Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, kìm lòng không đặng mà môi anh chậm rãi cọ xát theo hình dạng đôi môi cô, cho đến khi hơi thở anh bất ổn lần nữa Hứa Lan Thanh mới tiếp tục: “Em yêu Úc Tùy, rất rất yêu anh ấy.”
Nhịp tim đập cuồng loạn, máu huyết sôi trào, cô không hề chớp mắt mà nhìn anh thổ lộ: “Em sẽ không trốn tránh, sẽ dũng cảm yêu anh ấy như anh ấy yêu em.”
“Uhm!” Môi cô bị chặn lại, hung hăng tấn công.
Cô bị anh giam cầm, anh dùng toàn lực vội vàng ôm cô vào lồng ngực giống như là muốn ôm cô, đem cô hòa quyện vào máu thịt của mình, vĩnh viễn không chia ly.
Hơi thở Hứa Lan Thanh bất ổn, mới có mấy giây thôi đã bị anh hôn đến toàn thân bất lực, nếu như không phải được anh ôm thì chỉ sợ sẽ trượt chân ngã xuống đất.
“Úc… Úc Tùy…” Cô cố gắng gọi anh.
Úc Tùy nghe thấy được, chưa kịp nháy mắt chỉ một tiếng này đã làm anh cảm thấy máu huyết trong người nóng bỏng sôi trào, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô trở nên đỏ hơn, dục vọng trong lòng mãnh liệt (hỗn loạn)
“Hả?” Anh ngược lại dịu dàng cọ xát.
Ánh mắt ướt át, Hứa Lan Thanh không biết rằng hiện cô cực kỳ quyến rũ: “Em yêu anh, nhưng nếu như…”
“Sẽ không có ngày đó đâu.” Biết cô muốn nói cái gì, Úc tùy khàn giọng cắt ngang lời cô, lòng bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu trầm thấp nhưng kiên định: “Tuyệt đối sẽ không để em hối hận.”
Ánh mắt va vào nhau, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chuyên chú, trong đôi mắt chỉ có hình ảnh của cô, chỉ có cô, tất cả tình cảm dịu dàng lưu luyến cũng chỉ dành cho cô.
Trong lòng đầy khuấy động, Hứa Lan Thanh lại lần nữa chủ động hôn lên môi anh: “Em tin anh.”
Lửa tình lại mãnh liệt.
Khát vọng tình yêu hiện rõ trong mắt, Úc Tùy nhấc bổng cô lên, hai chân Hứa Lan Thanh vòng lên ôm lấy eo anh đầy ăn ý, hai người ôm hôn nhau đi về nhà.
“Rầm” cánh cửa bị Úc Tùy dùng chân đá, hai người ôm hôn nhau ở cửa ra vào.
Trong phòng không có tí ánh sáng nào, Hứa Lan Thanh mở mắt mới phát hiện ở cách đó không xa cửa sổ sát đất chưa kéo rèm cửa, cô thở hổn hển đẩy anh: “Cửa sổ… Rèm cửa.”
Úc Tùy hôn cô, giọng nói mờ mịt nhưng lại hết sức gợi cảm: “Không sao, không nhìn thấy gì đâu.”
Tay vịn vai anh, trong đầu Hứa Lan Thanh chợt lóe lên hình ảnh buổi tối nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh ác liệt bắt nạt cô như muốn cô khuất phục, uy hiếp muốn kéo rèm cửa sổ ra cho bên ngoài nhìn thấy được.
“Sitttt” Bờ môi đột nhiên bị cô cắn, Úc Tùy khẽ nhíu mày dừng lại.
“Sao thế…”
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt long lanh hờn dỗi trừng anh, Hứa Lan Thanh chưa hết giận nên hung ác cắn anh một cái: “Úc Tùy, anh gạt em!”
Úc Tùy phản ứng lại rất nhanh.
Khóe miệng kìm lòng không được giương lên, anh mổ nhẹ môi cô, rất nhanh đã nhận lỗi: “Anh sai rồi, nhưng anh thề, anh chỉ lừa em một lần kia thôi.”
