?!”

“Nếu không có Tông Dao, mày đã sớm làm Nguyễn gia chúng ta tuyệt hậu, ngươi biết không?”

Ông ta hét lên và xé tờ thông báo của tôi.

Tôi cố giật nó nhưng lại bị ném xuống đất.

Mẹ tôi im lặng đi nấu ăn.

Bà ấy mua sườn heo từ sáng sớm vì Nguyễn Tông Dao muốn ăn sườn heo kho.

Tông Dao thậm chí không cần làm gì, nó đã là người chiến thắng.

Nó nhổ nước bọt vào tôi và không ai ngăn cản.

Trong khoảnh khắc đó, họ đã giết chết niềm hy vọng cuối cùng của tôi.

Những vết thương do roi vọt vẫn chưa được chữa trị, đến khuya vẫn đau nhức.

Tôi nằm trên giường khóc, cắn chặt cổ tay để không phát ra tiếng động.

Đêm thật tối.

Màn đêm ở vùng nông thôn càng tối hơn, như thể không có một chút ánh sáng nào.

Ngay sau đó, tin tức lan truyền khắp trường rằng học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 đã bỏ học cấp 3.

Mọi người nghe xong chỉ thở dài.

“Ồ, là một cô gái.”

Vài ngày sau khi tin đồn lan ra, cô Chu đến gặp tôi.

Cô ấy kéo tôi ngồi xuống văn phòng và nhìn tôi một lúc trước khi nói.

“Nguyễn Diệu, cô nói em rất có tài, viết truyện rất hay.

Nhưng… viết văn cần có kinh nghiệm. Trong cuốn nhật ký mà cô đọc có viết rằng sau này em muốn trở thành nhà văn, sao em không tiếp tục học nữa?”

Những nỗi oán hận chất chứa trong lòng lập tức tuôn ra, tôi khóc nức nở không nói nên lời.

Đôi khi điều khiến bạn tổn thương không phải là nỗi đau hiện tại và hiện thực.

Mà là bạn đã từng thực sự nghĩ rằng mình có thể trở thành người mà bạn mong muốn.

“Không phải là em không muốn đi học, mà là em không thể đi. Tờ thông báo bị bố em xé, ông ấy không cho em đi học…”

Tôi òa khóc, nhẹ nhàng kéo vạt áo cô Chu: “Cô ơi, sao em không được đến trường? Chỉ vì em là con gái thôi sao? Con gái không được học à? Con gái chỉ có một con đường thôi sao?”

Ánh mắt cô Chu khẽ động, ôm lấy tôi.

Tôi tưởng cái ôm này là kết thúc.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc mình sẽ phải đấu tranh như thế nào nếu phải làm việc trong một nhà máy, nếu phải kết hôn và sinh con.

Tôi có thể chiến đấu để thoát ra không?

Nhưng không ngờ cô Chu lại đến nhà tôi.

Cô ấy lấy một phong bì đặt trước mặt bố mẹ tôi: “Đây là mười nghìn tệ”.

Tôi choáng váng.

Bố mẹ tôi cũng choáng váng.

Chỗ này bằng hơn nửa năm tiền lương của bố mẹ tôi, vì Nguyễn Tông Dao ăn uống, mấy năm họ cũng không dành dụm được gì.

Một lúc lâu sau, mẹ tôi mới nhỏ giọng nói: “Cô ơi, đây là cái gì thế?”

Cô Chu mỉm cười nắm tay tôi: “Nguyễn Diệu đã đạt hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, mang lại vinh quang cho trường. Đây là học bổng của trường cấp 3 trong thành phố, cũng chỉ dành cho hạng nhất thôi. Trường đã thông báo nếu đứa trẻ Nguyễn Diệu này có thể đi thì học phí sẽ miễn phí.”

Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này.

Tôi không còn ở cái tuổi ngu dốt nữa.

Gần như ngay lập tức, tôi tỉnh táo trở lại.

Số tiền này là do cô Chu đưa.

Bố tôi nhìn số tiền rồi nhìn cô Chu: “Đi học làm sao còn có thể kiếm tiền?”

Cô Chu lắc đầu: “Hầu hết mọi người đều không có những tài năng đặc biệt nhưng Nguyễn Diệu có.

