Thu Hương rất yêu thích cái tên của mình, từ hồi nhỏ cô đã cảm thấy tên mình nghe rất kêu. Trương Dương Thu Hương. Họ Trương của bố, họ Dương của mẹ, Thu Hương có nghĩa làn hương báo hiệu mùa thu về. Bố mẹ đặt cho cô cái tên như thế là vì cô được sinh ra vào đầu mùa thu.
Cô có một cuộc sống êm đềm xuyên suốt những năm tháng tuổi trẻ. Bố mẹ là công chức, gia đình gia giáo, bản thân lại chăm chỉ học tập nên luôn đạt thành tích tốt. Vừa tốt nghiệp đi làm được 1 năm đã lấy một bác sĩ tuổi trẻ tài cao, tương lai ngời sáng của một bệnh viện tuyến đầu. Kết hôn 3 năm thì đón con đầu lòng, là một bé gái xinh xắn đáng yêu. Gia đình nhỏ của cô luôn hoà thuận, chưa từng cãi nhau qua lại.
Nhưng vào trước kỷ niệm 7 năm ngày cưới cô đã phát hiện ra một bí mật mà chồng mình luôn giấu kín. Hoá ra những năm qua chỉ là một màn kịch hay do một tay anh biên soạn, để mặc cô bị lừa như một kẻ ngu ngốc đáng thương trong câu chuyện phiếm của người khác.
\~\~\~\~\~\~
Minh Nhật trở về nhà sau 24 tiếng làm việc liên tục không nghỉ ngơi. Anh mệt mỏi, đầu óc có hơi choáng váng. Vốn là anh chỉ cần trực một đêm, nhưng có trường hợp bệnh nhân xảy ra biến chứng nguy hiểm, bác sĩ toàn khoa phải tập trung hội chẩn nhiều giờ liền.
Về đến nhà, thấy vợ mình đang ngồi trên sô pha trong phòng khách thì liền đi tới thả người nằm lên chân cô, nhắm mắt cảm thụ mùi hương thanh mát trên người cô mà trong lòng cũng thấy bình yên hơn.
Anh day trán, làm ra vẻ rất mệt mỏi rồi nói: “Hương, em bóp đầu cho anh chút được không? Anh mệt quá”
“Chúng ta ly hôn đi” cô không đưa tay lên xoa bóp nhẹ nhàng cho anh như mọi khi mà lại buông một câu lạnh lùng như thế.
“Ừ…” anh không nghe rõ câu cô nói, ừ hử một tiếng rồi đột nhiên bật dậy hoảng hốt: “Hương, em mới nói cái gì?”
“Tôi nói là chúng – ta – ly – hôn – đi” cô gằn mạnh từng chữ.
Lúc này Minh Nhật mới bàng hoàng nhìn lại vợ mình, đôi mắt sưng húp có lẽ vì khóc quá lâu, thần sắc tiều tuỵ, một người để ý hình tượng như cô mà lại để tóc tai rối loạn không buộc gọn. Hơn nữa mái tóc dài, đen tuyền suôn mượt mà anh luôn thích luồn tay vào mân mê nay đã bị cắt lởm chởm chỗ ngắn chỗ dài. Họ kết hôn 7 năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô chật vật đến thế.
“Hương, em làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại ly hôn? Em đừng doạ anh, anh, anh…” anh lắp bắp không biết phải nói gì tiếp vì quá sốc.
“Đừng gọi tên tôi nữa, anh gọi tên tôi làm tôi thấy ghê tởm lắm. Đơn ở trên bàn, ký đi”
“Anh không ký. Chúng ta đang rất tốt đẹp tại sao phải ly hôn? Chúng ta sắp kỷ niệm 7 năm ngày cưới, con gái cũng sắp được 4 tuổi, gia đình đang rất hoà thuận sao lại ly hôn?”
“7 năm ngày cưới? Anh cưới tôi hay cưới một người có cái tên Trương Dương Thu Hương giống hệt mối tình đầu của anh? Tôi không hận cái tên bố mẹ đặt cho tôi được nhưng hận anh thì được”
“Anh…” Minh Nhật ngập ngừng rồi lập tức lắc đầu liên tục nói: “Không, em nghe anh giải thích. Anh không biết ai đã nói cái gì với em. Nhưng mọi chuyện không giống như em nghĩ, anh…anh…”
“Bất ngờ quá nên không bịa ra được lý do phải không?” Thu Hương cắt lời anh.
