*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
47.
Tôi đứng cùng Bạch Đoạn ở tầng 1 đợi thang máy, cả hai chúng tôi đều không nói chuyện, bầu không khí khá áp lực.
“Sao anh không nói sự thật với anh ấy?” Tôi buồn bã nhìn anh.
“Nếu là em em sẽ nói với cậu ta sự thật sao?” Bạch Đoạn khẽ liếc tôi một cái.
Tôi nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn im lặng.
Làm thế nào để nói sự thật đây? Làm thế nào để nói với Trương Nguyên anh ấy thực sự yêu thầm Quách Nhất Thần suốt 20 năm, cuối cùng lại đưa người ấy vào vòng mai phục, rồi bị thủ hạ của người ấy bắn bị thương?
“… Cậu ta như thế này cũng tốt.” Một lúc sau Bạch Đoạn mới nhẹ nhàng nói một câu, “Bố mẹ cậu ấy giấu việc này không phải là không có lý.” Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, “Chuyển nhà và đổi tên là một sự kiện lớn, không thể chỉ là chủ ý của một mình bố mẹ Trương Nguyên.”
Bạch Đoạn không nói rõ ràng, nhưng tôi biết anh đang ám chỉ điều gì. Tôi ngẩn người, giật mình một cái hỏi anh: “Anh có biết mấy năm nay Quách Nhất Thần ở đâu không?”
“Sao em nghĩ anh biết?” Anh hỏi ngược lại tôi.
“Lúc đó không phải bố anh…” Tôi vừa ngẩng đầu, Bạch Đoạn đã liếc mắt lườm tôi: “Không, chuyện này em đừng suy diễn lung tung.”
Tôi biết điều ngậm miệng lại, lúc này thang máy đã đến, tôi đi theo anh vào, sau một lúc lại hỏi: “Anh nghĩ Dư Diệp là ai?”
Bạch Đoạn nhìn tôi: “Không phải mấy y tá đều nói là em gái cậu ấy sao?”
“Anh biết chuyện nhà anh ấy mà, Trương Nguyên đào đâu ra em gái.” Tôi cả giận nói.
Bạch Đoạn sững sờ, nhìn tôi: “Vậy em nói thử xem?”
Tôi cắn môi nói: “…Không thể nào, chấn thương sọ não làm sao có thể đổi xu hướng tình dục luôn được.”
“Nếu có thể thì sao? Em cũng có học não ngoại đâu.”
“Anh xem cái bộ dạng nhớ thương ngu ngốc của anh ấy dành cho Quách Nhất Thần bây giờ có giống như nhân cách vặn vẹo không?” Tôi không nhịn được hỏi ngược anh.
Lần này đến lượt anh im lặng.
Chúng tôi im lặng cả một đoạn đường cho đến khi thang máy đi đến nơi, ra khỏi buồng thang máy, tôi nhìn anh, cuối cùng cọ tới cọ lui nghẹn ra một câu: “Vậy… tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”
Bạch Đoạn nhanh chóng liếc nhìn tôi, mím môi, không nói.
“Bạch Đoạn, ý anh là sao?” Tôi có chút bực bội.
“Không phải, tối nay anh có ca trực.” Anh nhìn tôi, “Nếu em không tin có thể đi xem lịch ở phòng trực.”
“Vậy em cũng sẽ trực ban đêm.” Lửa giận bốc lên đầu, tôi ném lại một câu rồi xoay người đi tìm chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Trực ban buổi tối ở khoa cấp cứu hôm đó là một nữ bác sĩ, nghe tin tôi muốn đổi ca ngày với cô, cô mừng quýnh lên, trước khi tan sở còn xuống quầy bán quà vặt dưới lầu mua cho tôi một thanh chocolate, bảo tôi buổi tối ăn cho ấm người.
Tôi vào phòng trực rửa mặt bằng nước lạnh, trong lòng tỉnh táo lại không ít, nghĩ thầm làm việc cả buổi trưa rồi lại đến đêm, nếu không phải nhờ Bạch Đoạn tôi đoán mình đã kiệt sức từ lâu.
