“Cô…” Đôi mắt đẹp của Mộng Gia Linh mở to. Mễ Tuyết nheo mắt cười “Mộng đại tiểu thư thật rảnh rỗi, có thời gian tới tận đây cơ đấy. Cho hỏi cô có việc gì không?”
“Không phải việc của cô.” Mộng Gia Linh khoanh tay trước ngực, ưỡn cong người nhìn Mễ Tuyết.
Cô ta là ai? Dám lên giọng điệu đó với Mộng Gia Linh này à?
“Mời tránh ra cho!” Dám cản đường cô ta, con ả này gan lớn lắm! Cô ta chính là bà chủ tương lai của cái công ty này, vậy mà còn có những kẻ mắt mù ngáng đường cô ta đi gặp Hoắc Tường Quân.
“Nơi đây không chào đón cô.” Giọng của Mễ Tuyết trầm xuống, hừ lạnh “Về Mộng gia của cô mà làm ầm làm ĩ.”
“Bảo vệ đâu? Đưa tiểu thư này ra ngoài!” Mễ Tuyết nhìn sang hai người bảo vệ đứng gần đó.
Mộng Gia Linh giậm chân, trừng mắt với hai viên bảo vệ kia “Các người dám!”
“Không có gì là không dám ở đây cả.” Mễ Tuyết nói “ER không phải cái chợ mà cô đi ra đi vào. Bảo vệ, mang vị tiểu thư này ra ngoài!”
“Cô biết cô đang đối mặt với ai không?” Mộng Gia Linh tiến lên một bước, giơ tay đẩy vai Mễ Tuyết. Cô nhíu mày “Tôi không cần biết cô là ai. Dù cô có là ông trời cũng phải chấp hành quy củ nơi đây!”
“Quy củ gì?”
“Người không phận sự và c.h.ó, cấm vào!”
“Con ả này!!!” Khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Gia Linh cau lại, Mễ Tuyết vẫy tay “Nhanh lên!”
“Mộng tiểu thư, xin thất lễ.” Hai viên bảo vệ lúng túng nhìn cô ta, Mộng Gia Linh hất tay người bảo vệ ra “Tin tôi nói với Hoắc Tường Quân sa thải các người không?”
“Lôi cô ta ra ngoài! Cô ta không chịu thì cứ đánh gãy chân cô ta!” Mễ Tuyết nói với hai người bảo vệ, bọn họ nào dám đánh Mộng Gia Linh chứ. Hai người lúng túng nhìn nhau.
“Mọi trách nhiệm tôi sẽ chịu! Đuổi cô ta!”
“Tiện nhân! Cô là cái thá gì…” Mộng Gia Linh nói lớn, giãy lên “Các người bỏ tôi ra! Bỏ ra! Dám động vào người tôi!!!”
“Nay cấm tiệt cô ta vào đây, nghe rõ chưa?”
Mộng Gia Linh bị bảo vệ cưỡng chế lôi đi, Mễ Tuyết nhìn chằm chằm vào quầy tiếp tân. Nhân viên run rẩy “dạ” một tiếng.
Mộng gia bọn họ không dám đắc tội, nhưng Mễ Tuyết tiểu thư… lại có quan hệ thân thiết với boss của bọn họ…
“Hừ.” Mễ Tuyết xoay người bước đi. Đỡ ồn ào phải không!
[…]
“Khốn kiếp! Các người chờ đó cho tôi!!!” Mộng Gia Linh đứng trước cổng lớn tức muốn đấm ngực dậm chân, trừng mắt với hai người bảo vệ “Chuyện ngày hôm nay tôi không bỏ qua đâu!”
Cô ta tức tối đi về nhà, đám người hầu thấy sắc mặt của Mộng Gia Linh không được tốt, liền lảnh mất.
“Mẹ! Mẹ phải lấy lại danh dự cho con!”
Người phụ nữ ngồi trong phòng khách uống trà, khẽ nhấc mí mắt lên. Trên gương mặt người phụ nữ có nếp nhăn nhưng vẫn không giấu được vẻ thanh cao quý phái. Nhìn thấy cô con gái của mình, liền cất giọng “Sao thế con yêu?”
“Mẹ!” Mộng Gia Linh sà vào vòng tay của người phụ nữ, gương mặt đẹp đẽ lộ ra phần ủy khuất “Có kẻ khi dễ con!”
