Chủ tịch Giản rót cho Bạch Tước một tách trà, đồng thời cầm lấy bản hợp đồng mới do Bạch Tước soạn ra.
“Tất cả những điều khoản cho lần hợp tác lần này tôi đã ghi rõ hết vào đó, có thắc mắc gì ông cứ hỏi tôi.” – Ông nhàn nhạt nói, cầm tách trà vừa được Giản Khởi rót cho lên thưởng thức.
Đưa tách trà lên ngang cằm khứu giác nhạy bén đã ngửi ra được mùi hương dịu ngọt từ trái cây kết hợp giữa vị chanh và vị bưởi có trong trà. Nhờ vậy Bạch Tước nhận ra đây là loại trà Early Grey còn có tên gọi khác là trà bá tước, có thành phần chính là trà Ceylon, là một trong những loại trà được ưa chuộng nhất tại Anh Quốc và nổi tiếng trên toàn thế giới. Bạch Tước hớp lấy một ngụm trà nhỏ cảm nhận lấy hương vị hảo hạng từ tinh dầu vỏ cam Bergamot. Có tác dụng giúp tinh thần tỉnh táo, tránh các tình trạng căng thẳng và giúp hệ miễn dịch hoạt động tốt hơn.
Giản Khởi cẩn thận đọc qua các điều khoản trong bản hợp đồng, mọi thứ từ ngày bắt đầu xây dựng công trình, cho đến dự tính ngày tháng hoàn thành, số tiền cần phải chi trả khi dự án kéo dài hơn dự tính, lợi nhuận đôi bên sẽ nhận được sau hai tháng công trình ra mắt với dân chúng đều nêu ra rõ ràng.
“Coi ra dự án lần này ông đổ rất nhiều tâm huyết vào nó.” – Giản Khởi đóng bản hợp đồng lại, để lên bàn, quay sang tự rót cho bản thân một tách trà.
“Dự án nào cũng tâm huyết như nhau cả thôi. Khác biệt ở chỗ dự án lần này là để tôi cạnh tranh với Âu Định Vũ.” – Bạch Tước vô tư nói ra suy tính một năm gần đây của mình cho chủ tịch Giản biết.
Mức độ quyền lực hiện có giữa Âu gia và Bạch gia là ngang hàng nhau, cứ mỗi năm chỉ tiêu thành tựu kiến trúc do một nhân viên người gốc Ấn Độ thống kê cho biết hai bên gia tộc luôn ngang bằng nhau, thậm chí còn không hơn một tí nào.
“Ông muốn cạnh tranh với khu triễn lãm nổi tiếng của Âu gia?!” – Giản Khởi hỏi lại với biểu cảm kinh ngạc. Đâu đó biểu cảm trên nét mặt của ông dường như chẳng thể tin được Bạch Tước lại có suy nghĩ sẽ cạnh tranh với người anh em kết nghĩa của mình – Âu Định Vũ.
Bạch Tước biết ông đã quá vui mừng ra mặt tiết lộ thông tin quan trọng không thể cho kẻ thứ hai biết. Ông đặt tách trà xuống bàn, trả lời qua loa cho qua chuyện “Ông đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là buột miệng nói ra vậy thôi.”
Bấy giờ, điện thoại của Bạch Tước có người gọi tới. Sau khi nói chuyện điện thoại với người đó xong ông đứng lên nói lời tạm biệt với Giản Khởi, rồi tức tốc trở về dinh thự.
…
*Cạch*
Bạch Tước bước vào phòng làm việc thường ngày bắt gặp ngay bóng dáng của Hàn Nhất Vĩ đang thoải mái ngồi trên sofa, ngồi đối diện với anh là Âu Thiếu Thượng.
Sự có mặt của Âu Thiếu Thượng tại đây nằm ngoài dự đoán của ông. Lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh Bạch Tước ngồi vào bàn làm việc, như thường lệ khi có sự xuất hiện của Hàn Nhất Vĩ trong căn phòng này ông đều phải kiểm tra tất cả tài liệu có trên bàn xong mới nói chuyện với anh.
Hàn Nhất Vĩ ngồi ở đây đợi hơn mười lăm phút rồi cũng chẳng còn kiên nhẫn như trước ngồi chờ ông kiểm tra hết đống giấy tờ phức tạp kia. Anh chủ động rời sofa tới ngồi vào cái ghế xoay đối diện với ông, đặt lên bàn một chiếc vali nhỏ màu trắng đầy bí ẩn. Cứ ngỡ hành động này sẽ khiến cho Bạch Tước để mắt tới nhưng ông vẫn cúi đầu, tay lặt tài liệu coi như chưa thấy gì.
“Theo như lời đã nói tôi mang đến cho ông mười viên kim cương đỏ.” – Hàn Nhất Vĩ chầm chậm nói, cuối câu còn cố ý nhấn mạnh vào chỗ “kim cương đỏ” làm cho Bạch Tước nhận thức ra ngày hôm nay anh tới đây là vì việc gì.
Ông liếc mắt lên nhìn cái vali đặt ngay trước mặt. Hàn Nhất Vĩ không chờ gì nữa gọn gàng mở vali ra cho ông chứng thực. Mười viên kim cương đỏ bóng loáng, nằm thẳng hàng thẳng lối trên một miếng vải mềm màu đỏ nhạt hiện rõ mồn một trong đôi con ngươi màu xanh của ông.
