Từ ba ngày trước ta đã bắt đầu lăn lộn mà khóc, ôm đùi cha ta khóc hết nước mắt cầu ông không đem ta đến Cửu Trùng Thiên Miêu Ảnh Điện, ta vừa khóc vừa rống thậm chí nước mắt có thể chứa đầy một đầm nước. Mà Vũ tộc từ trên xuống dưới thấy ta bi thảm như vậy cũng chỉ có thể bi ai thở dài. Thế nhưng tâm cha ta rất cứng rắn, đem ta nhốt vào hồ lô, bay về phía Cửu Trùng Thiên, nếu đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện chắc chắn bị Dục đánh chết.
Cha ta cười một tiếng, thấm thía nói : ” A Chiếu, tâm tư của nhị điện hạ ngươi vẫn không hiểu à. Tớ nhớ rõ thời điểm ta vừa tròn năm trăm tuổi lần đầu tiên tham gia Tiên giới Thương Ẩm hội đã bị Dục ám ảnh, điều này chỉ trách Thiên đế nhiều chuyện, vốn dĩ Thương Ẩm hội rất hài hòa tốt đẹp lão lại tổ chức cái gì mà tiểu tiên luận võ, từ đó về sau suốt bốn ngàn năm trăm năm ta liền bị Dục xem như bia ngắm, mấy ngàn năm nay trải qua chín cái Thương Ẩm hội không lần nào không bị Dục đánh cho hoa rơi nước chảy, thậm chí có lần bị hắn đánh trở về nguyên hình làm cả Tiên giới cười ngạo ta suốt mấy trăm năm.
Giờ thì hắn nói yêu ta thật ta tìm chỗ chạy trốn hắn còn không kịp. Tuy Dục đẹp mắt nhưng tính tình lại vô cùng xấu xa! Thật không hiểu tại sao có nhiều tiên yêu nữ si mê hắn như vậy? Sao ai cướp hắn đi dùm ta với vì sao cứ phải là ta thì hắn mới chịu chứ.
Bình luận