Trần Tiêu lại đây an ủi Nhị Thuận, nhưng y đã cố gắng hết sức. Y cố nhịn để không ngáp một cách thô lỗ trước mặt Nhị Thuận, bỗng nhiên nghe Nhị Thuận nói như bị sét đánh, suýt bị sặc.
Dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi, Trần Tiêu kinh ngạc nhìn Nhị Thuận đang ngồi xổm gục đầu: “Có ý gì? Nhị Thuận, ý của ngươi là trong đợt tái tuyển tiểu tử Ngô Tân Chí càng không có hy vọng? Vậy..” Lúc ban ngày trước từ đường hắn chính tai y nghe thấy Nhị Thuận là người đầu tiên an ủi Ngô gia tiểu tử kia, nếu không có nắm chắc, tại sao nàng lại nói như vậy?
Nhị Thuận ngước mặt lên, mũi sụt sùi, tai đỏ bừng vì lạnh. Nàng nói với Trần Tiêu trong nước mắt: “Khờ ca, ta lúc ấy nói như vậy chỉ là để Ngô gia ca ca vực dậy tinh thần, để có thể đối phó với đợt tái tuyển tiếp theo. Kỳ thật trong lòng ta cảm thấy, không có nhiều hy vọng.”
Thấy Trần Tiêu không hiểu, Nhị Thuận lại nói chi tiết: “Tiểu nữ nhi của nhà chưởng sự phòng thêu mà ta quen biết là bạn thân với một vị tú nương tỷ tỷ. Trước đó ta đã thám thính rồi, nàng nói với ta, tái tuyển chỉ chọn năm người. Đợt tái tuyển này không giống với tuyển chọn đệ tử nội môn lúc ban ngày, Họ phải được chọn trong số những thanh niên đã được chọn trước đó. Người của Trọng Huyền Phái sẽ không tự mình tuyển chọn trong lần này, chỉ cần chưởng sự học đường báo lên danh sách là được.”
Nhị Thuận giải thích trật tự rõ ràng cho Trần Tiêu: “Ta đoán những người được chọn, hẳn chọn ra từ trong sáu người tại vòng cuối cùng và sẽ có một người không được chọn. Trong sáu gia tộc, Ngô gia cũng không tính thế lớn, hoàn cảnh gia đình cũng không phải tốt nhất. Người xếp hạng cuối cùng cố tình lại là thiếu gia Phàm gia..” Đôi vai nhỏ của Nhị Thuận run rẩy, răng cắn chặt ngón tay, nước mắt không ngừng chảy dài trên mặt: “Cha mẹ Ngô gia ca ca xem trọng hắn, cảm thấy hắn mọi thứ đều tốt, chỉ sợ họ nghĩ nhiều muốn hiếu kính chưởng sự, nói tốt cho hắn. Còn Ngô gia ca ca thì.. Với lòng kiêu ngạo của mình, hắn càng sẽ không làm theo ý trong nhà. Chỉ sợ.. Chỉ sợ Ngô gia ca ca phải bị đánh rớt rồi.”
Trần Tiêu phải nhìn tiểu nữ hài khóc đến run rẩy bằng con mắt khác. Cô nương này quả thực quá thông tuệ. Đều nghĩ mọi chuyện trước khi người ta nghĩ đến.
Trần tiêu đoán không sai. Trước đây nhị thuận có thể bình tĩnh thong dong, dám dễ dàng đánh cược bằng chuyện chung thân của mình, đó là bởi vì chưa trải sự đời, kiến thức quá nông cạn. Ban ngày, nàng đã chịu đả kích khi tận mắt chứng kiến việc Ngô Tân Chí không được tuyển chọn, và càng thêm rõ ràng chính là nếu thất bại một lại lần nữa vị thiếu niên Ngô gia này chỉ sợ sẽ càng thêm nhục nhã. Hơn nữa, nàng sẽ bị mẹ chồng tương lai giận chó đánh mèo và mắng mỏ, trong lòng nàng vô cùng hoang mang không biết tương lai có phát triển như nàng mong đợi hay không.