Anh còn muốn hôn cô.
Bàn tay cô ngăn cản môi anh, Hứa Lan Thanh cười lạnh: “Miệng đàn ông chỉ có gạt người.” Cô làm bộ muốn từ người anh bước xuống: “Em từ bỏ.”
Tay cô bị anh bắt lại được.
“…Úc Tùy!” Khuôn mặt cô bỗng nhiên phủ kín màu đỏ hồng, cô xấu hổ đến mức muốn rời khỏi chỗ đó, hết lần này đến lần khác đều bị anh giữ lấy không thể động đậy.
Ánh đèn ngoài hiên hắt xuống, ánh sáng ấm áp chiếu xuống gương mặt khiến cô trông thật quyến rũ.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, Úc Tùy nhẹ hôn cô, dỗ dành cô bằng giọng nói khàn khàn đến cực điểm: “Bà xã, em chắc chứ? Nó rất nhớ em, em nhẫn tâm sao? Hả?”
Không nghi ngờ gì nữa, bộ mặt thật của lưu manh đã lộ diện.
Hứa Lan Thanh muốn cắn anh.
“Anh nhớ em nhiều hơn.” Lời nói mật ngọt trìu mến nhanh chóng rót vào tai cô, anh lại tiếp tục hôn cô, nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười bày tỏ tình cảm: “Mấy năm nay anh ngày đêm nhớ em.”
Không kịp chuẩn bị, đáy lòng Hứa Lan Thanh run lên bần bật, cảm giác đau nhói.
Anh mắt của anh vô cùng sâu nặng, đáy mắt như có vòng xoáy dẫn dụ cô.
“Bà xã, anh nhớ em.” Anh tinh tế nhẹ nhàng hôn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp lặng lẽ khắc sâu vào trái tim cô. “Em cũng muốn anh.”
Trái tim như nổi trống, Hứa Lan Thanh căn bản chẳng có cách nào chống cự, không tự chủ được mà rơi vào trong vòng tình cảm của anh.
Nụ hôn của anh đầy nhiệt liệt.
Lồng ngực càng lúc càng phập phồng, nhưng lúc này sự xấu hổ đã biến mất, bàn tay đang đặt trên vai anh bắt đầu vuốt ve gáy anh, cô nghênh tiếp nụ hôn, khẽ thấp giọng run rẩy gọi anh: “Ông xã…”
Giọng nói đột nhiên vang lên, ánh mắt Úc Tùy bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, trong lòng kích động, anh nhìn cô không chớp mắt, giọng nói như tắc nghẽn: “Lặp lại lần nữa.”
Với đôi lông mày đắc ý và kiêu ngạo, Hứa Lan Thanh cười khẽ, hết lần này đến lần khác không thỏa mãn ước nguyện của anh, trong nháy mắt nhỏ nhẹ nói: “Anh Úc.”
Ánh mắt anh như là muốn ăn tươi cô.
Khi anh đang muốn mở miệng, cô trực tiếp ngăn chặn môi anh nhưng chỉ hai giây, quyền chủ động đã bị anh đoạt lấy, thay vào đó cô bị anh khống chế.
Từ cơ thể đến tâm trí
Anh làm bộ trừng phạt cô bằng cách khẽ cắn môi cô, cô không chịu được thì thầm bên tai anh dụ dỗ: “Miệng của chồng không lừa dối em đâu, sẽ chỉ làm chuyện khác thôi.”
Dịu dàng thắm thiết, ý xuân tràn đầy.
Thân thể mệt mỏi vô cùng, nhưng Hứa Lan Thanh nằm trên giường không ngủ, trong chốc lát, bên cạnh cô lún xuống, anh tắm rửa xong ôm cô từ phía sau.
Hai người thân mật.
“Có mệt không?” Anh bắt lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt nhau, khẽ hôn lên mặt cô, Úc Tùy hỏi.
Hứa Lan Thanh tức giận hất tay anh ra: “Anh nói xem?”