“Không phải như vậy, anh xin lỗi em vì để em phải biết chuyện này qua người khác. Nhưng anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa. Anh yêu em, yêu gia đình của chúng ta” anh nắm chặt tay cô, ánh mắt rất mực chân thành.
“Anh yêu tôi? Yêu cái tên của tôi thì đúng hơn. Anh nói anh thích ăn món đậu sốt cà chua mà tôi làm, đó không phải là món mà anh và mối tình đầu đã ăn suốt thời sinh viên sao? Anh nói anh thích tôi để tóc thẳng dài, còn không phải là vì mối tình đầu của anh cũng để tóc như thế sao? 7 năm qua tôi cứ sống như một đứa ngu vậy, bị anh lừa mà còn ngốc nghếch đi khoe khoang. Nghĩ lại cứ như một trò hề vậy” cô không thể kìm nén được cảm xúc nữa, cô tuôn hết ra một tràng dài, nước mắt cũng rơi xuống giàn giụa.
Minh Nhật muốn giơ tay lau nước mắt cho cô liền bị cô gạt ra, quay mặt sang chỗ khác, cố gắng bình ổn cảm xúc.
“Hương, em nghe anh nói, bắt đầu thì đúng là anh có lòng ích kỷ nhưng sau này anh đã dần dần buông được tình cảm cũ, anh đã yêu em rồi. Bây giờ em mới là người anh yêu, là mẹ của con anh, là vợ hợp pháp của anh” Minh Nhật cố gắng giải thích ngắn gọn nhất, chỉ sợ cô nghe không lọt tai.
“Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi. Anh ký hay không thì tuỳ. Ký thì chuyển phát nhanh đến cơ quan tôi, không ký tôi cũng sẽ xin đơn phương ly hôn, chỉ mất thêm chút thời gian chờ đợi mà thôi. Tôi cho anh 1 tuần để ký, anh không gửi lại thì tôi tự nộp đơn. Chắc chắn toà sẽ xử cho con theo tôi, anh cứ chờ mà xem”
Nói xong liền đẩy anh ra, đứng dậy kéo va li ra khỏi nhà. Minh Nhật vội vàng chạy theo, hai người lại giằng co trước thang máy.
“Hương, anh xin em, em đừng tuyệt tình như thế. Chúng ta đang rất ổn, em muốn con mình lớn lên trong gia đình đơn thân sao? Đừng thế mà em…” anh nói như van xin, giữ chặt tay cô níu lại không cho đi.
“Buông ra, anh không buông tôi thì đừng trách tôi”
Cô lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt này không còn dịu dàng như hồ nước tĩnh lặng, không còn chỗ dung chứa nổi anh nữa. Sau đó cô bèn rút một con dao bấm trong túi áo ra, anh nghĩ cô sẽ giơ về phía anh nhưng cô lại dí nó lên cổ mình. Đây là vũ khí tự vệ của cô vì hay phải đi làm về muộn, trông nó nhỏ bé nhưng lại cực kỳ sắc bén. Da cổ mỏng manh, anh đã nhìn thấy có máu rớm trên đầu dao.
“Được, anh buông, em đừng kích động, đừng làm tổn thương mình” anh vội buông tay, lùi về phía sau mấy bước, cố gắng trấn an cô.
“Xa ra nữa. Không được đi theo tôi” cô gằn giọng.
Minh Nhật tiếp tục lùi bước, lúc này đã cách cô rất xa rồi. Anh lo lắng nói: “Bỏ dao xuống đi em, đừng làm tổn thương mình”.
Lúc này cô mới buông dao xuống, tiếp tục nhìn vào bảng điện tử ngoài cửa thang máy chờ đến tầng của mình.
Thang máy đã tới, cô bước vào rồi dí mạnh vào nút đóng cửa. Anh chạy đến nơi thì không kịp vào đành chạy thang bộ. Cô xuống hầm lấy xe, rú ga phóng nhanh trên đường. Người luôn đi đứng từ tốn, nghiêm chỉnh chấp hành luật như cô mà hôm nay cũng đã vượt đèn đỏ. Cô chạy như ma đuổi ra khỏi toà chung cư họ sống, gió táp vào mặt đau rát nhưng cô không cảm thấy gì cả. Có lẽ vì trái tim quá đau đớn nên không còn cảm nhận được bất kỳ nỗi đau nào khác.
Minh Nhật lấy xe đuổi theo, nhưng cô đi xe máy còn anh đi ô tô nên không thể lách vào những con ngõ hay đường hẻm mà cô đi. Anh tức giận đấm mạnh vào vô lăng, gọi điện thoại cho cô thì cô không bắt máy. Cuối cùng đã để mất dấu cô.