Ngô Tân Chí vạn nhất không được tuyển, phải ở tại Phàn thôn mà phát triển, chỉ sợ tiền đồ của hắn sẽ kém xa so với đi Trọng Huyền Phái. Nhưng dựa trên cảm tình cá nhân, nàng không bao giờ muốn tình lang của mình đi xa như vậy và ngày hắn về cũng không xác định được. Giữa lý trí và tình cảm giằng co, trước đó nội tâm của tiểu cô nương rất là dày vò, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh. Sở dĩ nàng khóc thương tâm như vậy, cũng không phải vì Ngô Tân Chí lại không được tuyển chọn và có khả năng nàng sẽ bị giận chó đánh mèo và bị chỉ trích mà khóc, tất cả đều là khổ sở vì tình lang.
Trần Tiêu hiểu rõ hơn Nhị Thuận. Còn chưa thành hôn đã có khúc mắc với phụ mẫu Ngô gia, ngày tháng sau này của Nhị Thuận nhất định sẽ không suôn sẻ, hễ có chút sai lầm, nhất định sẽ bị mẹ chồng trách móc nặng nề. Chưa nói đến Ngô Tân Chí có thể che chở tức phụ nhà mình hay không, ở nông thôn tuyệt đối là không thể bởi vậy mà chống đối mẫu thân của mình, đây đều là tai họa ngầm có thể thấy được.
Chỉ là trên đời này không có chuyện mẹ chồng đối xử tệ bạc với tức phụ chưa vào cửa thì từ hôn. Hơn nữa lấy điều kiện của Trần gia, vị thiếu niên Ngô gia này đã là người trượng phu có điều kiện tốt nhất nàng có thể tìm được. Vì vậy, nếu sau này Nhị Thuận muốn sống tốt thì Ngô Tâm Chi chỉ có thể thuận lợi được tuyển chọn.
Trần Tiêu ở bên cạnh trầm mặc, cho dù y muốn giúp đỡ việc lớn như tiên môn tuyển chọn cũng không có biện pháp nào. An ủi một hồi, Nhị Thuận trở về phòng ngủ thiếp đi.
Trần tiêu trở nên tỉnh táo và không còn buồn ngủ nữa. Y ngồi ở cửa phòng tạp vật một lúc, cho đến khi bình nước nóng trong vòng tay y không còn có thể cung cấp hơi ấm nữa, y mới rụt cổ trở về phòng.
Trần Tiêu run rẩy bò vào ổ chăn, Tam Xuyên ngủ bên cạnh y đột nhiên lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Tỷ của ta có phải đã khóc hay không, vì cái gì nha?”
Trần Tiêu dừng một chút, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn, áp chiếc áo khoác dày của mình lên chăn: “Tiểu hài tử không cần nghĩ nhiều chuyện như vậy, mau đi ngủ đi.”
Tam xuyên lại không nghe, hắn xoay người hướng về phía Trần Tiêu, nói: “Không cần Tiểu Khờ ca nói ta cũng biết, hôm nay tỷ của ta bị mẹ chồng tương lai của nàng mắng. Đều do ta không tốt, nếu ta có tiền đồ. Bà nương Ngô gia kia cũng không dám bắt nạt tỷ của ta như vậy.” Tam Xuyên thở dài như ông cụ non: “Các cô nương xuất giá thì trông cậy vào huynh đệ nhà mẹ đẻ có tiền đồ để làm chỗ dựa. Nhà ta chỉ có một người tỷ tỷ, tương lai ta và Tứ Bảo vì nàng cũng muốn có cái tiền đồ tốt hơn.”
Trần Tiêu cảm thấy buồn cười, quay đầu lại: “Ngươi suy nghĩ rất nhiều, tương lai ngươi muốn có tiền đồ như thế nào?”
Tam Xuyên tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy bò đến gần, lấy lòng nói với Trần Tiêu: “Tiểu Khờ ca, ta sau này có thể đi quận thành, làm tiểu nhị ở cửa hàng lớn như ngươi hay không? Không chỉ có thể diện, còn có thể tích cóp được rất nhiều tiền. Như vậy, người Ngô gia cũng không dám khi dễ tỷ tỷ ta.”
Điều Tam Xuyên nghĩ đến không liên quan gì đến khó xử của Nhị Thuận. Dù có cố gắng đến mấy cũng không thể giải quyết được căn bản của vấn đề. Chính phần xích tử chi tâm (ngây thơ không phân thiện ác) này của hắn lại khiến Trần Tiêu cảm khái. Hắn đẩy Tam Xuyên vào lại ổ chăn: “Đi quận thành làm tiểu nhị là cái lý tưởng không tồi, nhưng trước lúc đó phải đi ngủ đã, mới có thể lớn lên. Ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề của tỷ tỷ ngươi, còn có ta đây mà.”