“Thật xin lỗi, do anh không nhịn được.” Úc Tùy cười ôm lấy hông cô: “Đấm bóp cho em xem như đền tội nha?”
Hứa Lan Thanh không để ý tới anh.
Úc Tùy xem như cô đồng ý, buông cô ra cho cô ngồi dậy rồi ấn bả vai, nhưng Hứa Llan Thanh sợ nhột, anh bóp một cái đã kìm không được hét lên thậm chí còn muốn cười.
Cô tránh, anh cố ý không cho, cuối cùng cô nũng nịu với anh: “Em bỏ cuộc.”
Úc Tùy cười, một lần nữa ôm cô vào lòng rồi nằm xuống.
“Bà xã.” Anh bắt lấy tay cô mà mân mê.
Dù đã trải lòng tâm ý với nhau, cũng không phải lần đầu tiên nghe anh gọi là bà xã nhưng không biết tại sao Hứa Lan Thanh cảm thấy hôm nay mình lại dễ thẹn thùng đến vậy, lúc này gò má cô phảng phất màu hồng hồng.
Cô chỉ nhìn anh, không lên tiếng.
Anh chân thành dịu dàng hôn lên các ngón tay của cô, ánh mắt anh sáng rực: “Đồng ý với anh một việc, có được hay không?”
Khuôn mặt anh tuấn thâm tình của anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen sâu trầm tĩnh, làm động lòng người.
Đáy lòng ẩn nhẫn phát run lên, kìm lòng không được Hứa Lan Thanh khoác tay lên vai anh, cùng anh thân mật hơn nữa: “Điều gì?”
“Về sau đừng để Bùi Diên chạm vào em, anh sẽ ghen đấy.”
“<3…” Hóa ra anh đang nói đến cảnh hôm nay ở nghĩa trang, Hứa Lan Thanh bật cười muốn nói là cô cùng với Bùi Diên không có gì, chỉ đơn thuần là bạn thân thôi, nhưng mà nhìn anh không che giấu ánh mắt ghen tuông chút nào, nghĩ đến sau này Bùi Diên có bạn gái hoặc vợ cũng có thể sẽ ghen, nên cho dù là bạn bè thân thiết nhưng khác phái thì cũng nên giữ khoảng cách. Huống chi anh nói mình sẽ ăn giấm. “Được.” Cô chủ động hôn lên môi anh, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế dỗ dành anh: “Nghe lời anh.” Úc Tùy nhìn chằm chằm cô: “Anh là chồng em, bất cứ lúc nào, bất kể có chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh em.” Lời này anh đã từng nói qua. Như thể hơi thở ấm áp của anh truyền qua cơ thể cô, từng cơn gợn sóng nhấp nhô, Hứa Lan Thanh nhẹ nhàng nói: “Vâng.” Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm lặng lẽ tuôn trào, không hiểu sao đêm nay những cảnh thân mật với anh lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô nhiệt liệt như vậy. Mà trước mắt anh chạm rãi cúi đầu muốn hôn cô lần nữa. Lông mi khẽ run theo nhịp tim, Hứa Lan Thanh ôm lấy cổ anh, nhưng khi nhắm mắt lại thì một cảnh tượng khác hiện lên làm cô bỗng mở ra. Cô nhếch môi, hô hấp ngừng lại. “Sao thế?” Bàn tay anh khẽ vuốt ve mặt cô, Úc Tùy thấp giọng hỏi. Đôi mắt Hứa Lan Thanh chớp chớp, chưa tới hai giây ý cười đã tràn ngập khuôn mặt, cô vô thức nũng nịu: “Đột nhiên em có cảm hứng, muốn vẽ tranh, anh đợi một chút, chờ em trở lại.” Dứt lời cô đẩy anh ra, vội vã bước xuống giường, chạy ra ngoài tìm tới vali hành lý của mình để mở ra lấy dụng cụ rồi chạy