Khi con bé vào đại học sẽ có học bổng và trợ cấp. Nếu có nhu cầu, có thể vay tiền sinh viên và trả lại sau khi tốt nghiệp. Tất cả những điều này không cần thêm tiền từ gia đình. Diệu Diệu rất có triển vọng. Những đứa trẻ như con bé sẽ có thể kiếm rất nhiều tiền sau khi tốt nghiệp đại học. Con bé có rất nhiều tiềm năng. Tôi nghe nói rằng bây giờ anh chị đang cố gắng cho con bé kết hôn sớm. Họ có thể ra giá bao nhiêu cho một cô dâu ở một nơi nhỏ bé như vậy? Không thể biết trước đước Diệu Diệu có thể kiếm được bao nhiêu trong tương lai? Anh chị không thể bỏ qua con bé được??”

Giọng cô Chu nhẹ nhàng nhưng lại vững vàng đứng trước mặt tôi.

Và tôi chỉ biết nhìn bộ quần áo của cô ấy mà rơi nước mắt.

Ký ức về ngày hôm đó luôn hiện về trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ bố tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi còn nhớ mẹ tôi vội vàng cầm lấy tờ tiền, nhổ nước bọt, đếm xem từng tờ một.

Tôi nhớ sau đó khi tôi tiễn cô Chu ra ngoài, cô đã kéo tôi ra cửa.

Thấy không có ai theo dõi, cô lén đưa cho tôi một tấm thẻ.

“Sao em lại khóc? Đừng khóc. Hãy học tập chăm chỉ và mạnh dạn tiến về phía trước. Cô đã bàn bạc với gia đình rồi, cô sẽ lấy tiền cho em học đại học và coi đó như một khoản vay, tương lai phải trả lại. Em hiểu không.?”

Tôi thích việc học rất nhiều.

Tôi ôm thẻ ngân hàng khóc lóc, gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Cô Chu nở nụ cười dịu dàng và chạm vào đầu tôi.

Phía trước có đèn.

Phía sau là màn đêm vô tận.

Tôi đang đứng trên ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, khóc nức nở.

Tôi thầm quyết định sẽ không bao giờ làm cô ấy thất vọng.

Cuộc sống ở trường trung học khó khăn hơn.

Điều đáng mừng là tôi chọn sống trong ký túc xá trường nên không phải làm việc nhà, việc đồng áng, không phải đối mặt với ba bộ mặt đó, lại có thể tập trung toàn bộ sức lực cho việc học.

Bình thường tôi học rất chăm chỉ.

Trong những ngày nghỉ, tôi lại chăm chỉ làm việc.

Cô Chu thường xuyên chuyển tiền vào thẻ đó, thấy tôi tiêu ít hơn, cô gọi điện bảo tôi đừng quá tiết kiệm và hãy mua những thứ cần dùng.

Tôi được biết cô Chu còn có một cậu con trai đang học đại học, chồng cô cũng là giáo viên.

Hai người dạy ở một thị trấn, lương không cao.

Tôi rất biết ơn vì được đi học cấp 3 và tôi không thể chịu được việc phải tiêu thêm tiền nữa.

Trường trung học không chỉ dành cho người dân ở các thị trấn và các ngôi làng, còn có rất nhiều cô gái trẻ đến từ thành phố.

Khuôn mặt họ ngây thơ và đầy sức sống, chỉ khi nhìn thấy họ tôi mới biết câu nói “Người trẻ không biết thế nào là buồn” là đúng.

Trong khi các bạn khác đang suy nghĩ làm sao để không phải mặc quần áo đồng phục học sinh, cửa hàng nào quần áo đẹp, cửa hàng nào có trà sữa ngon thì tôi lại nghĩ cách giải đề thi của các thành phố lớn.

Tôi vừa đọc vừa nhai bánh bao khô, tôi cũng muốn ăn luôn cuốn sách trước mặt.

Khi mệt mỏi, tôi viết lại từng ý nghĩ hoang đường trong đầu vào nhật ký.

Đó là vị ngọt của cuộc đời cay đắng, ghi lại nỗi khao khát, mong chờ của tôi về một tương lai tốt đẹp hơn.

Đó là ba năm tôi lạc lõng.

Đó là ba năm không có bạn bè và bị tẩy chay sâu sắc.

Học thì khó nhưng cuộc sống có khó không?

Tôi nghĩ đến ngôi nhà tối tăm đó, đến căn phòng nhỏ chỉ bằng một nửa Nguyễn Tông Dao, đến khuôn mặt sáng bóng của nó khi nhai đồ ăn vặt, tiếng chửi bới và tiếng chơi game, những điều tiêu cực, đáng sợ mà tôi không muốn đối mặt lúc nào cũng thôi thúc và đẩy tôi về phía trước.

