Trường THPT Bắc Minh là một ngôi trường có bề dày lịch sử lâu đời, nó được coi là biểu tượng đánh vọng của quốc gia Minh Việt.
Nơi đây đào tạo hàng ngàn sĩ tử tài ba của đất nước, không có thiên tài nào mà không xuất phát từ đây.
Đỗ Phong cũng là một trong số những học sinh thuộc ngôi trường danh tiếng này.
Để mà nói thì Đỗ Phong không hề có cái gọi là tài năng, hắn được cho vào đây học là nhờ có tiếng nói của cha mình.
Cha của Đỗ Phong là một nhà khoa học kiêm khảo cổ học đại tài, ông là một nhân vật vĩ đại của quốc gia Minh Việt. Trong suốt thời gian hoạt động, ông đã tìm ra được nhiều di sản văn hoá từ nhiều nền văn minh cổ xưa, cống hiến cho đất nước nhiều bảo vật có giá trị, giúp đất nước ngày càng rạng danh.
Vì để cảm ơn sự cống hiến của ông, người đương nhiệm nhà nước lúc bấy giờ đã đồng ý cho Đỗ Phong, con trai của nhà khoa học đại tài vào học tại trường danh tiếng nhất cả nước.
Trong khi đó, Đỗ Phong lại không phải là một thiên tài gì, trái lại hắn học rất kém, bị tất cả mọi người trong nước gọi là kẻ đần độn, bởi so với cha mình, hắn thật sự ngu dốt.
Lúc cả nước biết Đỗ Phong được duyệt vào ngôi trường danh tiếng đó, tất cả mạng xã hội đều xuất hiện một làn sóng phản đối, nhưng vì sự cống hiến của cha Đỗ Phong là quá lớn, nên công chúng đành phải im lặng, rút lui.
Về bản chất thì Đỗ Phong không phải là người ham học tập, hắn rất mê mẩn với những thứ gọi là siêu sức mạnh, siêu thường nhân, đó là lý do vì sao hắn không hề chú tâm vào học tập, dẫn đến học lực ngày càng thụt lùi, không đâu vào với đâu.
Cũng từ đấy, Đỗ Phong trở thành tiêu chí bị bắt nạt trong trường, kẻ học kém nhất sẽ bị coi là đáy xã hội, và bị tẩy chay, bạo lực.
Nhưng tất cả chỉ xảy ra trong âm thầm, không bị làm lớn, rùm beng.
Mọi chuyện cũng sẽ yên ổn cho đến khi Đỗ Phong tốt nghiệp và ra trường, nhưng không!
Cha hắn, người đàn ông vĩ đại của Minh Việt bị mất tích, ông được xác định lần cuối cùng tại một lăng mộ gọi là điện thờ của tiên nhân.
Đỗ Phong chỉ nhớ rằng, trước khi đi ông có đưa cho hắn một cái vòng tay bằng đồng, bên trên có khắc đủ loại chữ tượng hình, với tri thức hạn hẹp của hắn, thật sự là không hiểu trên đó khắc cái gì.
Nhưng Đỗ Phong nhớ rất rõ, từng câu từng chữ mà cha hắn đã nói trước khi đi.
“Đây là Vòng Vọng Tiên, do cha từ trong chỗ di tích tiên nhân tìm được. Nó được đeo trên một bức tượng thạch, theo như dịch thuật thì có thể nó là chiếc chìa khóa dẫn tới tiên lộ, thứ con hằng mong ước!”.
Ông đưa bàn tay lên, hướng Đỗ Phong khẽ vuốt đôi gò má non dại.
“Ta biết con tin vào thứ thần tiên này, lúc trước ta cũng không tin! Nhưng sau khi vào lăng mộ này, ta cũng tin tưởng rồi. Con trai! Ta biết ở trường con phải chịu nhiều khổ cực, những hãy vì ta, đừng làm điều dại dột, trái với lương tâm, nhé! Hứa với ta!”
Đỗ Phong nhớ như in, lúc đó cha ôm hắn vào lòng, giống như là lần chào tạm biệt cuối cùng vậy.
Khi đó tâm hồn của hắn chỉ chú ý vào chiếc vòng, đâu còn để tâm đến tâm trạng của cha! Nên đâu thấy được sự khác thường từ người đàn ông vĩ đại này!
Hiện tại nghĩ lại, hắn vậy mà để lỡ mất phút giây cuối cùng của hai cha con, muốn thực sự quay trở lại lúc đó cũng không được nữa rồi.
Con người ta thường không để tâm đến những thứ đang hiện hữu bên cạnh, chỉ đến lúc mất đi họ mới thấy nuối tiếc.
Cũng kể từ đấy, Đỗ Phong cũng không còn linh hoạt như trước, hắn trở lên lầm lầm lì lì, bó mình vào một góc trời riêng biệt.
Tin tức cha hắn mất tích cũng theo đó mà chuyền ra xa, những bức xúc khi trước của dân chúng lại bắt đầu như mưa đạn bắn về phía Đỗ Phong.
Nhà trường từ trước tới nay chỉ chú trọng danh tiếng, nên khi biết cha Đỗ Phong mất tích, họ cũng không đứng ra dàn xếp cho hắn, trái lại còn âm thầm kích thích, tìm người đè ép để hắn tự xin nghỉ.
Nhiều lúc muốn từ bỏ, giải thoát cho bản thân nhưng Phong lại nghĩ đến lời cuối cùng của cha mình.
“Con trai! Ta biết ở trường con phải chịu nhiều khổ cực, những hãy vì ta, đừng làm điều dại dột, trái với lương tâm, nhé! Hứa với ta!”
Câu nói này luôn văng vẳng bên tai Đỗ Phong, cứ mỗi khi có suy nghĩ không tốt là nói lại hiện lên, cứ như cha hắn luôn bên cạnh mà cổ vũ tinh thần vậy!
để có thêm động lực, Đỗ Phong vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng cha mình vẫn còn sống, chỉ là ông đang bị mắc kẹt đâu đó trong một chiều không gian chưa biết tới mà thôi.
Chẳng phải tiên nhân thường ẩn mình trong không gian kì ảo, do họ tạo ra hay sao? Nếu ông ấy chỉ biến mất, mà không phát hiện xác người thì chắc chắn, đang bị kẹt tại mảnh không gian nào đó của tiên nhân mà thôi.
Nghĩ đến đó, Đỗ Phong càng thêm có nghị lực sống tiếp.