Tránh đi khỏi anh, cô cứ đi vô định trên đường. Không rõ mình đi bao lâu, cuối cùng lại dừng ở trên một câu cầu lớn bắc ngang dòng sông bao quanh thành phố này. Gió làm mặt sông nổi lên gợn sóng, nhưng không thổi bớt được những ưu phiền trong lòng cô. Cô gục đầu trên thành cầu khóc lớn, không cần biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.
Người đi đường tò mò nhìn cô, có người lại gần dò xét, cũng có người xì xào bàn tán.
“Gì thế, lại có người định nhảy cầu à?”
“Có lẽ vậy, cô gái này đã khóc ở đây rất lâu rồi”
“Ai đó báo công an đi, đừng để cô ấy làm gì dại dột”
Lát sau thì có công an giao thông nhanh chóng đến đây, họ dùng lời lẽ mềm mỏng nói chuyện với cô: “Chào chị, chúng tôi ở đội cảnh sát giao thông số 5, xin hỏi chị có cần giúp đỡ gì không?”
Thu Hương không ngẩng lên, chỉ xua xua tay nghẹn ngào nói: “Tôi không sao…không sao…”
“Vị trí chị đang đứng rất nguy hiểm, trước hết chị xuống đây đi đã, có gì khó khăn chúng tôi sẽ giúp đỡ chị trong phạm vi chức trách nhiệm vụ của mình”
“Đúng đó em gái, đừng dại dột, xuống đi đã có gì từ từ giải quyết” có một cô gái trong đám đông xem náo nhiệt lên tiếng.
“Xuống đi con ơi, đừng làm gì dại dột không bố mẹ ở nhà lo lắm” một người trung niên khác cũng lên tiếng.
Thu Hương ngẩng mật lên, gạt đi nước mắt, đặt tay lên sống mũi hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc.
Cô vừa bước xuống là đã có một đồng chí công an tiến lên kéo cô đi xa khu vực thành cầu.
“Chị có người thân ở đây không? Chúng tôi giúp chị gọi người thân đến đón. Lúc này chị tham gia giao thông một mình rất nguy hiểm”
Cô lắc đầu. Cô không có người thân nào ở thành phố này ngoài anh và con gái. Bé Dâu nhà cô lúc này đang ở nhà trẻ, trước giờ đều là ông bà nội đưa đón, chăm sóc vì cả anh và cô đều bận rộn. Con bé còn chưa biết bố mẹ mình đã sắp ly hôn rồi. Còn anh, một người chồng ngoại tình trong tư tưởng thì sao có thể gọi là người thân?
“Hoặc không thì bạn bè cũng được. Nếu vẫn không có thì chị hãy đọc địa chỉ nhà, chúng tôi sẽ đưa chị về”
Cô lại lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có nhà”
Đúng vậy, cô không có bất cứ thứ gì ở thành phố này. Không có bạn bè thân thiết, đồng nghiệp chỉ là xã giao. Cô không có nhà, không có nơi nào để đi.
“Vậy thế này, chúng tôi đưa chị về phường trước. Đợi chị bình tĩnh lại thì chị tự về được chứ?”
Có lẽ giờ cô có muốn tự đi về thì họ cũng không cho phép nên cô đành gật đầu đi theo họ. Cũng tốt, cô cần một chỗ để bình tĩnh lại, nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Minh Nhật đang lái xe đi đến tất cả nơi có thể đến thì nghe cập nhật trên kênh phát thanh giao thông là có một cô gái chở theo một chiếc va li đứng trên cầu khóc lớn, có nhiều người tụ tập xem nên gây ách tắc giao thông, các phương tiện đi qua khu vực này cần chú ý. Anh hốt hoảng lập tức quay đầu xe lái thẳng đến cây cầu đó. Tắc đường từ đầu cầu, anh bỏ xe lại hớt hải chạy bộ lên cầu. Nhưng khi anh đến nơi thì không thấy cô ở đó nữa. Cứ nghĩ có chuyện chẳng lành, anh như phát điên:
“Hương? Hương ơi em đâu rồi? Vợ tôi đâu rồi? Có ai thấy vợ tôi không? Cô ấy cao tầm này, mặc áo trắng váy đen. Làm ơn cho tôi biết cô ấy sao rồi?”
Giọng anh lạc đi, khản đặc, không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Đám đông tản bớt ra, có người nói cho anh biết cô gái đó đã được cảnh sát đưa về phường rồi. Anh lại vội vã lái xe đi đến phường thì công an trực tại đó xác nhận đúng là có việc này nhưng cô gái đã ra về rồi.