Mọi thứ đều đang nói cho tôi biết, đừng nhìn lại.

Ba năm trôi qua thật vội vã.

Một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi phát hiện ra lá cây đều xanh tươi.

Đầy màu xanh của lá.

Những con đường rợp bóng cây bình thường ở trường cấp 3 cũng là những cảnh đẹp mà ba năm qua tôi chưa có thời gian ngắm kỹ.

Tôi đối mặt với hoàng hôn và rơi nước mắt lạc lõng giữa đám đông.

Cô Chu đứng ở cổng phía đông của trường và vẫy tay chào tôi từ xa.

Tôi lao tới và ôm cô ấy thật chặt.

Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã sớm đến.

Tôi đạt được số điểm là 688.

Điểm môn nghệ thuật là 688 là số điểm mà tôi thậm chí không dám nghĩ tới.

Tôi lập tức đi báo tin vui cho cô Chu và bật khóc.

Khi đó, Tông Dao, học sinh năm hai trung học, nặng hơn 220 cân, hàng ngày nằm trên giường chơi game.

Khăn trải giường ố vàng, quần áo dính đầy dầu từ đồ ăn vặt và đồ chiên rán không thể giặt sạch.

Bao nhiêu ngày nó không tắm, mẹ tôi vội chạy đến chăm sóc nó nhưng tất cả chỉ nhận được sự “chướng mắt” từ nó.

Tôi không hiểu tại sao dù vậy, họ vẫn yêu nó đến nhường ấy.

Còn tôi dù đã làm việc rất chăm chỉ nhưng họ lại không hề quan tâm để ý.

Tôi nộp đơn vào Đại học Hồng Kông, đối diện Quảng Châu.

Mọi người từ thành phố và ngôi làng đến chúc mừng tôi, còn các doanh nhân địa phương cạnh tranh để có cơ hội phỏng vấn và trao học bổng mang tên công ty của họ cho tôi.

Tất cả những điều này đều lọt vào túi bố mẹ tôi, họ vui đến mức không khỏi khoe khoang rằng họ đã đúng khi cho tôi tiếp tục đi học.

Tôi cũng không ngạc nhiên.

Hôm tan học, cô Chu mời tôi đi ăn tối.

Cô ấy vẫn hiền lành như ngày nào và liên tục gắp đồ ăn cho tôi.

Nhìn thấy sợi bạc trên đầu, lòng tôi chua xót, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói: “Mẹ Chu.”

Cô Chu dừng lại.

Dưới ánh sáng, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt cô ấy rõ ràng ươn ướt.

Tôi lặp lại lần nữa, lần này giọng tôi to hơn nhiều.

“Mẹ Chu.”

“Này!” Chu lão sư đồng ý.

Cha mẹ tôi không biết họ nghe được điều đó từ đâu.

Họ nói rằng họ cho tôi đi học và sau này tôi phải chăm sóc cho gia đình.

Họ bảo tôi đưa cho gia đình 10.000 nhân dân tệ mỗi năm sau khi tôi đi học.

Nếu không, họ sẽ gây rắc rối và để các bạn cùng lớp biết rằng tôi là một người bất hiếu, không quan tâm đến bố mẹ.

Em trai tôi ở một bên mỉm cười khiêu khích.

Tôi chỉ lạnh lùng đồng ý: “Con biết.”

Bây giờ chưa phải lúc, tôi chưa đủ mạnh mẽ.

Sớm hay muộn tôi cũng sẽ thoát khỏi cái kén của gia đình và biến thành một con bướm.

9.

Tôi được nhận vào Khoa tiếng Trung của Đại học Hồng Kông.

Trong năm thứ nhất, tôi đã nộp đơn xin vay vốn sinh viên.

Năm nay, ngoài việc miệt mài học tập, tôi tiếp tục đi làm thêm.

Để có được học bổng cao hơn, tôi đã tham gia các hoạt động mà trường tổ chức để bổ sung tín chỉ mà không tốn quá nhiều thời gian.

Ví dụ như cuộc thi ca sĩ trong khuôn viên trường.

Tôi có giọng hát khá hay.

Đặc biệt là những bài hát tiếng Quảng Đông.