“Ai? Ai gan lớn như vậy hả? Mau nói mẹ nghe, con yêu.”
Mộng Gia Linh ấm ức kể lại, thêm thắt vài tình tiết. Sắc mặt của Mộng phu nhân biến đổi, bà ta nói “Con nhỏ đó dám khi dễ Mộng gia, ta sẽ cho người tới dạy một bài học!”
“Con làm buồn lòng mẹ rồi.” Giọng nói của Mộng Gia Linh mềm mỏng lướt trên môi, Tô Khuất nhìn cô con gái cưng, mười phần cưng chiều “Con nói gì vậy, con là niềm tự hào của Mộng gia ta đó.”
“Tiểu nha đầu, sao con cứ ngày ngày chạy tới cửa tìm tên tiểu tử thối họ Hoắc làm gì? Tên đó là cái móng ngựa gì đối với Mộng gia ta chứ? Nếu con thích, ta tìm người cho con tiền tài địa vị tốt hơn hắn gấp trăm lần!”
“Mẹ, nhưng dù sao anh ta vẫn rất tốt!” Mộng Gia Linh làm nũng, Hoắc Tường Quân, tên đó vừa có nhan sắc, vừa có tiền, tuy không phải nhất, cũng không phải tầm thường.
“Người như vậy, con nhỏ Mộng Vãn Tình xứng sao?”
“…”
“Con không muốn Mộng Vãn Tình có cuộc sống yên ả, con phế vật đó là vết nhơ của Mộng gia.” Nhìn thấy Mộng Vãn Tình là ngứa hết cả mắt. Dựa vào cái gì mà cô ta lại có thể sống tốt chứ?
Cô ta đây chính là không muốn con phế vật kia ngóc đầu lên được!”
“Ha, tính kế người khác, không bằng tự mình nghĩ cách khiến bản thân tốt đẹp hơn chút đi?”
Một giọng nói dè bỉu xen vào. Mộng Gia Linh nhìn người đàn ông xuất hiện, tức giận “Mộng Vãn Hiếu, cậu nói cho cẩn thận!”
“Hiếu, đi đâu giờ mới vác mặt về đây?” Tô Khuất nhíu mày nhìn cậu con trai nhà mình. Mộng Vãn Hiếu nhìn qua có mấy nét giống với Mộng Vãn Tình, đều thừa hưởng nhan sắc từ người bố. Tính cách của anh ta cũng chẳng câu nệ gì, đối với người chị là Mộng Gia Linh càng không để vào mắt, trực tiếp phất áo đi lên tầng.
“Con tỏ cái thái độ gì đấy? Gia giáo đều quên hết rồi sao? Đừng để mẹ nói lại với bố con!”
“Mẹ cứ nói, cấm túc mấy ngày thôi mà!”
[…]
Tan làm, hắn nhìn Mễ Tuyết đang ngồi lướt điện thoại, nói “Anh có việc về nhà chút, em gọi Nhất Lãng đưa em đi, anh sẽ đến sau.”
”Vâng, anh nhớ đến đấy nhé, không được trễ đâu đó!” Mễ Tuyết phồng má “Em đợi anh.”
”Ừ.” Hắn gật đầu, thu xếp đi về.
Tần Khải kiêm chức tà xế chở hắn về. Hoắc Tường Quân đi lên phòng, kiểm tra lại một số dữ liệu trên máy tính,không có gì bất thường, hắn thở phào một tiếng.
Trong phòng tối đen như hũ nút, nóng nực, hắn đi ra phía ban công kéo tung rèm cửa, ánh sáng xế chiều rọi vào khiến hắn nheo mắt lại. Phía dưới sân, thân ảnh nhỏ bé thu gọn vào trong mắt hắn. Mộng Vãn Tình đang đội trên đầu thau đồ giặt, đi ra phía sau phơi đồ. Dáng vẻ của cô bình thản, ung dung, từ khoảng cách xa, hắn cũng không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt cô.
Mộng Vãn Tình phơi xong đồ, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn rực đỏ, sắc đỏ bao trùm không gian, phác họa lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Cô đứng đó, chỉ cười nhẹ một cái, nheo mắt nhìn mặt trời lặn.
Ngày hôm nay, vậy là sắp kết thúc rồi.