Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 17: Vẫn thích



Thông báo:

Đổi tên nam chính:

Ban đầu tên nam chính là Đặng Hoàng Anh Đạt.

Giải thích một chút về cái tên này cho mọi người nghe nè:

Ai đọc Bán thính rồi sẽ biết nam chính của tôi cũng họ Đặng, bởi ngoài đời tui thích trai họ Đặng nha.

Tôi có một đứa bạn tên Hoàng, nó học cảnh sát nên tôi để nó ở tên đệm.

Anh Đạt là tên của người anh, người cho tôi cảm hứng viết câu chuyện này. Anh ấy tên là Đạt, hồi tôi học lớp 9 anh ấy có xuống nhà tôi chơi và đúng như mọi người đọc, tui đã mê anh ấy. Lúc đó cảnh sát với giáo viên là một cái gì đó rất lãng mạn. Tui hồi đó thích làm giáo viên lắm nên cũng thích mấy anh cảnh sát. (Chỉ dừng lại ở đó thôi nha không có thích hơn nhưng lại cho tôi động lực viết câu chuyện này).

Tên nam chính hiện tại là Đặng Hải Anh Đạt.

Họ và tên thì cũng vẫn giống như kia còn Hải thì do thằng bạn tôi nó tên Hải, muốn thành nam chính, sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì tôi quyết định đổi tên thành Đặng Hải Anh Đạt cho cái tên của nó xuất hiện trong tên của nam chính.

Tuy nhiên, dạo gần đâu rất nhiều bạn giúp mình pr truyện trên tiktok nhưng lại để tên cũ Đặng Hoàng Anh Đạt (#danghoanganhdat) mình nghĩ mọi người thích cái tên này hơn nên mình quyết định để tên nam chính như cũ “Đặng Hoàng Anh Đạt“.

Ai pr trên tiktok thì tag tui để tui biết, tui cảm ơn nghen.

Nãy up nhầm chap huhu.

—————————————————————————————————————

Cô chủ nhiệm bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện giữa tôi và Huy Anh. Cả lớp đứng dậy chào cô, bắt đầu lấy sách vở ra học bài. Tiết học kéo dài 45 phút, chúng tôi nghiêm túc nghe giảng, giờ ra chơi các bạn thảo luận bài vừa học, tôi nhận được cuộc gọi của Quỳnh Nhiên nên ra ngoài nghe.

“Hôm nay sao bạn tôi lại nhớ tôi mà gọi cho tôi thế này?” Vừa nhấc máy tôi đã “cà khịa” đứa bạn thân.

“Con Uyển Hân nó kêu cuối tuần mày có được nghỉ không nó muốn dẫn bọn mình đi ăn.”

“Cuối tuần hả? Chắc đi được chiều thôi.”

“Được rồi chiều cũng được. Đúng là con người của học tập, gặp mày còn khó hơn gặp tổng thống.”

“Có rủ Huy Anh không?”

“Có chứ, lâu lắm không gặp nó rồi, nhớ chết đi được. Mày thì sướng rồi, vừa được học với người mình thích lại còn được ở trong căn nhà khang trang nữa.”

“Thôi đi. Huy Anh dạo này nhiều bạn để ý lắm.”

“Có giỏi hơn mày không? Có xinh hơn mày không? Chắc là hơn rồi nên mày cẩn thận không mất Huy Anh đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Ra chơi có chút xíu là phải vào lớp nên tôi tạm biệt Quỳnh Nhiên, tắt máy, đi về chỗ ngồi.

“Huy Anh.” Tôi lên tiếng gọi, Huy Anh đang ngồi giải Toán nghe giọng tôi dừng bút quay sang.

“Sao thế?”

“Cái Quỳnh Nhiên nó kêu cuối tuần cậu có rảnh không, nó kêu nhớ cậu rồi, muốn gặp cậu.” Tôi truyền lại lời vừa nãy của Quỳnh Nhiên cho Huy Anh nghe nhưng cậu ấy lại lắc đầu.

“Cuối tuần này tớ phải về quê thăm bà rồi nên không đi với các cậu được.”

“Không sao. Để tớ nhắn lại nó.”

Buổi chiều thứ 7, sau khi học xong trên lớp, tôi nhắn tin cho Quỳnh Nhiên. Chúng tôi hẹn nhau ở hồ Vị Xuyên trước tượng đài Trần Hưng Đạo. Từ chỗ tôi đi ra đó khá gần còn Quỳnh Nhiên với Uyển Hân thì phải đi khoảng 10 km mới ra tới nơi nên tôi quyết định ở lại lớp làm để khi nào hai đứa kia qua thì tôi sẽ ra đó.

“Mày đang đâu?” Tầm hơn 1 giờ, Quỳnh Nhiên gọi điện cho tôi.

“Chờ chút, tao đang ở trường, giờ tao qua.”

Tôi gập sách vở cất vào cặp, xuống dưới nhà xe, đi ra hồ gặp hai người kia.

Lâu lắm mới gặp Uyển Hân, cậu ấy vẫn lùn như ngày nào cỡ đâu đó 1 mét 50, thân hình cũng không quá béo cũng chẳng gầy, mái tóc dài đen nháy, cặp mắt bồ câu trông có sức hút cực. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy chạy lại ôm tôi.

“Lâu lắm mới được gặp, nhớ chết đi được.”

