Từ Bành Thành đến Tây Tạng thì có thể lái xe theo hai tuyến, một là dọc đường từ Hà Nam Thiểm Tây đến Tây An, sau đó từ Tây An đi đến Tứ Xuyên qua đường cao tốc Thành Đô, lại từ Thành Đô đến Tây Tạng, nhưng sau khi đến Thiểm Tây thì đường đi thật sự không tốt, cầu đường gồ ghề.
Xem xét vào kỹ thuật lái xe của Trang Duệ, vì vậy mà Lưu Xuyên bác bỏ tuyến đường này. Trang Duệ có chút tiếc nuối, hắn vẫn muốn tiện đường đến Tây An để thăm Lão Tam trong ký túc xá của mình năm xưa, sau khi tốt nghiệp đến nay, bọn họ đã hai năm rồi chưa gặp mặt.
Tuyến đường thứ hai chính là tiến vào An Huy, đến Hợp Phì thì trực tiếp chạy lên đường cao tốc Hỗ Dung, đoạn đường gồm có Hợp Phì, Lục An, Vũ Hán, Kinh Môn, Vạn Châu, Nam Sung và cuối cùng là Thành Đô, toàn bộ đoạn đường là 1600 kilomet. Đây cũng là tuyến đường nhanh nhất, tình huống giao thông tốt nhất, thích hợp cho một người vừa lấy được bằng lái như Trang Duệ để rèn luyện kiếm kinh nghiệm.
– Lưu Manh, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ăn thì không phải xong rồi sao? Cần gì phải chạy lòng vòng thế này?
Trang Duệ thây Lưu Xuyên chạy xe khắp đường Hợp Phì, đi qua vài quán ăn mà không dừng lại, vì vậy mà không khỏi dùng giọng kỳ quái hỏi.
– Hì, không vội, tôi đưa cậu đi tìm một quán đặc sắc của Hợp Phì, buổi chiều nghỉ ngơi một chút, buổi tối cậu ngủ tôi lái, ngày mai cậu lái một ngày, như vậy sẽ có thể đến được Thành Đô…
Lưu Xuyên rõ ràng rất quen thuộc Hợp Phì, hắn chạy xe hai mươi phút thì dừng chiếc Hummer ở bên trong bãi đậu xe của một khách sạn nhìn có vẻ rất xa hoa. Sau khi xuống xe tiến vào khách sạn thì Lưu Xuyên lại làm một việc để cho Trang Duệ cực kỳ khó hiểu, đó là thuê một gian phòng, sau đó kéo Trang Duệ rời khỏi khách sạn.
– Này, cậu muốn đi đâu vậy, trước đó thấy nóng ruột lắm mà, bây giờ sao lại không vội thế này? Chúng ta không ăn cơm ở đây sao?
Trang Duệ cũng không ngờ Lưu Xuyên đến khách sạn này chỉ vì để nghỉ ngơi vào buổi chiều, cũng không phải là ăn cơm.
Lưu Xuyên nghe vậy thì bĩu môi nói:
– Chỉ có kẻ ngốc mới ăn cơm trong khách sạn, thức ăn đắt đỏ, rõ ràng là làm thịt người khác không thấy máu. Tôi đưa cậu đến chỗ này, giá tiền hợp lý, còn có thể được ăn món ngon Hợp Phì, cậu cứ đi theo đi.
Chỗ Lưu Xuyên nói thật sự không quá xa, chỉ cách khách sạn năm sáu phút đi bộ mà thôi, diện tích quán ăn cũng không nhỏ, là một căn lầu hai tầng, cổng cũng không lớn, cửa chính chỉ treo một tấm bảng vô cùng đơn giản “Cơm đặc sản”. Sau khi Trang Duệ đi vào thì phát hiện bên trong rất đông khách, trong đại sảnh bốn năm trăm mét vuông có đầy người ngồi, mười nhân viên phục vụ đang đưa đồ ăn xuyên toa như thoi đưa, nếu chỉ nhìn từ phía bên ngoài, Trang Duệ sẽ không tin bên trong sẽ náo nhiệt thế này.