vào phòng làm việc. “Dũng cảm yêu say đắm” Cảm hứng bất chợt. Cô phấn khích kích động, nhanh chóng tập trung ghi lại cảm hứng, cây bút trong tay dường như cảm nhận được cảm hứng của cô, rất nhanh sau đó chiếc váy cưới lúc trước chưa hoàn thành đã được cô vẽ xong hoàn mỹ đập vào mắt. Chỉ là… Cô cắn môi, Hứa Lan Thanh rất nhanh đã nhận ra chỗ chưa được. Hiện tại thiết kế này là vì chuẩn bị cho khách hàng, song lần đầu tiên, chiếc váy cưới mà cô thiết kế giống như mong đợi, vừa thấy đã yêu, và cảm giác lần này lại càng sâu sắc hơn. Không đúng, nói chính xác là bởi vì cô ở cùng Úc Tùy nên mới có thể thiết kế ra chiếc áo cưới này, mặc dù nó cũng phù hợp với tình yêu của khách hàng. Nhưng… Cô không nỡ. Cô không muốn đem thiết kế này đưa cho khách hàng. Ý nghĩ trong đầu cô là thiết kế chiếc váy khác cho khách hàng để phù hợp, có điều hiện tại tuy suy nghĩ như vậy nhưng giờ phút này trong đầu lại không nghĩ ra thêm được cái khác nữa. Trước mắt chỉ có “Dũng cảm yêu say đắm”. “Đang suy nghĩ gì thế?” Giọng nói của anh đột nhiên vang lên, cùng lúc đó áo khoác của anh phủ lên người cô. Tim Hứa Lan Thanh đập loạn, cô không có ý nghĩ che giấu, giờ phút này muốn nói ra toàn bộ vướng víu trong lòng, cuối cùng ảo não nói: “Em không thiết kế được thứ khách hàng muốn.” “Không sao, bọn họ sẽ hài lòng thôi.” Úc Tùy mổ nhẹ môi cô. Hứa Lan Thanh thốt ra: “Làm sao mà anh biết được.” Từ cuối cùng nói ra, anh trong tầm mắt cô quỳ một chân xuống đất, vừa ưu nhã vừa thành kính. Cô nhất thời ngẩn ngơ. “Tôi với vợ tôi đều rất hài lòng.” Bàn tay theo thói quen chậm rãi vuốt ve da thịt cô, nụ cười nhẹ, đôi mắt đen nhìn cô thật sâu, Úc Tùy nói: “Bà xã tôi rất thích, tôi cũng thế.” Đầu óc trống rỗng mất hai giây, Hứa Lan Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, hiểu ra những lời anh nói có ý gì, cô chợt nghĩ tới email của khách hàng. Trong số tài khoản có “Yu”, Yu? Úc? “Anh…” “Là anh.” Úc Tùy dễ dàng thừa nhận, đem suy nghĩ khi đó nói ra: “Em nói sẽ không vì bản thân mà thiết kế áo cưới, nhưng anh muốn em mong chờ cuộc hôn nhân của chúng ta.” Hứa Lan Thanh bần thần nhớ tới, cô nói sẽ không thiết kế áo cưới cho chính mình, khi Tưởng Thi Thi hỏi cô lúc nghỉ phép ở Mauritius, thời điểm đó đúng là cô không mong chờ vào cuộc hôn nhân này. Cô nhìn anh, mở miệng muốn nói rằng cái lời thề lần đó chỉ là nói dối, một lần nói dối. Trước khi nói ra, ngón tay cảm thấy lạnh. Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh, cô cụp mắt xuống. Một chiếc nhẫn thiết kế đơn giản nhưng tinh xảo được anh đeo vào ngón tay cô, cô căn bản không để ý anh lấy nó ra từ lúc nào. Trong nháy mắt, mắt cô quên chớp, tựa như cô cũng quên cả thở. Ánh mắt va nhau, trong mắt người đàn ông như bao hàm cả thâm tình lưu luyến, anh mở miệng dùng tốc độ chậm rãi: “Cuộc đời của anh, em là ngoài ý muốn, nhưng anh cảm thấy may mắn với điều ngoài ý muốn này, nếu như không gặp em, yêu em, thì cả đời này anh sẽ vô cùng hối tiếc.” “Đôi với anh mà nói, bất luận thế nào cũng đều sẽ để em ở bên cạnh, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Em không thể thuộc về người khác.” “Anh sẽ không để em hối hận khi chọn anh, không để cho em tiếc nuối.” Có chiếc nhẫn làm chứng, anh cùng cô mặt đối mặt: “Anh yêu em, gả cho anh nhé?” Giờ khắc này, Hứa Lan Thanh không rõ trong lòng mình tột cùng là nghĩ gì, giống như có quá nhiều cảm xúc, từ cảm động đến ngọt ngào cùng với đủ loại cảm giác dung hợp lại một chỗ. Nghĩ muốn nói cái gì, nhưng tới miệng lại không biết làm sao mà thành ra biến tướng đi: “Đã là vợ anh rồi mà.” Ý cười nhàn nhạt trong mắt, anh nắm lấy tay cô mà hôn lên một cái, Úc Tùy nhìn cô chăm chú: “Nghe nói phụ nữ ai cũng đều mơ ước được cầu hôn, người khác đều có, anh không muốn vợ anh không có.” Kỳ thật thì từ đêm đó đi công tác trở về anh đã liền chuẩn bị, chiếc nhẫn là mang từ nước ngoài về, vốn muốn chuẩn bị chu đáo, lãng mạn hơn nhưng anh lại nghĩ rằng chi bằng chọn ngày đáng nhớ hôm nay. Anh hối thúc cô đồng ý: “Lan Thanh, đồng ý với anh, nhé?” Rung động tận đáy lòng, Hứa Lan Thanh cảm thấy hốc mắt có vẻ hơi nhức, có rất nhiều lời muốn nói, định cố ý bảo không đồng ý, nhưng nhìn anh làm cô chỉ muốn đồng ý. Kỳ thực cô không phải là người quan trọng đến hình thức, đối với cô có lời cầu hôn hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng anh đã chuẩn bị sẵn, khiến cô cảm động trước tâm ý của anh. Anh ôm cô vào lòng, và cô thích cảm giác được anh quan tâm. “Được.” Lông mày tràn ý cười, cô cúi người, hai tay bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, chủ động hôn lên môi anh nồng nhiệt, dũng cảm nói: “Em muốn lấy anh, em bằng lòng gả cho anh.” Úc Tùy cũng cười: “Cảm ơn bà xã.” Bàn tay giữ chặt ót cô, anh trằn trọc cọ ép lấy môi cô, muốn tiếp tục hôn như thế này. Sau cả đêm triền miên hai người ngủ một giấc đến trưa thứ hai, nếu như không phải mẹ anh gọi hai người về nhà ăn cơm thì có lẽ cả hai còn ngủ lâu hơn nữa. Chờ đến chạng vạng tối, hai người lái xe đến hội quán hẹn gặp Hạ Cảnh Tây cùng ăn cơm, mà trong lúc đó Hứa Lan thanh gặp hai em họ của cô, Đường Úc Thiệu và Đường Vũ. Như năm đó Úc Tùy giải thích thân thế của họ. Ngoại trừ xin lỗi bên ngoài, Đường Vũ thừa dịp Úc Tùy không chú ý liền kéo Hứa Lan Thanh qua một bên, mập mờ nói: “Ai cũng không nghĩ đến Úc Tùy lại có thể dịu dàng như vậy, quả nhiên chị thật sự trói chặt được anh ta.” Hứa Lan Thanh nghe thế mặt liền đỏ ửng. Đường Vũ cười, thấp giọng nói tiếp: “Nói cho chị nghe một việc.” “Việc gì?” Sau khi tàn tiệc, ai tự về nhà người nấy, Hứa Lan Thanh muốn