Dẫn Dụ Sói Vào Hang

Chương 45: Xin vào nhà



Ninh Mịch tức đến đỏ mặt, anh dám trêu đùa cô như vậy. Chuyện cần lấy được thông về Ngụy Tần Lãng đối với cô rất quan trọng, nhưng anh lại xem như một trò vui dùng để đặt điều kiện.

Anh chợt đưa tay nắm lấy tay cô, tay còn lại vẫn đang đặt trên vô lăng lái xe. Hành động bất chợt của anh khiến cô giật mình và vô cùng ngượng, Ninh Mịch vội rút tay lại nhưng anh liền giữ chặt:

– Yên nào, chỉ là nắm tay thôi mà.

Anh bắt đầu giở trò động chạm, nhưng vì cô đã chấp nhận làm bạn gái của anh nên không thể mạnh bạo phản kháng được. Hơn nữa, cô đang cần anh để biết thông tin về Ngụy Tần Lãng, phải cố nhịn thôi.

– Bây giờ tôi đưa em đi ăn chiều. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò.

Anh còn tỏ ra lãng mạn, nào là “em yêu” rồi ngày đầu tiên “hẹn hò”. Nghe cứ như cả hai yêu nhau rất thắm thiết, vì tình yêu nên mới bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc.

Tần Lãng đưa cô đến một nhà hàng rất sang trọng. Dù Ninh Mịch không đến mức túng thiếu, cô có công việc ổn định, gia cảnh khá giả, tiền tự kiếm được cũng không ít nhưng cô chưa từng suy nghĩ sẽ đến một nhà thượng lưu như vậy để dùng bữa. Ít nhất một món ăn bất kỳ thôi cũng đã sáu con số, nghĩ đến cô liền chẳng dám nuốt.

– Chỗ này… sang trọng lắm đấy…

Thấy anh chạy xe vào gara nhà hàng nên cô lập tức cất lời. Trái ngược với sự bâng khuâng từ cô, anh vẫn tỏ ra điềm tĩnh:

– Thì sao chứ? Tôi rất thường đến đây, các món ăn cũng khá ổn.

Cô cứ nghĩ mình thật quê mùa khi để một cậu nhóc nhỏ tuổi đưa đến một nhà hàng sang trọng hẹn hò. Trông anh còn ra dáng trải đời nhiều hơn cả cô, nhưng rồi Ninh Mịch tự ngẫm lại điểm mấu chốt chính là gia đình anh rất có điều kiện.

Cùng anh đi vào trong, cô cứ thấy ngượng và chẳng thoải mái. Mọi thứ trong nhà hàng này đều toát lên sự sang trọng, đẳng cấp, cô không quen chút nào cả.

Khi được nhân viên đưa đến bàn ăn cô mới nhận ra anh đã đặt sẵn từ trước. Thì ra Tần Lãng đã âm thầm chuẩn bị, còn tự mặc định hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên trước khi biết quyết định của cô.

Cả hai ngồi đối diện nhau, bàn ăn dành riêng cho cặp đôi, có cả nến và hoa đầy lãng mạn. Không gian xung quanh được bao phủ bởi tường kính trong suốt, vừa ăn vừa có thể ngắm nhìn cảnh đẹp toàn thành phố vào buổi chiều tối từ trên tầng cao.

– Em có thích không gian ở đây không?

Mỗi lần nghe anh gọi cô là “em”, Ninh Mịch liền dựng cả tóc gáy.

Môi cô khẽ cong, nụ cười gượng gạo vù cứ thấy lấn cấn:

– Rất đẹp, tôi chưa từng đến nhà hàng nào có không gian đẹp thế này.

Anh chợt nâng ly rượu cang đỏ rồi lắc đầu:

– Cách xưng hô vẫn chưa được.

Cô lại bị anh chấn chỉnh, Ninh Mịch cứ ngỡ Tần Lãng không để ý, nhưng thật ra anh dai dẳng hơn cô nghĩ. Anh sẽ tiếp tục nhắc nhở và chấn chỉnh cho đến khi cô thay đổi cách xưng hô mới thôi.

– Tôi không thể gọi cậu là anh được, đừng làm khó tôi như vậy.

Cô nghiêm túc bày tỏ, nhưng anh cũng chắc nịch nói rõ:

– Em không thể cứ xưng hô với bạn trai của mình như vậy. Nếu em không chịu thay đổi cách xưng hô thì thà đừng đồng ý quen tôi.

Lời anh nói nghe có vẻ rất nghiêm trọng, hiện tại Ninh Mịch rất cần Tần Lãng, nếu chẳng may làm anh giận thì sẽ càng mệt.

– Chỉ là nhất thời tôi chưa quen thôi, tôi sẽ cố gắng sửa cách xưng hô.

Thấy cô bắt đầu ngoan ngoãn hợp tác, anh cũng không muốn làm khó “người yêu” thêm nữa. Tần Lãng dịu dàng cắt thịt bò rồi gắp vào đĩa của cô.

– Được rồi, em ăn đi, thịt bò để nguội sẽ bị dai đấy.

Cô chẳng hiểu nổi tại sao anh có thể gọi cô bằng em thuận miệng như vậy. Ninh Mịch chỉ biết im lặng mà ăn, nếu anh hỏi thì trả lời vài câu, không muốn nói nhiều vì sợ sẽ lại bị bắt bẽ.

Dùng bữa xong anh đưa cô trở về nhà, tuy Ninh Mịch thích anh nhưng cô không có hy vọng vào mối quan hệ này nên cũng chẳng mấy mặn mà. Xe vừa dừng bánh, cô ngay lập tức định mở cửa xe nhưng anh đã nhanh chóng cất lời:

– Tôi có đồ muốn đưa cho em.

Anh nhanh chóng lấy ra một túi giấy nhỏ đã chuẩn bị sẵn trên xe rồi đưa cho cô. Ninh Mịch ngơ ngác hỏi:

– Đây là gì vậy?

Tần Lãng nở nụ cười:

– Em cứ xem là biết.

Cô mở túi ra, bên trong là điện thoại và máy ảnh mà cô đã bị lấy mất khi ở tòa lâu đài.

– Cái này…

Anh biết cô rất quý hai món đồ này nên đã quyết định trả lại.

– Có phải em đang rất cảm động?

Dù vẫn chưa có kết quả điều trị bệnh của Kính Huân nhưng anh vẫn quyết định trả lại đồ cho cô.

– Có thể mời tôi vào nhà uống một ly nước được chứ?

Anh lại lợi dụng việc giúp đỡ cô để lấy cớ xin vào nhà, gian xảo không tả nổi. Vì anh đã trả lại cô máy ảnh và điện thoại nên Ninh Mịch rất vui, cô cũng không gay gắt mà gật đầu:

– Được nhưng chỉ một lát thôi đấy.

Anh phấn khích cùng cô đi vào trong nhà. Cánh cửa vừa đóng lại, cô chỉ kịp mở công tác đèn lên thì đã bị anh ôm lấy eo rồi ghì chặt cô vào tường. Ninh Mịch chưa kịp định thần thì anh đã cưỡng hôn cô. Đôi mắt cô ở to mắt kinh ngạc, hai tay cố đánh vào ngực Tần Lãng để đẩy anh ra nhưng vẫn vô ích…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.