Khi học cấp ba, giáo viên dạy nhạc của tôi thấy tôi buồn bã và đã yêu cầu tôi đứng dậy hát.

Họ còn nói đùa rằng tôi là cô bé Lọ Lem.

Ở các trường đại học, đặc biệt là các trường đại học hàng đầu, nhiều cuộc thi không chỉ là cuộc thi mà còn là bước nệm để giới trẻ bước vào xã hội.

Rất nhiều cựu sinh viên danh dự đến trao giải, phần lớn là những giám đốc điều hành doanh nghiệp nổi tiếng, quan chức thế hệ thứ hai và những người giàu có thế hệ thứ hai.

Những học sinh tham gia đã cố gắng hết mình và trang bị đủ đồ biểu diễn của bản thân.

Còn tôi lúc đó thậm chí còn không có quần áo tươm tất.

Tôi đã đi thuê một chiếc váy cho cuộc thi.

Bộ rẻ nhất trong cửa hàng quần áo, nhưng nó không vừa.

Ngày diễn ra cuộc thi là đêm Giáng sinh.

Các siêu thị, cửa hàng đều trang hoàng Giáng sinh.

Ngoài ra còn có một cây thông Noel khổng lồ trong tòa nhà giảng dạy.

Khi từ ngoài đi vào, vào hậu trường, tôi hoang mang nghĩ rằng ông già Noel đang kéo xe trượt tuyết.

Nhưng tôi vẫn chưa thấy tuyết.

Đó là ngày đầu tiên tôi gặp Giang Khâm.

Vị trí biểu diễn của tôi từ thứ hai thành cuối cùng.

Thay vì chọn một bài hát tiếng Quảng Đông, tôi chọn Life in the Sea của Mayday.

Hồi đó tôi rất thích nghe bài này, giai điệu có cảm giác như sóng nước, tự do.

Khi giới thiệu bản thân, tôi gần như bị Giang Khâm thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ngồi ở góc hàng ghế khán giả đầu tiên, không giống như những lãnh đạo cấp cao khác, anh có ngoại hình nổi bật, lạnh lùng và độc đáo.

Khi đó, tôi chỉ biết người đàn ông này là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của một gia đình danh giá, tôi không biết gì nhiều hơn nữa.

Tôi chỉ cảm thấy anh ấy cao lớn, lông mày đẹp như tranh, khí chất rất tốt.

Ban đầu, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Bầu không khí ở khán giả đã được tôi quấy động, ánh đèn flash của điện thoại di động liên tục xuất hiện.

Ngày càng có nhiều người vẫy những ngôi sao trên khán đài, như là đang ở trong Dải Ngân hà vậy.

Nhưng khi bài hát sắp kết thúc thì sợi dây trên quần áo của tôi đột nhiên bị đứt.

Tôi nghe rõ ràng tiếng khóa kéo mở ra sau lưng.

Tôi xấu hổ quá, lúc đó tôi chỉ nghĩ đến một điều, đó là: Mong rằng chỉ mở khóa kéo và váy không bị hư, nếu không thì tôi sẽ phải đền tiền.

Nhưng việc luyện tập phản ứng khi xảy ra sự cố của tôi không phải là vô ích, ngay sau đó, tôi lập tức xõa mái tóc đang cố định xuống để che đi sự xấu hổ sau lưng.

Khoảnh khắc mái tóc dài như thác nước và cuộn tròn của tôi thả xuống đã khiến khán giả phải huýt sáo.

Tôi thở hổn hển, lo lắng cố gắng sửa lại chiếc dây kéo, nhưng đáng buồn thay, chiếc dây kéo dường như đã bị hỏng thật sự.

Điểm số bắt đầu được tính ở bên ngoài, và rõ ràng là tôi không có thời gian để thay quần áo.

Vừa định duỗi tóc và che lại, tôi đã nhìn thấy người đàn ông có khí chất lạnh lùng dưới sân khấu, đang đứng trước cửa phòng thử đồ.

Có một chút dừng lại trong bước đi của anh ấy.

Không biết gọi nó là gì.

Tôi đang định nói thì thấy anh ấy tiến lên một bước và khoác áo vest cho tôi.

Mùi tuyết tùng xen lẫn mùi thuốc lá rất nhẹ.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được mùi hương của người khác giới gần đến vậy.

Mặt tôi lập tức nóng bừng, vô thức muốn từ chối: “Cảm ơn, nhưng…”

Giang Khâm khàn giọng nói: “Mặc áo vào.”