“Nghe đồn cô thích ai đó đúng không? Gì ấy nhỉ? Tên gì nhỉ?” Tôi nghe Quỳnh Nhiên kể về tình yêu của Uyển Hân buồn cười lắm. Cô ấy thích người ta từ lúc vào trường, anh ấy học trên cô một lớp, đúng kiểu em gái khoá dưới thích anh trai khoá trên vậy đó.

“Hoàng Dũng.” Quỳnh Nhiên nhấn mạnh khiến Uyển Hân ngại ngùng không nói nên lời.

“Đi thôi, hôm nay chúng ta đi ăn gì nào?” Tôi quay sang nhìn hai người kia.

“Bánh mì chân cầu Đò Quan.” Cả hai đứa đồng thanh lên tiếng.

Tôi không còn lựa chọn nào khác đành nghe theo.

Đến cửa hàng bánh mì, quá trời người xếp hàng, chúng tôi đứng đợi cũng phải mất 30 phút mới có thể mua được 3 cái bánh mì ở đó. Mua xong chúng tôi tạt vào quán trà sữa, mua mỗi đứa một ly mang ra bờ hồ vừa ngắm cảnh, vừa ăn đồ ăn. Chúng tôi chơi với nhau cũng khá lâu rồi, tâm sự với nhau rất nhiều chuyện. Gia đình Uyển Hân không tốt, bố mẹ suốt ngày cãi nhau, bạn bè không chơi cùng lúc còn ở Vụ Bản. Tôi chưa từng thấy cô ấy buồn hay than vãn nửa lời vì hoàn cảnh. Cô ấy mạnh mẽ lắm, tôi thương Uyển Hân vô cùng.

“Khả Tiên, mày biết con Quỳnh Nhiên nó vẫn thích thằng Nhật Phúc không?” Uyển Hân vừa uống trà sữa, vừa mách tội Quỳnh Nhiên với tôi.

“Sao lúc trước nó bảo nó từ bỏ rồi mà. Vẫn chưa à?”

“Tao kể mày nghe, hôm trước nó còn làm quà để tặng thằng đấy nữa.”

“Thật á? Tao với mày chơi với nó bao nhiêu năm nay chưa từng thấy nó nữ công gia chánh như vậy đấy. Đúng là cái đồ dại trai mà.”

“Thực ra Nhật Phúc rất tốt, thật đấy.” Quỳnh Nhiên lên tiếng bênh vực khiến tôi và Uyển Hân bất lực không nói thêm được gì. Người ta bảo yêu vào là ngu quả không sai mà.

Chúng tôi ngồi tâm sự với nhau đến tầm 5 giờ, đi dạo hết một vòng bờ hồ, chơi mấy trò chơi ở bên trong đó. Chúng tôi định đi ăn gì đó mới về nhưng đang định đi kiếm quán ăn thì mẹ Uyển Hân gọi. Tôi đành tạm biệt hai người lấy xe đi về nhà. Vừa đặt cặp xách xuống, bố tôi gọi điện.

“Con về tới nhà chưa?”

“Con vừa về đến nhà ạ. Sao thế bố?”

“Hôm nay bố mẹ có việc phải vào thành phố Hồ Chí Minh, mẹ con nấu đồ ăn để trong tủ cho con rồi, tý con hâm nóng lại nha. Buổi tối nhớ đóng cửa cẩn thận vào nhé.”

“Dạ con biết rồi ạ.”

Tôi lên phòng cất cặp sách, cởi chiếc áo đồng phục treo lên móc, tiến tới tủ lấy bộ quần áo ngủ bước vào nhà tắm.

Tắm rửa xong xuôi, tôi đi xuống dưới nhà, mở chiếc tủ lạnh được mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, từ sữa, hoa quả đến cả loại yến sào mà tôi thích.

Tôi ngồi vào bàn học lúc 8 giờ tối. Tới khoảng 9 giờ, bụng tôi bắt đầu đau nhức tôi mở điện thoại ra thì đúng ngày đến kì kinh nguyệt. Tôi chạy xuống dưới nhà tìm thuốc nhưng không thấy. Tiếng chuông bên ngoài cửa khiến tôi giật mình chạy ra. Anh Đạt xuất hiện trước mặt tôi, trên tay còn cầm theo cả đồ ăn và sách vở nữa. Thấy mặt tôi tái nhợt, anh vội vàng bỏ đồ ăn xuống dưới, đỡ tôi vào lòng:

“Em bị sao thế?”

“Bụng em đau.”

“Để anh đi mua thuốc cho em nhé.”

“Không cần đâu.”

“Sao lại không cần, đau như này cơ mà. Hay anh đưa em đi bệnh viện nhé.”

“Không sao đâu, em nghỉ chút là được ấy mà.”

“Không được. Đi anh đưa em tới bệnh viện.”

Không để tôi có cơ hội phản kháng anh nhét tôi vào xe, đưa áo khoác của mình cho tôi. Vừa đến cửa bệnh viện, bước xuống xe, anh đã bế tôi chạy vào bên trong, động tác rất nhanh, lướt qua hết người này đến người khác.

“Bác sĩ, em ấy bị đau bụng.” Anh nhìn thấy một bác sĩ trẻ gần đó.

“Được rồi, đưa cô bé vào đây tôi kiểm tra cho.”

Anh bế tôi vào trong phòng, bác sĩ bắt đầu hỏi tôi một vài câu hỏi, kiểm tra sức khoẻ cho tôi rồi quay sang nhìn anh cười.

“Cô bé chỉ bị đau bụng đến kỳ kinh nguyệt thôi, không có gì nghiêm trọng, cậu không cần lo lắng đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.