– Thất thần làm gì, đi lên thôi.
Lưu Xuyên kéo Trang Duệ đang đứng ngây người đi lên lầu hai.
Lầu hai của quán ăn thật sự giống hệt như lầu một nhưng chỉ là được ngăn thành những phòng nhỏ, Lưu Xuyên cũng không cần nhân viên phục vụ dẫn đường, trực tiếp kéo Trang Duệ đi qua từng gian phòng, đến cửa một gian phòng trống thì trực tiếp đi vào.
Phòng cũng không lớn, có lẽ tối đa cũng chỉ có thể ngồi bảy tám người mà thôi, hiệu quả cách âm thật sự không tốt, những lời trò truyện ở gian bên cạnh đều được nghe thấy rất rõ ràng, nhưng nơi đây lại khá ấm cúng. Lưu Xuyên đi vào nơi này thì cởi áo khoác ra, sau đó nhìn Trang Duệ rồi đắc ý nói:
– Thế nào? huynh đệ, bản lĩnh của tôi không sai đấy chứ? Chỉ cần dùng tai cũng biết căn phòng này không có người.
Trang Duệ nhịn cười, hắn khẽ gật đầu đồng ý với cách nói của Lưu Xuyên, sau đó nói:
– Lỗ tai của cậu khá tốt, tôi thấy chúng ta lần này cũng đừng đi Tây Tạng, từ đây quay về thôi, đợi sau khi về nhà thì mỗi ngày cậu ghé qua biệt thự của anh Tống, xem như thay thế cho chó Mastiff Tây Tạng.
Trang Duệ vừa nói vừa cười phá lên, vừa rồi hắn đi qua hàng lang và phát hiện trên tay cầm của cánh cửa vào trong phòng đều được treo một tấm biển “có khách”, Lưu Xuyên chọn trúng căn phòng này nhất định là đã thấy rõ tấm biển kia, lúc này lại mở miệng nói khoác, tất nhiên Trang Duệ cũng muốn đả kích đối phương một chút.
Lưu Xuyên trừng mắt đang định tức giận mắng thì cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Đi vào phòng là một cô nhân viên phục vụ rất trẻ, nàng bưng theo nước trà, sau khi châm trà cho Lưu Xuyên và Trang Duệ thì đưa menu ra. Lưu Xuyên khoát tay áo, hắn đắn đo dùng giọng Hợp Phì nói:
– Cũng không cần menu, đưa đến một phần Gà Tào Tháo, Cá Bao Công, đúng rồi, còn món “Thập Cẩm Lý Hồng Chương”, à, lấy thêm bốn món điểm tâm gồm bánh Ma, Hồng Cao, Thốn Kim, Bạch Thiết. Được rồi, như vậy cái đã.
Lưu Xuyên nhanh nhẹn gọi món, không gọi rượu, hắn và Trang Duệ có tửu lượng không tệ nhưng lúc này cả hai đang lái xe ở bên ngoài, hắn cũng phải biết đúng chừng mực.
Tiếng nói Bành Thành và Hợp Phì thật sự có chút khác bệt, Lưu Xuyên ngoài biết được hai mươi sáu chữ cái của tiếng Anh thì năng lực học tập thổ âm địa phương là rất mạnh, ít nhất thì cô gái phục vụ lúc này cũng không thể biết Lưu Xuyên là người từ bên ngoài đến, khi thấy hắn gọi một lượt những món ăn nổi tiếng bản địa thì lên tiếng đồng ý, sau đó châm nước cho hai người rồi lui ra.
– Này Lưu Manh, cậu gọi những món gì vậy? Hôm nay chúng ta ăn danh nhân đại quái sao?
Trang Duệ bị Lưu Xuyên gọi món làm cho chóng mặt, cái gì là Tào Tháo, Bao Công, còn có cả Lý Hồng Chung, những cái tên này nghe sao quá tà dị, mà những món điểm tâm Lưu Xuyên vừa gọi cũng có cái tên không được bình thường.