Tôi khẽ mím môi, cởi thắt lưng váy bên dưới, buộc eo vest từ bên ngoài, xắn tay áo lên gọn gàng.

Để nó trông giống như một bộ đồ nhìn có vẻ hơi lớn của phụ nữ.

Tôi giơ tay lên, mỉm cười nhìn anh: “Cảm ơn anh.”

Nhưng sau sự việc đó, anh ấy đã rời đi.

Tôi biết tên và danh tính của anh ấy, nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến tôi biết rằng tôi không thể liên lạc được với anh ấy.

Cảnh tượng đêm đó luôn hiện lên trong đầu tôi, tôi không ngừng nghĩ đến việc Giang Khâm đã nhìn thấy nó như thế nào.

Rõ ràng là không ai chú ý.

Vì vậy, tôi đi giặt khô chiếc áo vest và cất nó vào phía sau tủ.

Không có cách nào trả lại cho chủ nhân của nó nên nó phải ở lại đây.

10.

Tôi đọc rất nhiều sách, bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch viết một cuốn tiểu thuyết và cũng có được một nhóm nhỏ độc giả đầu tiên trên trang web.

Tuy tiền bản quyền lúc đó không nhiều nhưng đó là niềm động viên đối với tôi.

Tôi bắt đầu lên kế hoạch rằng có thể một ngày nào đó, tôi sẽ không phải làm việc bán thời gian bên ngoài và có nhiều thời gian hơn để làm những việc mình yêu thích.

Tôi đã tính toán, ba năm trung học, cộng với số tiền ban đầu đưa cho bố mẹ và học phí đại học mà cô Chu nhất quyết cho tôi.

Tổng cộng tôi nợ cô Chu gần 40.000 nhân dân tệ.

Trong năm đầu tiên, tôi đã trả lại 10.000 nhân dân tệ.

Cô Chu sợ tôi phải chịu khổ nên đã tận tình nói tôi đừng quá lo lắng.

Cuộc sống đại học thật tuyệt vời, và cô ấy không muốn tôi chạy quá nhanh đến mức không thể nhìn thấy phong cảnh trên đường đi.

Còn bố mẹ tôi sau khi nhận được tiền, họ chỉ tỏ ra lạnh lùng và hành động như thể họ xứng đáng nhận được số tiền đó.

Dẫu vậy, sau mỗi ngày bận rộn, tôi dường như đã thực sự thoáng thấy một tia sáng trong cuộc đời vô vọng của mình.

Nhưng vào mùa đông năm thứ hai đại học của tôi.

Tông Dao, người đã tiêu hết tiền để theo học một trường đại học tư, đã sử dụng các khoản vay trực tuyến để nạp tiền vào trò chơi của mình.

Nó đã nợ đủ một trăm nghìn.

Cơ quan thu nợ đã lật tung sổ địa chỉ của Nguyễn Tông Dao.

Họ tìm đến nhà và đe dọa rất nặng nề.

Gia đình tôi trở thành chủ đề bàn tán sau bữa tối của mọi nhà trong tháng đó.

Tôi nhận được cuộc gọi vào lúc nửa đêm, lúc đó tôi vừa mới ra khỏi quán trà sữa nơi tôi làm việc.

Mặc dù mùa đông ở thành phố Hong Kong không lạnh như ở miền Bắc nhưng khi nghe thấy giọng nói của mẹ, tôi vẫn cảm thấy lạnh từ lồng ngực đến đầu ngón tay.

“Thật là tạo ngiệt, tạo nghiệt mà.” Mẹ tôi liên tục khóc lóc.

“Mẹ ơi, con không có tiền.

Con sẽ cho mẹ 10.000 nhân dân tệ mỗi năm. Đây là tất cả số tiền con có thể kiếm được bằng cách cố gắng đi làm thêm… Con còn phải sống, con còn phải học…”

Gió thổi bay đi nước mắt của tôi.

“Để tiết kiệm tiền, con tiêu ít hơn 7 nhân dân tệ mỗi ngày…”

Tiếng nói của tôi lúc này bị gián đoạn.

“Chúng tao không quan tâm! Không phải nói học đại học được nhà nước tài trợ à?!

“Ra ngoài học thì đầu óc phản nghịch đúng không? Có tiền cũng không muốn đưa cho gia đình?! Chẳng trách người ta nói con gái là sói mắt trắng! Ai mà biết trong lòng mày đang nghĩ gì! “

“Mày muốn ép chết bọn tao phải không? Mày muốn ép chết tao và cha mày?”