Buổi chiều Chung Viên có ca phẫu thuật, Chung Viên thấy tôi, không thèm hỏi lấy một tiếng xách tôi đi qua. Tôi bực bội đi theo vừa thay giày vừa hỏi có chuyện gì, ông ta cười híp mắt nói với tôi: Không đủ phòng giải phẫu, ta nói với y tá trưởng chỉ cần kê cho ta bàn giải phẫu, ta tự đi tìm bác sĩ gây mê.
Tôi đen mặt mang dép lê vào.
“Có thể gây mê còn có thể hỗ trợ khâu lại chút gì đó, dùng tốt.” Chung Viên cười cười.
“Mấy người không thấy phiền phức sao.”
Chung Viên vừa cởi áo khoác vừa nhìn tôi, “Còn không phải vì tốt cho con sao? Ta biết trong lòng con đang nghĩ gì. Nếu con không vui vẻ cầm dao chủ nhiệm có ép con lên phòng phẫu thuật được không? Ta thấy con cầm dao chơi rất là vui vẻ đó.”
Tôi không hé răng lấy một lời đi theo ông ta thay quần áo.
“Nếu thực sự muốn lên phòng mổ cũng chỉ có thể tận dụng quãng thời gian nghiên cứu sinh này thôi. Tốt nghiệp xong con sẽ trở thành bác sĩ trưởng hoặc bác sĩ điều trị, có xin cũng không ai cho con lên phòng phẫu thuật đâu.” Chung Viên nhìn tôi, “Rõ ràng là thích ngoại khoa, còn giả vờ ở lại chỗ đó.”
“Sao ông phiền quá vậy, Tiếu Nhạn Bình hối lộ ông bao nhiêu tiền?” Tôi sốt ruột trừng mắt nhìn ông.
“Nếu con đến ngoại khoa, dù thế nào ta cũng phải biến con thành học trò của ta.” Chung Viên đáp một câu.
“Tôi mà theo ông tôi đi đầu xuống đất.” Tôi nhìn ông ta một cái, tự mình đi ra ngoài, “Tôi có sang cũng đi theo Tiếu Nhạn Bình, đừng mơ đi với ông.”
Lúc bước vào phòng mổ, bệnh nhân là một bé gái, trước khi hôn mê còn lo lắng sợ hãi đến chết đi sống lại. Gây mê xong con bé liên tục nắm chặt tay tôi. Tôi không nhịn được cúi người kiên nhẫn dỗ dành, đợi một lúc con bé mới chịu chìm vào giấc ngủ. Lúc thả tay ra tôi thấy cô y tá lưu động nhìn tôi tán thưởng, tôi hơi ngượng, hỏi cô cười cái gì, tôi chỉ giảm căng thẳng cho con bé mà thôi.
Cô y tá lưu động càng cười to hơn: “Tôi nói y tá khoa gây mê của anh thật có phúc. Tất cả các bác sĩ trẻ tử tế đều đi làm bác sĩ gây mê. Anh là một bác sĩ Bạch là hai. Lý Học Hữu cũng thật có phước.”
Tôi bị mấy cô nói làm cho xấu hổ đến mức nghẹn cả buổi mới nói ra được một câu, “Khoa ngoại còn có Tiếu Nhạn Bình mà.”
Y tá lưu động thản nhiên nói: “Bác sĩ Tiếu là hotboy hết thời, sao có thể so sánh với cậu được.”
“Làm việc, làm việc!” Chung Viên sốt ruột hét lên, “Các người còn ở đó nói bậy bạ, nếu Tiếu Nhạn Bình nghe thấy sẽ chặt các cô ra làm hai đó. Máy khoan điện nhỏ đâu? Lát nữa định để tôi tự cầm luôn à?”