Lưu Xuyên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trang Duệ rồi nói:
– Rõ ràng là không có tri thức, nói cho cậu biết, những món tôi gọi đều là đặc sản Hợp Phì, người ngoài căn bản là không thể biết được. Ví dụ như Cá Bao Công là sản vật của sông Bao Hà, chính là con sông mà Bao Công từng đào ra bảo vệ thành, trong sông co loài cá trích lưng đen, thật sự giống hệt bộ mặt đen của Bao Công, vì vậy mà nhân gian đặt tên là cá Bao Công…
– Gà Tào Thào thì là thế nào?
Trang Duệ nghe mà cảm thấy có chút mê mẩn, một món ăn cũng có đủ truyền thuyết như vậy sao?
– Muốn nói đến gà Tào Tháo thì phải nhắc đến những món ăn nổi tiếng thời Tam Quốc, tương truyền vào thời Tam Quốc thì Hợp Phì là vùng giao tranh, sau khi Tào Tháo thống nhất phương bắc thì dẫn theo tám mươi ba vạn đại quân xuống Nam đánh nhau với tên họ Tôn gì đó, khi đến Hợp Phì thì tên mặt trắng họ Tào kia vì bận rộn chính sự mà vất vả quá độ, bệnh đau đầu phát tác, nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Lúc đó đầu bếp của Tào Tháo dựa theo phương thuốc của Hoa Đà lưu lại để tuyển chọn gà ở Hợp Phì, sau đó phối dược và tạo nên món cơm gà. Tên Tào mặt trắng kia ăn vào thấy ngon, cực kỳ yêu thích, vì vậy mà bệnh chậm rãi trở nên tốt đẹp, cơ thể nhanh chóng bình phục, mà sau này mỗi bữa cơm đều ăn món gà này.
– Vì thế hôm nay chúng ta ăn cũng phải có chút chú ý, vì Tào Tháo ở thời Tam Quốc cũng là một tên gần với hoàng đế rồi.
Lưu Xuyên này xem ra một kẻ sành ăn, từ năm cấp hai đến cấp ba đều chưa từng đạt đúng điểm chuẩn môn lịch sử, bây giờ lại nói có sách mách có chứng, thật sự làm cho Trang Duệ phải lau mắt nhìn.
Khi hai người đang nói chuyện thì Cá Bao Công đã làm xong, nhân viên phục vụ dùng một chiếc xe đẩy đưa món Cá Bao Công và vài món điểm tâm khác đến xếp đặt lên bàn, sau khi tận mắt thấy món Cá Bao Công kia thì Trang Duệ mới biết đó là món cá bình thường mà thôi.
Thật ra món ăn này thật sự là truyền thống của Hợp Phì, cũng thật sự được truyền ra từ Bao phủ năm xưa. Nghe nói Bao Chửng làm quan thanh liêm, cuộc sống đơn giản, món ăn này lấy từ cá trích của dòng sông Bao Hà, ngó sen của sông Bao Hà, hành lá, miếng gừng, xì dầu, đường phèn, dấm chua, rượu, dầu vừng và nhiều nguyên liệu khác, được dùng lá sen bó chặt lại rồi bỏ lên chảo xào nóng, sau đó hạ lửa nhỏ và hạ chảo, bỏ vào trong mâm lớn, xối dầu vừng lên mà thành. Món Cá Bao Công xem như chiêu bài của quán ăn này, rất nhiều khách đến đây để ăn, vì vậy mà chưa từng bao giờ có thừa.
Mà sen trong sông Bao Hà cũng khác biệt với những nơi khác, theo truyền thuyết thì đó là biểu tượng thiết diện vô tư của Bao Chửng.
Sáng sớm khi bắt đầu đi thì chỉ ăn vài cái bánh bao và bánh rán, vì vậy mà Trang Duệ đã sớm đói bụng, dù sao thì cũng không phải uống rượu, vì thế mà trực tiếp mở đũa gắp một miếng cá trích bỏ vào miệng. Một hương vị thơm ngon chợt bùng lên trong miệng, thịt cá được chế biến lâu đã làm cho phần xương nát nhừ, nuốt vào miệng còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
– Ngon!