đi dạo một chút, Úc Tùy bèn chiều theo cô. Úc Tùy hỏi: “Đường Vũ nói với em cái gì thế?” Hứa Lan Thanh nhướng mày: “Anh hỏi làm gì?” Úc Tùy nghiêm mặt nói: “Đường vũ là một người ăn chơi, sợ rằng sẽ dạy hư bà xã của anh.” “Anh chưa từng nghe qua sao?” Đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh, Hứa Lan thanh cười: “Phụ nữ không đẹp thì đàn ông không yêu, vẫn là ý nói, em mà xấu anh sẽ không yêu em đúng không.” Úc Tùy: “…” Bước chân dừng lại, một tay anh ôm eo kéo cô lại, một tay khác theo thói quen bóp chặt mặt cô mà hôn lên, mang theo giọng cười như nghiến răng nghiến lợi: “Em nói xem anh yêu hay không yêu?” Hứa Lan Thanh bị anh hôn đến khi hô hấp bất ổn, chỉ mới mấy giây mà mắt cô đã long la long lanh. “Em không biết.” Lúc ăn cơm có uống chút rượu, giờ phút này cô ỷ là mình vừa uống chút rượu mà cố ý làm trái ý anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh lại cố tình nũng nịu: “Úc Tùy, anh cõng em đi.” Ánh mắt Úc Tùy khẽ lay động. Tất nhiên anh nhìn ra được cô hơi say nên không vạch trần, anh hạ giọng dỗ dành cô: “Hôn chồng đi, nói yêu chồng nhất rồi chồng sẽ cõng vợ, thế nào?” Hứa Lan Thanh lặng yên nhìn anh. “Chồng ơi.” Cô ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt hôn vào cằm anh, cười lên cực kỳ giống như thiếu nữ lần đầu rơi vào bể tình: “Yêu chồng nhất, chồng ơi cõng em.” Đôi mắt ánh lên trong sáng và đầy khát vọng. Yêu tinh. Sắc mặt anh biến đổi, yết hầu anh cuồn cuộn. “Lên đi,” Anh quay người ngồi xuống: “Ôm anh chặt vào.” Hứa Lan Thanh cười, nằm sấp trên lưng anh. Hai tay anh nâng lên, Úc Tùy vững vàng cõng cô tiếp tục tiến lên phía trước. Chóp mũi phảng phất hơi lạnh từ người anh, Hứa Lan Thanh ôm anh, nhịp tim so với lúc nãy lại càng đập nhanh hơn một chút. Cô hôn lên mặt anh, xích lại gần thì thầm vào tai anh: “Đường Vũ nói cho em biết chỗ ăn cơm tối nay tên gọi là hội quán Lan Thanh, Hứa Lan Thanh, Lan Thanh, Túc Tùy Lan Thanh…” Hơi thở ấm áp của cô phả vào bên tai anh, ngứa ngứa tê dại. “Còn Úc Tùy thì sao?” Anh dẫn dắt từng bước, ý cười trong mắt trở nên rõ hơn: “Úc Tùy là ai?” Kìm lòng không đặng lại hôn anh. Hứa Lan Thanh cười đến đuôi mắt cong cong: “Úc Tùy là Úc Tùy của Hứa Lan Thanh, là chồng của em. Sự trống trải trong lòng được lấp đầy bằng mật ngọt, Úc Tùy cong môi. “Úc Tùy.” “Hả?” “Úc Tùy.” “Uhm?” “…” Hứa Lan Thanh nhẹ cười, chỉ là kêu tên anh từng lần từng lần, vậy mà anh cũng trả lời cô hết từng lần một, ngọn đèn đường bao phủ cơ thể hai người, bóng hình bị kéo dài, kéo dài ra. Hai tháng sau, sinh nhật Hứa Lan Thanh cũng là ngày đặc biệt: Cử hành hôn lễ. Úc Tùy thu xếp tất cả để đưa cô đi du lịch khắp mọi nơi mà cô muốn tới, Iceland, Thụy Sĩ, Thổ Nhĩ Kỳ… Bọn họ ngắm mặt trời mọc ở Cực Quang, trượt tuyết rồi nhảy dù, cô muốn làm