…
Thu Hương rời khỏi phòng trực của công an phường thì tới nhà trẻ đón con gái. Cô giáo của bé khá bất ngờ nói:
“Ôi hôm nay mẹ Dâu lại được về sớm đón con sao? Dâu ơi, ra về với mẹ này con”
“A mẹ”
Con gái nhanh chân lon ton chạy ra sà vào lòng cô, ôm cổ mẹ rồi lại thơm lên má mẹ, giọng nói ngọt như kẹo: “Con yêu mẹ nhất”.
Sau đó con bé dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm mặt cô nhìn một hồi rồi nói: “Mẹ ơi sao mắt mẹ đỏ? Mẹ khóc ạ?”
Cô cố nuốt nước mắt vào trong, xoa đầu con nói: “Không phải đâu con yêu, mẹ bị bụi bay vào mắt nên mới đỏ thôi”.
“Ồ thì ra là thế, mẹ đau không mẹ, con thổi cho hạt bụi bay mất nha” cô bé chu môi lên thổi cho cô.
“Ngoan lắm, con chào cô đi để về nào” cô thơm con gái một cái khen ngợi.
“Con chào cô Ngọc, con chào cô Lan, chào các bạn tớ về nha” bé Dâu ngoan ngoãn khoanh tay chào.
Cô dắt tay con gái, xin phép với cô giáo cho con nghỉ học vài ngày rồi đưa con ra bến xe về quê ngoại.
“Mình đi đâu thế mẹ? Mình sẽ đi rất xa ạ?”
“Về nhà ông bà ngoại, con thích không nào?”
“A con thích lắm, con thích đi chợ với bà, con cũng thích đi câu cá với ông, nhà ông bà có bạn cún lông xù nữa. Con nhớ ông bà ngoại nhiều thế này này” cô bé giang cánh tay ngắn tũn ra mô tả trông rất đáng yêu.
“Ừ, mẹ cũng nhớ ông bà ngoại”
Sáng nay cô đã báo với cơ quan là muốn xin nghỉ vài ngày có việc gia đình vì là nghỉ không lương nên cũng không bị làm khó. Thế nên lúc này cô mới yên tâm đưa con gái cùng về quê.
…
“Mẹ, mẹ đi đón Dâu chưa? Nay mẹ đi đón sớm chút hộ con” Minh Nhật vừa lái xe trên đường vừa gọi điện cho mẹ mình.
“Sao thế? Cháu nó chưa tan học mà. Có chuyện gì?”
“Con với nhà con xảy ra chút chuyện, nói ra dài lắm, tóm lại mẹ cứ đón Dâu về đi con sợ cô ấy sẽ đưa con bé đi đâu mất thì khổ”
“Được, được, mẹ đi ngay”
Lát sau thì mẹ anh báo lại là cô giáo nói bé Dâu đã được mẹ đón về từ đầu giờ chiều rồi. Anh lại bực tức ném tai nghe bluetooth sang một bên. Cô đón con đi rồi thì biết phải tìm cô ở đâu? Tất cả những chỗ có thể tìm anh đều đã tìm hết một lượt rồi. Một suy nghĩ loé lên trong đầu, anh gọi ngay cho bố mẹ vợ ở quê.
“Sao thế con? Nay lại có thời gian gọi cho mẹ” mẹ cô thấy con rể gọi thì cười hỏi.
“Mẹ ơi, nếu Hương nhà con có về quê thì mẹ bảo với con nhé. Vợ chồng con đang có chút trục trặc, cô ấy muốn ly hôn, mẹ thương con thương cháu vun vào cho chúng con với mẹ nhé. Con xin mẹ đó mẹ ơi” anh gấp gáp nói nhanh tình hình.
“Cái gì? Ly hôn? Hai đứa làm sao?” mẹ cô cũng hốt hoảng, con gái mình và con rể luôn rất hoà thuận, có chuyện gì nghiêm trọng mà lại đến mức đòi ly hôn.
“Chuyện rất dài, con sẽ về tận nơi thưa với bố mẹ sau. Xin mẹ nếu có thấy cô ấy về thì nói cho con với ạ. Cô ấy đón cái Dâu đi rồi, con không biết là đi đâu chỉ đoán là về quê. Con vẫn đang đi tìm ở ngoài này. Hay là mẹ cứ nấu cơm cho mẹ con cô ấy, có gì về còn có cái ăn mẹ nhé”
“Được, được, có gì nó có về thì mẹ bảo”.