Trang Duệ nhịn không được phải mở miệng khen, cặp đũa trong tay cũng không ngừng nghỉ, sau đó lại gắp một miếng bỏ vào miệng. Lưu Xuyên định nói thêm vài câu về món này cho Trang Duệ, nhưng hắn cũng không ngờ chỉ sau một lát thì đã mất gần nửa con cá Bao Công, vì thế cũng vội vàng động đũa.
Món ăn thứ hai là “Món thập cẩm Lý Hồng Chương”, sau khi được đưa lên bàn thì nhìn qua có vẻ đỏ hồng bóng loáng, chỉ nghe thấy mùi hương bùng vào trong mũi, điều này làm cho hai người cảm thấy khá thèm thuồng. Lúc này Cá Bao Công đã được ăn xong, Lưu Xuyên vừa rồi đã tiếp nhận một bài học, lần này món ăn vừa được đưa lên thì nhanh chóng động đũa, Trang Duệ vốn định để cho Lưu Xuyên giảng giải vài câu, nhưng bây giờ nhìn động tác của đối phương thì biết, tên này bây giờ sẽ không mắc mưu.
Lưu Xuyên cướp được một miếng nấm hương cuối cùng, hắn bỏ vào miệng nhai nuốt, sau đó chép miệng dùng giọng đắc ý nhìn Trang Duệ rồi nói:
– Huynh đệ, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu về món ăn này, con bà nó, nếu giáo viên dạy lịch sử mà mỗi ngày đều mời chúng ta ăn một bữa, tôi đây thi lịch sử sao lại cứ mãi có điểm thấp như vậy?
Trang Duệ:
– …
– Món thập cẩm Lý Hồng Chung cũng có điển cố, tương truyền Lý Hồng Chung đi đến Nga tham gia điển lễ Nicolas II lên ngôi, cũng tiện đường sang Âu Mỹ, mỗi ngày đều ăn cơm Tây, rất không quen. Sau khi đến châu Âu thì Lý Hồng Chung phân phó đầu bếp dùng những loại rau dưa địa phương và các loại thịt để làm thành một món thập cẩm theo kiểu chế biến trong nước.
Món thập cẩm này được làm ra và rất ngon miệng, có thể nhắm rượu, cũng có thể dùng để ăn cơm, cũng không vì quá trình chiên xào nấu nướng rườm rà mà làm hoãn công vụ. Lý Hồng Chương dứt khoát mỗi ngày đều ăn món này, đôi khi chiêu đãi người ngoài, sau khi dùng cơm xong thì bọn họ hỏi tên món ăn, Lý Hồng Chương thuận miệng nói đó là món thập cẩm. Từ đó những người Ấu biết đến một món thập cẩm nổi tiếng trong nước.
Sau khi về nước thì Lý Hồng Chương thường cho người nhà làm món này, lại dùng nó để đãi khách, sau này món thập cẩm như vậy nổi tiếng cả nước, mà món thập cẩm Lý Hồng Chương cũng là một món ăn bản địa của Hợp Phì.
Món cuối cùng được đưa lên chính là Gà Tào Tháo, muốn chế biến món ăn này thì điều quan trọng là chính là chất lượng gà của địa phương, đồng thời cũng phải dùng rượu và cây thuốc Thiên Ma của An Huy, còn có cây Đỗ Trọng, nấm hương, măng đông, Hoa Tiêu, Đại Liêu, quế, Hồi Hương, Thông Khương và mười tám loại khai vị khác để chế thành, dinh dưỡng vừa phong phú vừa tốt cho sức khỏe. Trang Duệ ăn xong cũng cảm thấy dạ dày ấm áp, rất thoải mái.
– Lưu Manh, bây giờ tôi thật sự hâm mộ cậu, chưa nói đến những thứ gì khác, thứ thức ăn này quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trang Duệ vỗ cái bụng đã no căng rồi nhìn Lưu Xuyên nói, hắn chỉ mới đến Hợp Phì đã được ăn món ngon thế này, chưa nói đến những vùng Sơn Đông, Quảng Đông Quảng Tây, Tứ Xuyên, Giang Tô và Tô Châu, Phúc Kiến, Chiết Giang, Tương Giang, Huy Châu…Đều có những món nổi tiếng, mà cũng chỉ có những người chạy khắp nơi như Lưu Xuyên mới có thể được ăn những món đặc sản của các vùng miền như thế. Dù bây giờ đang ở trong thành phố lớn nhưng cũng có thể ăn được những món đặc sản, rõ ràng là thay đổi hương vị cực tốt.