gì anh đều chiều cô, cùng cô làm thử, và cả cổ vũ cô, bất cứ lúc nào anh cũng đều ở bên cạnh cô, chỉ cần cô quay đầu là có thể trông thấy anh. Mà ở mỗi một điểm đến họ cũng sẽ chụp ảnh cưới, đoàn chụp ảnh cưới cũng do anh an bài hết, cô chẳng cần bận tâm cái gì cả, chỉ cần hưởng thụ, tất cả đã có anh sắp xếp. Nơi dừng chân cuối cùng là một thị trấn nhỏ ở Bắc Âu. Hứa Lan Thanh chỉ đơn giản nghĩ họ đến để nghỉ phép, Úc Tùy đưa cho cái hộp thắt nơ màu trắng cô cũng chỉ tưởng anh chuẩn bị áo cưới vì muốn chụp ảnh cô dâu ở chỗ này. Lúc cô mở ra, chính xác là áo cưới, nhưng không phải anh chuẩn bị, mà là áo cưới do cô thiết kế, sau khi cô thiết kế xong thì anh nói để anh cho người hoàn thành nó nên cô đã đồng ý giao cho anh. Cô như mơ hồ đoán được điều gì. Cô thay áo cưới, để đội trang điểm trang điểm cho mình rồi sau đó đi ra ngoài theo hướng dẫn, tại cửa ra vào cô trông thấy Bùi Diên bận âu phục chỉnh tề đứng chờ ở bên cạnh xe. Bùi Diên cười. Cô có phần kinh ngạc nhưng vẫn lên xe, khi đến nơi suy đoán của cô đã thành sự thật Anh đã sắp xếp để hôn lễ của họ diễn ra ở nơi đây, nơi giáo đường mà cô thích nhất. Cô có nói với anh là với hôn lễ cô không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ muốn đơn giản nhất, muốn hôn lễ thuộc về riêng hai người họ. Hóa ra anh đều hiểu rõ tất cả. Mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh, Hứa Lan Thanh khẽ nhếch môi. “Ngày hôm nay anh là anh của em, anh giao phó em cho Úc Tùy.” Bùi Diên đưa tay về phía cô, thật lòng chúc phúc cho cô. Hứa Lan Thanh cười: “Được.” Cô khoác tay người bạn thân Bùi Diên, cùng anh ấy chậm rãi tiến vào giáo đường, bước chân lên thảm đỏ, trong nháy mắt khúc nhạc hôn lễ du dương vang lên. Hai bên hàng ghế là họ hàng bạn bè thân thiết, ở phía cuối thảm đỏ là chồng cô, Úc Tùy, anh đang nhìn cô. Khóe miệng cười lên, trong mắt chỉ có cô. Như thể trở về lần đầu gặp gỡ, lần cuối trước khi hôn mê cũng là nhìn thấy anh, người đầu tiên cô thấy lúc tỉnh lại cũng là anh, đều chỉ có anh. Mà anh cũng thế. Anh đang chờ cô, đợi cô gả cho anh, đợi cô cùng anh tuyên thệ. Nụ cười của cô ngày càng rạng rỡ, nhịp tim đột nhiên mất khống chế đập điên cuồng, Hứa Lan Thanh bước từng bước chậm rãi đi về phía anh, anh vươn tay, cô đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh. Anh nắm chặt, nhìn cô thật lâu, trang nghiêm lập tức đưa cô đến Thập Tự Giá, dưới thập tự giá cha xứ đã sớm chờ họ, là người làm chứng cho hai người tuyên đọc lời thề. Cô đứng trước mặt người đàn ông tuấn tú, đợi cha xứ vừa dứt lời, khóe môi cô giương lên, cười nói: “Con bằng lòng.” Cô nguyện ý trở thành vợ của anh, cùng bên nhau, cùng anh bước tiếp quãng đường còn lại cho đến răng long đầu bạc. Cô bằng lòng dũng cảm yêu anh nhiệt thành giống như anh yêu cô.