Severus mở mắt. Thay vì sự u tối mịt mùng trong Lều Hét, anh lại thấy một quang cảnh sáng sủa hơn chút xíu. Bầu trời! Anh đã chết. Đúng thế, anh đã chết. Đây là cuộc sống của anh sau khi chết chăng? Có lẽ nào anh đang ở đâu đó hơn là cái thế giới cũ: thiên đàng hay địa ngục? Chưa từng có ai đã chết trở về kể cho anh nghe thiên đàng hay địa ngục trông như thế nào, nhưng anh chắc rằng cái chốn anh đang ở đây ít kinh khủng hơn nhiều so với địa ngục và cũng chẳng thể nào tươi đẹp đủ để thành thiên đàng trong tưởng tượng của anh.
Severus không bao giờ mơ tưởng mình sẽ được lên thiên đàng, nếu như thiên đàng là nơi của người tốt. Anh không tốt, chắc chắn là như thế. Anh đã làm quá nhiều điều xấu xa, tồi tệ trong đời, đã làm anh phải trả giá bằng mạng sống của người phụ nữ anh yêu thương nhất. Anh hằn học, cáu kỉnh với người khác. Anh bắt nạt lũ học sinh ở trường. Anh chẳng có ai là bạn ngoài một ông già lụ khụ mà cuối cùng anh đã giết chết bằng lời nguyền Chết Chóc trên đỉnh tháp Thiên Văn, và một người bạn-gọi-là-như-vậy đối xử tử tế với anh và thậm chí còn cho anh làm cha đỡ đầu của đứa con trai duy nhất của hắn. Phải chăng là anh đã xuyên không?
Bình luận