Vì món vịt quay Bắc Kinh bây giờ đã được bán khắp nơi, nhưng người đến thủ đô đều thích ăn vịt quay ở đây hơn, vì nơi đây mới có đầy đủ các hương vị chính thống.
– Được rồi, Mộc Đầu, cậu đừng chê cười tôi, cậu thấy tôi mỗi ngày đều lái xe đi dạo, rất thoải mái tự tại, nhưng cậu có biết rằng đi ra ngoài rất vất vả. Ví dụ như lần trước tôi đến căn cứ Côn Minh một trong Tứ Đại Cảnh Khuyển để mua chó con, xe bị hưu trên đường núi, điện thoại không có tín hiệu, đúng là kêu trời không được kêu đất chẳng xong, suốt một ngày một đêm không ăn không uống gì. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lưu Xuyên nói đến chuyện cũ mà có chút thổn thức, lần đó hắn lái xe đi đường nhỏ, nhưng sau khi xe bị hư mà dọc đường không có một ai, ở trong đường núi chỉ có thể nghe sói gào thét, thứ này làm hắn bị dọa không nhẹ, vì vậy lần này đi Tây Tạng phải rủ Trang Duệ đi cho bằng được.
Trang Duệ nghe xong thì cũng hiểu Lưu Xuyên vì sao lại mua rất nhiều thức ăn dự trữ sau xe Hummer, xem ra người anh em này đã từng có một bài học nhớ đời.
Món gà Tào Tháo thật sự khá nhiều, hai người Lưu Xuyên ăn xong thì thật sự không còn sức để ăn những món điểm tâm tiếp theo, vì vậy mà gọi nhân viên phục vụ gói lại để đi đường ăn. Khi tính tiền thì mới biết một bữa cơm như vậy chỉ có giá một trăm đồng, Trang Duệ thật sự có ý nghĩ muốn mua thêm và gói lại đưa đi.
– Cô nhân viên, trên lầu còn phòng lớn không, ông chủ Triệu hôm nay mời khách, nhanh chóng dọn phòng đi.
Trang Duệ và Lưu Xuyên thanh toán xong, vừa đến đầu cầu thang xuống lầu thì trước mắt xuất hiện bảy tám người, xem ra là khách quen, vì được nhân viên phục vụ ân cần chào hỏi.
– Ông chủ Triệu, lần này anh lại mua được vật phẩm tốt, chỉ cần sang tay là có ngay tám chục một trăm ngàn, phát tài cũng không quên anh em đấy nhé?
Người vừa gọi nhân viên phục vụ tiếp tục lên tiếng với một người đàn ông trung niên mập mạp trong nhóm người.
– Mau được vật phẩm tốt?
Lời này tuyền vào trong tai nhóm Trang Duệ đang đi qua bên cạnh, vì vậy mà làm cho hắn chú ý, sau khi từ trong mắt xuất hiện linh khí thì hắn thật sự rất chú ý đến nghề đồ cổ này.
Sau khi đi ra khỏi quán cơm thì Trang Duệ nói với Lưu Xuyên:
– Lưu Manh, vừa rồi cậu có nghe thấy đám người kia nói gì không? Cậu thấy đấy, đâu phải chỉ mình tôi may mắn, còn có khối người như vậy.
– Điều này là đương nhiên, cậu không xem đây là chỗ nào sao? Đây là Tư Huệ Lâu, toàn bộ thương nhân đồ cổ An Huy đều tập trung ở chỗ này, những chuyện phát tài như vậy thật sự rất bình thường ở nơi đây.
Lưu Xuyên chỉ vào một bảo tháp cao vài chục thước cách đó không xa, hắn dùng giọng không cho là đúng nói.