Nhìn thấy nét mặt bất ngờ khi thấy kim cương đỏ của Bạch Tước phút chốc làm cho anh hả hê vô cùng, mười lăm phút chờ đợi xem ra cũng không hề lỗ.
“Một viên kim cương đỏ dao động từ 180 triệu đến 2 tỷ. Tổng cộng ở đây có mười viên cũng đã trên khoảng 10 tỷ rồi.”
“Cậu đảm bảo đây là hàng thật?” – Bạch Tước cầm một viên kim ***** *** xem, thẳng thắn nói.
Hàn Nhất Vĩ lập tức á khẩu chừng vài phút, anh nhếch mép cười giễu cợt, tức đến mức phát điên “Sao, nhìn thấy vật mình muốn sở hữu ở ngay trước mặt ông bất ngờ đến không tin được à? Nếu ông đa nghi vậy thì đem cho chuyên gia kiểm tra thử đi rồi sẽ biết có phải là thật hay giả liền thôi.”
Đặt viên kim cương lại vị trí cũ, ông bình thản đóng vali lại, đáp: “Không cần cậu phải nhắc. Vật hiếm như vậy, trên thế giới chưa có ai sở hữu được đương nhiên tôi sẽ phải đưa đi kiểm tra cẩn thận rồi.”
“Tôi thực hiện được lời hứa của mình đưa cho ông kim cương đỏ rồi vậy còn việc gả con gái của ông cho tôi thì tính như nào đây hả?!” – Hàn Nhất Vĩ nhướn người về phía trước muốn Bạch Tước nói rõ câu trả lời là gả hay không gả.
Lúc đầu, nói rõ là cho ông hai ngày để suy nghĩ cho tới bây giờ cũng năm ngày luôn rồi. Anh chờ thêm ba ngày cho đủ một tuần đương nhiên sẽ không lên tiếng nói gì hết, nhưng gia đình anh đang ở độ tuổi ham dâu, ham cháu, họ chẳng thể để cho Bạch Tước kéo dài thời gian thêm nữa.
Bạch Tước liên tục đảo mắt né tránh, vụ việc Bạch Khả Châu bỏ nhà đi ông vẫn chưa thông báo cho bên Hàn gia biết.
Vô tình ông nhìn trúng Âu Thiếu Thượng ngồi ở sofa, nhắm mắt, ngả đầu về sau ghế. Lại sợ hắn nãy giờ ngồi ở đó, đã nghe được không ít chuyện sợ rằng hắn sẽ đem ra uy hiếp ông như lần trước.
“Tôi gả nhưng chuyện hệ trọng phải chờ cho tôi thông báo đến tất cả người toBạch gia trước đã.”
“Ok. Tôi chờ ông, tôi phải về nói với gia đình tôi một tiếng. Nếu không mười viên kim cương này chỉ còn lại có một viên thôi đó.”
Nói xong, Hàn Nhất Vĩ lái xe ra về. Trong căn phòng chỉ còn lại ông và Âu Thiếu Thượng.
“Ông có thời gian nói chuyện với tôi rồi chứ?” – Âu Thiếu Thượng đột ngột lên tiếng trước, thanh âm mang theo sự nhàm chán phải chịu đựng nãy giờ.
“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi sẽ không bao giờ bán mảnh đất đó cho cậu đâu!!!” – Bạch Tước ngồi tại chỗ, ý định trong lời nói vẫn như bao lần trước từ chối việc bán mảnh đất gần nhà hát Alinasak.
Âu Thiếu Thượng ngồi dậy, day day thái dương, nói rõ cụ thể ý định lần này tới: “Lần này tôi tới đây không phải tiếp tục kêu ông bán mảnh đất đó cho tôi. Thay vì phung số tiền khủng mua mảnh đất đó chi bằng tôi mua mảnh khác thì tốt hơn.”
“Ý cậu là không muốn mua nữa sao?” – Bạch Tước ngập ngừng.
“Đúng vậy. Tôi quyết định sẽ trả 1 tỷ cho khu vực gần bãi biển Kochollas. Ông nghĩ thế nào?” – Hắn đứng dậy, không ngồi vào ghế xoay mà chỉ đứng chờ câu trả lời từ ông, dáng vẻ mau chóng của hắn thế hiện xem ra còn có việc gì khác hắn cần phải làm gấp.
“Tôi sẽ bán khu gần Kachollas cho cậu. Ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý làm giấy tờ chuyển nhượng qua cho cậu.” – Ông không để hắn chờ lâu liền nhanh chóng chụp lấy cơ hội.
Quả nhiên là Âu Thiếu Thượng có việc gấp, Bạch Tước vừa đồng ý bán khu vực hắn đề cập tới hắn gật đầu một cái thay cho lời nói, vội vàng mở tung cửa rời đi.
Hai cục tạ trong lòng Bạch Tước cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi Bạch gia. Ông ngồi im lặng trong phòng, bắt đầu cảnh giác mọi chuyện sắp tới sẽ diễn ra. Chỉ trong vòng một ngày ông được sở hữu mười viên kim cương đỏ trị giá trên 10 tỷ từ phía Hàn gia, lại còn không phải ra sức đối đầu với Âu Thiếu Thượng về vụ mảnh đất hắn muốn mua.
Hai may mắn ập tới quá đỗi đáng sợ khiến cho một người cẩn trọng như Bạch Tước không thể không phòng bị bất trắc.