Diệp Linh lúc này đang mua nước thì thấy mọi người tập trung nhìn vào một chỗ, cô nghe loáng thoáng thấy giọng của Tuyết Nhi. Diệp Linh vộ vàng chạy tới, một cước đá thẳng vào người đàn ông. Vì Diệp Linh đã từ đằng sau nên ông ta chẳng hề biết mà tránh cứ thế ngã thẳng xuống đất.
“Cô là ai? Sao cô dám đánh tôi”
“Chị…chị…chị Diệp Linh” Tuyết Nhi sợ hãi lẩm bẩm gọi tên cô. Nhanh chóng chạy lại mà núp sau lưng Diệp Linh, bàn tay sợ hãi không ngừng run rẩy.
“Anh nói xem? Anh đã làm gì em gái tôi?”
“Em gái cô? Cô đừng có mà ăn nói hàm hồ đây là vợ của tôi”
“Vợ?” Diệp Linh cười khẩy
“Tôi nể cô là phụ nữ nên không chấp còn bây giờ tránh ra để tôi đưa vợ về”
“Anh có giỏi thì qua đây mà ôm vợ anh về”
Hắn ta nghe vậy liền vui mừng vì hắn biết là một người phụ nữ nhỏ nhắn kia chỉ được lời nói thôi, chứ làm gì được anh.
“Chị Diệp Linh cẩn thận hay chúng ta chạy thôi”
“Có chị ở đây, em không phải sợ”
Diệp Linh thấy hắn ta đi tới liền dở vài chiêu võ cơ bản đã khiến hắn ta đau điếng mà nằm úp xuống đất, tay cô nắm chạy lấy cổ tay hắn kéo ra phía sau, khiến hắn nằm cũng chẳng được mà dậy cũng chẳng xong, cơn đau khiến hắn không khỏi kêu la
“Áaaaa”
“Sao? Đứng dậy qua ôm vợ về đi chứ”
“Tôi xin…tôi xin…lần sau tôi không dám nữa”
“Còn có lần sau”
“Không có, không có”
“Lần này tôi tha, nhớ rõ không có lần sau”
Diệp Linh vừa bỏ tay thì hắn vội vàng chạy đi. Sợ rằng ở thêm chút nữa là hắn ta cũng chẳng còn cơ hội mà sống, ánh mắt đó cũng quá đáng sợ rồi.
Thật ra Diệp Linh là một sát thủ kín tiếng. Mỗi một người giúp việc trong nhà được anh thuê về đều là một sát thủ hoặc ít nhất là phải biết võ, để có thể bảo vệ ngôi nhà và anh bất cứ lúc nào. Bây giờ mới thấy quyết định tuyển chọn lúc đó là rất đúng đắn.
“Em không sao chứ?”
“Em không sao, chúng ta về thôi em không muốn đi chơi nữa”
“Ừm, chị xin lỗi. Chị định đi mua cho em chút nước nào ngờ…”
“Không sao đâu ạ”
Được Diệp Linh bảo vệ cô cũng an tâm phần nào, ngày hôm nay nhất định không được để anh biết chuyện nếu không chắc cô sẽ không còn được đi chơi nữa quá.
“À chị này…chuyện ngày hôm nay đừng để Khải Phong biết nhé”
“Ừm…chị nghe em”
Lúc này cô mới có chút thắc mắc, bình thường cô thấy Diệp Linh hiền lành, cơ thể cũng chẳng có chút nào gọi là cơ bắp hay biết võ gì cả vậy mà….
“Sao chị đánhnđược anh ta hay vậy?”
“Thật ra từ nhỏ chị đã chẳng có người thân nên phải học chút võ để có thể tự bảo vệ mình bất cứ lúc nào, chị nghĩ em cũng nên học một chút đi”
Cô thấy Diệp Linh nói cũng đúng, nếu lần này Diệp Linh không đến kịp thì chẳng biết sẽ còn chuyện gì xảy ra với cô nữa.
“Hay lúc nào rảnh chị dạy cho em nhé”
“Được thôi”
Cả hai cùng nhau quay trở về biệt thự
“Em vào nghỉ ngơi đi, đợi chị nấu đồ ăn nào xong chị gọi xuống”
“Để em lên thay quần áo rồi xuống phụ chị”
“Thôi em cứ nghỉ ngơi đi”
“Em không sao mà, em muốn phụ chị”
“Thôi được rồi, em lên thay đồ đi để chị đi chuẩn bị đồ”
“Dạ”
Nỗi sợ hãi lúc nãy vẫn còn nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều tới nó vì cô biết nếu còn nghĩ tới nữa thì sẽ chẳng thể giấu nổi chuyện hôm nay với anh.
Tuyết Nhi lên phòng thay quần áo rồi xuống cùng Diệp Linh nấu cơm.
“Nay mình nấu gì vậy chị?”
“Em muốn ăn gì?”
“Em sao cũng được, xem trong tủ có gì rồi nấu đó”
“Có một vài món chị chế biến sẵn rồi giờ chỉ cần lấy ra nấu thôi”
“Dạ”
“À chị này, chị có biết thư kí Hạ không?” Cô nghĩ nếu anh ấy và thư kí Hạ quen nhau chắc chắn sẽ dắt về đây và hiển nhiên Diệp Linh cũng sẽ biết. Cô hỏi vậy biết đâu lại có thêm chút thông tin về cô ta thì sao?
“Em cũng biết thư kí Hạ sao?”
“Em định vào công ty làm nên muốn tìm hiểu qua một chút”
“Chị coi em như em gái nên cũng muốn nói thật
“Dạ”
“Chị thấy cô ta ăn nói cũng có phép tắc, nhưng đấy chỉ là tuỳ lúc và tuỳ người thôi. Cô ta nhìn vẻ ngoài xinh xắn nhưng bản chất thì tinh ranh khó lường. Chị khuyên em không nên tiếp xúc nhiều với cô ta”
“Dạ…em cảm ơn chị”
“Chị làm ở đây lâu chưa?”
“Trước kia là chị làm ở nhà chính nhưng Thẩm phu nhân muốn chị theo chăm sóc cậu chủ nên chị làm ở đây cũng khá lấu rồi. Chắc cũng phải được 4-5 năm”
“Ồ…lâu vậy mà em thấy anh ấy chẳng quý trọng chị gì cả”
“Cậu chủ là thế đấy, trong nóng ngoài lạnh. Pử lâu em sẽ hiểu”
Trong nóng ngoài lạnh? Khải Phong ở bên cô thấy anh ấy rất ấm áp luôn ấy chứ đâu có thấy lạnh đâu. Lúc này mới nhớ đến những ngày anh và cô mới về ở cùng thì đúng là có “lạnh” nha.