Tam Xuyên ngoan ngoãn mà lùi về, rất tin tưởng nói: “Cũng đúng, Tiểu Khờ ca có bản lĩnh như vậy mà.” Nói xong câu đó, thiếu niên buồn ngủ nhắm mắt lại ngủ ngay lập tức. Trần Tiêu không thể ngủ được nữa, chỉ có thể nằm trên giường cho đến rạng sáng.
Trời tờ mờ sáng, Trần Tiêu thức dậy. Trong sân, Nhị Thuận làm như không có chuyện gì, cho hai con gà trong chuồng ăn.
Trần Tiêu nhìn quanh và thấy thẩm thẩm đang nấu cơm trong phòng bếp, thúc thúc Trần Trường Căn vẫn ở trong phòng chưa ra. Y bước tới và nói với Nhị Thuận: “Ta có một cái biện pháp, có lẽ Ngô Tân Chí có thể được chọn..”
Nhị Thuận lúc đầu hơi bị sốc, sau đó chính là mừng như điên. Nàng đặt cái ky trong tay xuống, nắm lấy góc tay áo của Trần Tiêu, truy vấn: “Khờ ca, ngươi nói thật chứ? Không phải là dỗ ta đúng không?”
Trần Tiêu thấp giọng nói: “Ta chỉ có thể nói, thử xem sao, ta không chắc có tác dụng hay không. Nếu thật sự không có tác dụng, cũng đừng trách ta.”
Nhị Thuận tỏ vẻ thất vọng, sau đó nghiêm mặt nói: “Khờ ca sẵn sàng giúp đỡ tìm ra giải pháp. Ta chỉ có thể cảm tạ, tuyệt đối không có trách tội.”
Trần Tiêu gật đầu: “Vậy cứ giao cho ta.”
Bữa sáng hôm nay, Trần Tiêu đề xuất sửa sang lại phòng ở một chút. Thúc thẩm và người Trần gia ngồi cùng bàn đều sợ ngây người.
Trần Trường Căn thậm chí không nhịn được uy nghiêm của người lớn, lắp bắp nói: “Tiểu Khờ tử, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này.” Vì cái gì đột nhiên nghĩ tới sửa sang lại phòng ở?
Trần Tiêu lời lẽ chính đáng, nói: “Lúc trước nếu không có thúc thúc chiếu cố, cũng không thể có ta của hiện tại. Trước đây ta cũng tích cóp được một ít tiền nên muốn giúp trong nhà tu sữa lại một chút những nơi đã xuống cấp, không thể sử dụng được. Cũng coi như là một cách để ta báo đáp ân tình của thúc thúc, làm tròn lòng hiếu thảo của ta.”
Trần Trường Căn cau mày, lắc đầu: “Việc này không thể làm được, ngươi là con một trong nhà đại ca của ta, ta nên chăm sóc ngươi. Nếu như nhận báo đáp của ngươi, ta chẳng phải trở thành một kẻ xấu thừa nước đục thả câu hay sao!”
Thẩm thẩm mới vừa nghe được Trần Tiêu muốn giúp nàng sửa nhà, nàng lập tức vui mừng khôn xiết. Lúc này nghe phu quân mình nói như vậy, cũng phản ứng lại và nói với Trần Tiêu: “Đúng vậy. Đều là người một nhà, chăm sóc cho ngươi là điều nên phải. Ngươi cũng vậy, hãy tích cóp tiền để sau này còn xây nhà, cưới vợ, thành gia lập thất, khiến ta và thúc thúc ngươi không làm cha mẹ ngươi thất vọng, đã là báo đáp chúng ta rồi.”
Trần Tiêu trầm giọng nói: “Thúc, thẩm, các ngươi không cần khuyên ta, đã quyết định rồi. Quận thành cách nhà rất xa, không biết khi nào ta lại trở về. Nếu sau này có thay đổi, nói không chừng chủ nhân sẽ điều ta đi đô thành, vậy càng cách xa hơn, càng không cơ hội hiếu kính thúc thẩm. Phòng ở đã được tu sữa lại, các ngươi ở sẽ thoải mái, ta cũng sẽ yên tâm.”
Trần Trường Căn và thẩm thẩm từ chối khéo, Trần Tiêu lại kiên trì. Sau nhiều lần qua lại, thúc thẩm cuối cùng cũng đồng ý thỉnh cầu sữa nhà của Trần Tiêu.
