Hoa Mãn Lâu, sống kiếp người mù từ năm 7 tuổi nhưng người này, hắn đối với nhân sinh tràn ngập tình yêu thương, đối với tương lai cũng tràn ngập hi vọng. Hắn tùy tùy tiện tiện vươn hai ngón tay là có thể bắt lấy một đao của đối thủ. Hắn một mình sống trên tiểu lâu này hoàn toàn không cần giúp đỡ, ngược lại tùy thời đi giúp đỡ người khác. Đối với Doanh Doanh, nàng cảm kích người này, cũng không phải vì hắn đã cứu nàng, mà bởi vì hắn có thể khiến nàng biết ý nghĩ của sinh mệnh. Nàng tôn kính người này, cũng không phải bởi vì võ công của hắn, mà là bởi vì hắn là người có trí tuệ vĩ đại.
Còn đối với Đông Phương thúc thúc luôn cao cao tại thượng, làm cho người ta không thể thân cận, càng không ai dám làm trái lời y nói. Nhậm Doanh Doanh đối với y vừa kính trọng vừa sợ hãi. Dù biết Đông Phương thúc thúc sẽ không xử tệ với nàng nhưng loại uy nghi khí thế của y vẫn là chướng ngại ngăn cách bọn họ. Đông Phương Bất Bại bốn năm trước chính thức quản lý Nhật Nguyệt thần giáo. Y từ đó tư thế oai hùng ngút trời, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã mở rộng thế lực Nhật Nguyệt thần giáo gấp nhiều lần, đưa thần giáo tới thời kỳ hưng thịnh. Thế nhưng thần giáo rốt cục chỉ là một thế lực trong giang hồ, những người lớn tuổi vẫn nhớ tới tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành mà không phục Đông Phương Bất Bại.
Hai con người này, một hưởng lạc không màn thị phi, một lại tranh đấu giang hồ làm bá chủ thiên hạ. Tưởng chừng không chút liên quan với nhau nhưng đời này lại bị một sợ dây duyên nợ ràng buộc cả một đời.
Bình luận