Những gì tôi muốn nói đột ngột dừng lại.

Thật buồn cười khi tôi vẫn chưa thấy rõ bản chất của họ sau ngần ấy năm?

Tôi thậm chí còn bị ám ảnh và cố gắng làm cho họ thương hại tôi.

“Đợi đã, nếu mày không trả tiền, tao sẽ nói em trai vạch mặt mày! Đừng quên, Tông Dao hiện tại rất giỏi lướt Internet!

Em trai mày vạch mặt còn chưa đủ đâu, tao liền nằm trước trường mày!

Nếu mày không cho chúng tao tiền, chúng tao sẽ đến gặp giáo viên của mày và xin tiền…”

“KHÔNG!”

Giọng tôi sắc bén.

Mẹ tôi dường như đã tìm ra điểm yếu của tôi.

“Vậy thì hãy nhanh chóng gửi tiền cho chúng tao.”

Đó là mùa đông bận rộn nhất mà tôi có thể nhớ được.

Ban đầu, giờ làm thêm của tôi đều được lên lịch vào cuối tuần.

Nhưng bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu trốn học.

Tôi làm bồi bàn trong một nhà hàng phương Tây vào ban ngày và làm gia sư vào ban đêm.

Dạy kèm xong vẫn còn sớm nên tôi đến quán bar hát.

Khi trở lại trường, tôi sợ làm phiền các bạn cùng phòng nghỉ ngơi nên phải dùng điện thoại di động trên giường để cập nhật các chương của cuốn tiểu thuyết sẽ xuất bản vào ngày hôm sau.

Đó là lúc tôi gặp lại Giang Khâm.

Sau khi đồng nghiệp Linh Linh gọi đồ ăn cho anh ấy, cô ấy hào hứng thì thầm với tôi vài lời.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp trực tiếp Giang Khâm. Tôi đã từng nhìn thấy anh ấy trên tạp chí tài chính trước đây.”

Ngay từ lúc đó, tôi đã chú ý đến lai lịch của Giang Khâm.

Các doanh nhân hàng đầu của Hồng Kông là những gia đình lớn có công việc kinh doanh trải rộng từ chăm sóc y tế, bất động sản, siêu thị, hậu cần, giải trí… Tổ tiên của họ là lãnh đạo của các ngân hàng thương mại xuyên quốc gia và họ đã quyên góp tiền cho đất nước trong thời gian đặc biệt.

Thế hệ cha Giang Khâm có rất nhiều tin đồn nhảm, Giang Khâm là con trai thứ ba của Giang gia, là con trai duy nhất của vợ ông, rất được sủng ái.

Sở dĩ bà được gọi là chính thê là vì ông có sáu người thiếp.

Tôi không khỏi nhìn hồi lâu, sợ quá đột ngột.

Thấy Linh Linh đang nhìn, tôi nhìn theo hướng nhìn của cô ấy một cách cẩn thận.

Hình bóng ở bên hông và phía sau của anh rất đẹp trai.

Làn da trắng nõn khỏe mạnh, bộ đồ may đo cẩn thận được vắt thoải mái trên lưng ghế.

Áo ở cổ tay được xắn lên tỉ mỉ, cơ bắp trên cánh tay săn chắc.

Nghe nói trên tay anh là chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô, mãi sau này tôi mới nhớ ra nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đó là Audemars Piguet.

Anh trông có vẻ thoải mái và nghiêm túc, dường như bị ngăn cách với những người khác bởi làn khói mù mịt, rất khác với khí chất của thế hệ giàu có thứ hai luôn xuất hiện trên Internet.

Anh ấy có vẻ không phải là người khó tính, anh đang ngấu nghiến đĩa bít tết nấm truffle đen như đang vội.

Trước khi anh rời đi, tôi đi ngang qua anh ấy, nhưng anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi.

Đó chỉ là một cuộc đi ngang qua bình thường mà thôi.

Thật bất ngờ, tôi đã gặp lại anh ấy trong một thời gian dài.

Ban ngày, tôi mặc sơ mi trắng, trang điểm nhẹ nhàng, tươm tất để đi làm ở nhà hàng Tây.

Buổi tối, tôi mặc áo khoác da, trang điểm màu khói và hát trên sân khấu của quán bar.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.