Bởi vì Trần Tiêu không thể ở lâu, Trần Trường Căn dứt khoát lại xin nghỉ lần nữa, tìm vài nhân thủ ở trong thôn và bắt đầu tu chỉnh phòng ốc.
Trần Tiêu lấy ra hai mươi đồng bạc làm tiền vốn, phí mời người chính là là ân tình mà sau này Trần gia phải tự mình chậm rãi trả lại.
Trần gia cần sửa gấp chính là phần mái của ba gian nhà, phải thay xà nhà còn phải đem mái tranh đổi thành mái ngói. Trừ cái này ra, chính là lớp da tường bị đổ cần được san lấp lại.
Giá trị nhất trong số đó là ba cây xà của ba gian nhà và những viên ngói trên mái. May mắn thay, ở nông thôn tiêu dùng rất rẻ, tính qua tính lại hai mươi đồng bạc là vừa đủ.
Mỗi việc bùn để sữa mặt tường thì thẩm thẩm và Tam Xuyên mượn xe đi một chuyến đến bờ sông kéo về. Trần Tiêu ban đầu là muốn đi theo hai người phụ kéo bùn, thẩm thẩm y dù như thế nào cũng không chịu, yêu cầu y ở nhà với Nhị Thuận và Từ Bảo. Trần Tiêu không còn cách nào khác là phải cùng Nhị Thuận và Từ Bảo lựa ra những đá vụn, các hạt vật lớn ở trong bùn, sau đó lấy bùn đỏ sền sệt hơn trộn lại với nhau và khuấy đều để làm thành tường.
Người Trần gia làm việc hăng say đến nỗi hàng xóm cũng sang xem náo nhiệt. Biết là Tiểu Khờ ra ngoài đi làm kiếm được tiền xây nhà cho gia đình, không ai không khen ngợi.
Mái nhà được dỡ bỏ và thay bằng kèo mới. Bên này mặc dù không chú ý đến việc chọn thời điểm tốt cho cột kèo, nhưng cũng muốn hoàn thành toàn bộ công trình càng sớm càng tốt. Trần Trường Căn đang nhiệt tình làm việc cùng những người giúp việc khác thì bất ngờ bị Trần Tiêu kêu xuống.
“Thúc thúc, có một số nơi ta muốn đổi một chút.” Trần tiêu đối trần trường căn nói.
Trần Trường Căn nghi hoặc nói: “Đổi chỗ nào?”
“Cửa lớn và cái bếp, còn có bài trí trong phòng bên của các ngươi, ta cũng muốn đổi một chút.” Trần Tiêu nghiêm túc nói. Xét đến cùng, bắt tay từ phong thủy là cách duy nhất mà Trần Tiêu có thể nghĩ ra để giúp đỡ Nhị Thuận.
Trên thực tế, lần này y quay lại với ý định trả nhân quả cho Tiểu Khờ, khối ngọc kia chính là vì chuẩn bị cho cái này.
Mặc dù tinh tượng trên thế giới này rất khác, ngay cả bốn phương đông, tây, bắc, nam cũng khác. Long huyệt không dễ phán đoán, âm trạch cũng khó đoán. Tuy nhiên, một số khía cạnh trong cách cục phong thủy của phòng ốc nơi người ta sinh sống cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi phương vị và vẫn có thể điều chỉnh được. Dù không đóng vai trò quyết định nhưng ít nhất nó cũng không tạo ra những thay đổi xấu.
Ngoài ra, khối ngọc có khí tràng dao động có thể dùng làm trấn trạch pháp khí. Trần tiêu đã mang nó được vài ngày, khí tràng của nó rất tinh tế và ổn định, khi kết hợp với phong thuỷ cách cục thích hợp, có thể khiến cho Trần gia mọi điều thông thuận, tiểu phúc an khang trong vòng ba năm mười năm.
Không phải y không thể làm tốt hơn, khiến Trần gia đại phú đại quý, đời sau sẽ sản sinh ra vài nhân tài kiệt xuất. Chỉ là Trần gia tựa hồ không có số mệnh như vậy, cũng không có khả năng có được khí vận quá mức huy hoàng như vậy. Việc buộc phải thêm nó vào trên người họ sẽ chỉ đảo ngược tình thế cực đoan và gây tổn hại đến tuổi thọ của người Trần gia.
Tuy nhiên, Trần Tiêu thực sự không chắc chắn liệu phong thủy này có tác dụng hay không và có tác dụng bao nhiêu.