Tất cả mọi người nhờ vậy cùng im lặng tập trung vào cuộc phẫu thuật. Các chỉ số khác nhau của bệnh nhân đều bình thường, tôi theo dõi giám sát một lúc thì bắt đầu thất thần, trong đầu tôi toàn bộ đều là Trương Nguyên, không bứt ra được. Mới vào viện cấp cứu buổi sáng được vài tiếng, nhưng tôi cảm thấy cuộc đời mình vừa trải qua một sự thay đổi rất lớn. Tôi không phải là không chuẩn bị cho sự xuất hiện của Trương Nguyên, tôi đã nghĩ về nó, thậm chí còn rất muốn nó. Suốt học kỳ tiếp theo khi tôi về từ Vân Nam, tôi tìm kiếm gần như tất cả các cuốn sách về chấn thương sọ não trong thư viện trường, buộc bản thân nhớ lại khoảnh khắc khi Trương Nguyên ngã xuống hết lần này đến lần khác. Phỏng đoán Trương Nguyên còn sống gần như hoàn hảo trong lòng tôi, là chuyện chắc chắn; tôi tưởng tượng rằng một ngày nào đó anh có thể xuất hiện trước mặt chúng tôi một lần nữa, với một nụ cười vẫn hơi nghiêm nghị, ngượng ngùng và dịu dàng như ngày nào. Từ nhỏ đến lớn, nụ cười của anh luôn kiên định vững vàng, có thể trấn an người khác, mang theo một sức mạnh vững chắc không gì lay chuyển được. Anh ấy là thủ lĩnh tinh thần của bọn trẻ nhà ngang chúng tôi khi còn nhỏ, là ông trời của chúng tôi. Trương Nguyên thích ai chúng tôi thích người đó, Trương Nguyên không vừa lòng ai chúng tôi liền ghét ngay kẻ đó. Những gì Trương Nguyên nói luôn đúng. Đây là điều mà tôi và Quách Nhất Thần đều không bao giờ hoài nghi.
Vì vậy, tôi đã từng nghĩ rằng sự xuất hiện trở lại của Trương Nguyên – nếu thực sự có – đối với tôi sẽ là một điều rất tốt, cực kì tốt.
Nhưng khi Trương Nguyên thực sự xuất hiện trở lại, tôi cảm thấy có thứ gì đó xung quanh tôi như bị xuyên thủng ngay lập tức, một cảm xúc không biết là gì cứ liên tục tràn vào tôi từ mọi hướng; sự ngạc nhiên ban đầu đã qua, tiếp sau đó, tôi chỉ cảm thấy ngày càng căng thẳng.
Tôi cắn môi, cố gắng không suy nghĩ lung tung. Trương Nguyên vẫn còn sống, chuyện này vẫn là quá tốt rồi.
“Thêm thuốc.” Chung Viên liếc tôi một cái rất khó chịu.
“Hả?” Tôi đột nhiên nhìn lên.
“Hả cái gì, bệnh nhân vừa mới cử động.” Ông ta lại lần nữa vùi đầu xuống.
Tôi vội vàng tỉnh lại, hốt hoảng đi bổ sung thuốc, trợ lý ở bên cạnh chằm chằm nhìn tôi.
Ca mổ hai tiếng vừa kết thúc, Chung Viên lại được gọi đi cấp cứu ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng mổ. Tôi vừa nghe điện thoại ông ta reo đã vội vàng chuồn đi ngay; Chung Viên trừng mắt nhìn tôi, tôi giả vờ như không biết, vội vàng trở lại phòng thay đồ để đổi giày.
Kết quả là ca phẫu thuật đó Chung Viên gọi Bạch Đoạn, còn tôi được khoa chỉnh hình gọi đi cấp cứu, cả buổi chiều tôi phẫu thuật ba bốn lần, bị tra tấn đến không còn ra hình người.
Đến 7, 8 giờ tối, bệnh viện hơi vãn bệnh nhân. Tôi lên lầu bốn ăn suất cơm cho nhân viên, lấy một phần cơm về gõ cửa khoa Gây mê hồi sức.
Bạch Đoạn gặm bánh bao ra mở cửa, tinh thần trông cũng không khỏe, có lẽ cũng bị mấy ca phẫu thuật tra tấn.
“Anh ăn chưa?” Tôi vừa hỏi vừa bước vào trong, đặt hộp cơm lên bàn, “Em đến nhà ăn lấy phần của anh về này.”
“Tốt quá, anh vừa xuống lầu mua cái bánh bao lót dạ, cũng chưa ăn gì.” Anh liếc tôi một cái rồi vươn tay lật nắp hộp cơm. “Có thịt lợn băm tiêu xanh không. ”
“Trong hộp của em có khổ qua xào trứng, đều là món anh thích nhất.” Tôi xắn tay áo lên, nâng cằm hỏi anh, “Có xà phòng không, em mượn rửa tay chút.”
“Tìm trong cái tủ phía sau, nếu không có thì dùng etanol đỡ cũng được.” Bạch Đoạn thuận tay đưa cho tôi một chai cồn y tế 75%, “Dùng tạm.”
Tôi liếc xéo anh một cái rồi tự mình đi tìm xà phòng.
Tôi rửa tay rồi ngồi cạnh anh trước chiếc bàn cà phê nhỏ trong phòng cùng ăn cơm. Tôi gắp mấy đũa khổ qua xào trứng cho anh, bảo anh mau ăn đi.
“Anh tự gắp được rồi, em ăn đi.” Bạch Đoạn nhìn tôi.
Tôi bằng miệng đồng ý, nhìn anh cười, chợt thấy anh có hạt cơm trên môi, tôi không chút suy nghĩ nghiêng người lại gần liếm đi, rất là thừa nước đục thả câu.
Bạch Đoạn cứng người ngay lập tức, giống như một con mèo bị giẫm nát đuôi. Anh sửng sốt hai ba giây, sau đó đột nhiên phản ứng, đứng phắt lên.
Tôi đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh, kiên quyết kéo anh vào lòng, anh vùng vẫy, tôi cúi đầu nhắm ngay môi anh hôn xuống, từ nông đến sâu, tiến quân thần tốc.
Bạch Đoạn trong lồng ngực tôi hết đấm rồi đến đá, đau đến mức tôi không chịu được. Tôi vừa buông tay, anh cũng không quan tâm đến hình tượng, lăn khỏi tôi bổ nhào xuống đất. Tôi không đợi anh đứng dậy, lao người đè lên. Tôi vừa dùng cơ thể đè chặt anh vừa luồn tay vào áo anh. Tôi bóp chặt eo anh, anh mềm người đi một chút, sau đó gầm nhẹ: “Hạ Niệm Phi! Em muốn hiếp dâm à?!”
Tôi lúng túng, mặt nóng bừng lắp bắp phủ nhận: “Không có, em không nghĩ…” Tôi nghĩ thầm với quan hệ giữa hai chúng tôi, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như là thông gian thôi mà.
Anh nằm dưới nhìn tôi chằm chằm, khiến trái tim tôi đập loạn. Tôi ngượng ngùng kéo anh lên, giúp anh vỗ bụi trên người, chỉ là tay tôi không cam lòng buông ra.
“… Anh có sao không?” Tôi hỏi.
Anh nhướng mày liếc tôi một cái rồi ngừng nói.
“Đừng làm thế, anh biết mà…” Tôi muốn nói lại thôi, có những thứ trong lòng tôi hiểu nhưng không biết phải nói thế nào.
Bạch Đoạn không nhìn tôi, lấy tay từ từ kéo hai hộp cơm lại, rồi chậm rãi nhét thịt lợn băm tiêu xanh vào miệng.
“Em biết bố anh ép anh, anh cũng khổ sở trong lòng.” Tôi cũng chậm rãi cầm đũa lên ăn, thỉnh thoảng gắp cho anh vài đũa thức ăn.
“Bố anh không ép anh.” Anh thì thầm.
“Ông ấy không ép anh trốn tránh em?”
“Anh không trốn tránh em.”
Tôi nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lửa giận đột nhiên nổi lên, tôi đặt đũa xuống, bắt đầu lấy thuốc lá ra.
“Em cũng hút thuốc à?” Anh nhìn tôi.
“Ừm, để tiêu lửa.” Tôi cười lạnh, “Dục cầu bất mãn, tự nhiên tức giận.”
Anh hơi hơi hé miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại của tôi đã reo lên.
“Thai ngoài tử cung, xuất huyết nhiều! Cấp 20!”
Tôi liếc nhìn anh, châm điếu thuốc rồi bỏ đi.
./.