Trong căn phòng rộng lớn, một cô gái xinh đẹp đang tập trung nhìn ngắm tỉ mỉ những bức ảnh vừa được rửa xong. Hàng mày cau lại, răng cắn chặt môi, đập mạnh tay xuống bàn chửi thầm một tiếng: “Chết tiệt, đã theo đuôi lâu như vậy rồi mà không biết được kẻ cầm đầu là ai.”
Trương Tiểu Hy năm nay hai mươi bốn tuổi là một phóng viên săn tin tức tài ba, thời gian gần đây cô theo dõi một vụ làm ăn phi pháp của tên trùm ma túy giấu mặt. Cảnh sát đã biết bao lần truy lùng nhưng vẫn không bắt được hắn, Tiểu Hy nuôi mộng lập công lớn nên đã liều mình xông pha đi lấy tin tức.
“Tiểu Hy, em nghỉ tay ăn một chút đi.”
Triệu Tử Hiên, hai mươi tám tuổi là một thợ làm bánh lành nghề, có một cửa hàng làm bánh nhỏ nhưng rất đông khách. Anh mới cho ra lò chiếc bánh tiramisu trà xanh liền mang lên phòng cho vợ mình thưởng thức, nhưng như mọi ngày thấy mặt anh cô lại không vui.
“Đem xuống đi tôi nuốt không vô.”
“Em ăn một chút thôi cũng được, sáng nay em ăn ít cơm quá.”
Trương Tiểu Hy liếc Triệu Tử Hiên một cái, thẳng tay hất bỏ đĩa bánh trên bàn xuống đất, chiếc bánh màu xanh được trang trí tỉ mỉ bị bẹp nát, dính đầy ra sàn nhà. Trương Tiểu Hy thấy vậy vẫn còn chưa đủ, cô ra sức mắng Triệu Tử Hiên.
“Anh bị điếc sao, tôi đã nói là không ăn, nếu anh rảnh như vậy thì dành chút thời gian kí đơn ly hôn đi, đừng có đứng ở đây làm bẩn mắt tôi nữa.”
Tiểu Hy bực dọc ném cho người đàn ông trước mặt một ánh mắt xem thường rồi tiếp tục thu mình trong những tấm ảnh. Tử Hiên lặng lẽ ngồi xuống dọn sạch bánh vương vãi dưới sàn nhà, anh không tức giận, vì chuyện này diễn ra hầu như là mỗi ngày, cô cũng mắng anh suốt ba năm qua rồi.
Tiểu Hy liếc nhìn người đàn ông tỉ mỉ lau dọn sàn nhà mà lòng đầy khinh miệt, đối với cô đàn ông là phải làm chuyện lớn, phải mạnh mẽ phóng khoáng chứ không phải suốt ngày cắm đầu vào việc nướng bánh, tạo kiểu hoa hoè lên mấy chiếc bánh nhàm chán. Cô hừ lạnh một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Tiếng nhạc.
Là Hàn Đăng Kỳ gọi tới, Trương Tiểu Hy thấy cái tên này xuất hiện trên màn hình điện thoại mặt mày liền vui như hoa nở, giọng nói cũng vì vậy mà nhẹ nhàng hơn vài phần.
“Anh yêu à, em nghe đây.”
Triệu Tử Hiên bị câu nói kia đánh gãy tâm trạng hiện có, anh ngước lên nhìn sắc mặt như hoa đào của cô khi nói chuyện với người tình, sự ngọt ngào ấy suốt ba năm làm vợ chồng cô không hề dành cho anh, kể cả là thương hại. Triệu Tử Hiên siết chặt mảnh vỡ trong tay đến chảy máu nghe đủ không thiếu một lời nào từ miệng của người cùng mình ngủ chung một giường.
Trương Tiểu Hy tắt điện thoại tâm trạng vô cùng tốt, Đăng Kỳ nói đã đặt vé máy bay xong rồi, hai ngày nữa sẽ đưa cô đi du lịch. Còn chưa hết vui mừng vì chuyện này thì chuyện khác đã tới, đồng nghiệp của cô nhắn tin cho hay đã điều tra được bọn đàn em của tên trùm ma túy sắp sửa giao dịch ở bến cảng. Đôi môi đỏ mọng yêu kiều cong lên hết cỡ, đúng là chuyện tốt nối tiếp nhau mà.
Trương Tiểu Hy thu dọn đồ đạc đứng lên chuẩn bị rời đi, Triệu Tử Hiên biết cô lại sắp tới những chỗ nguy hiểm để săn tin tức nên vội can ngăn.
“Tiểu Hy, em đừng đi mà, chuyện điều tra tội phạm đã có cảnh sát làm, em tới đó sẽ gặp nguy hiểm.”
Trương Tiểu Hy nhíu chặt mày chưa vội trả lời, cô quay lại bàn làm việc mở ngăn kéo lấy ra tờ đơn xin ly hôn ném vào mặt Triệu Tử Hiên, quát lên:
“Anh dành thời gian để ký cái này đi, đừng nói mấy lời thừa thãi đó nữa, anh cũng nên biết điều mà trả tự do cho tôi đi chứ, sao có thể mặt dày như vậy? Trước lúc tôi quay về, tôi muốn thấy chữ kí của anh có trên tờ giấy này, nếu không tôi sẽ tới tòa nộp giấy đơn phương ly hôn, sống với anh tôi tổn thọ lắm.”
Trương Tiểu Hy nhấc chân rời đi, không để dành cho Triệu Tử Hiên một chút xót thương nào, máu chảy trong lòng bàn tay anh ngày một nhiều, đôi mắt trống rỗng nhìn vào xa xăm đến tội nghiệp.
Trương Tiểu Hy rời khỏi nhà lại liền nhanh chóng đến nơi đã hẹn gặp đồng nghiệp, cả hai tiếp tục di chuyển tới bến cảng để theo chân đàn em của tên trùm.
Bây giờ đã gần 6 giờ chiều, sắc trời dần chuyển màu tối sẫm, Tiểu Hy và nam đồng nghiệp theo đuôi được tên bụng bự nghi là đàn em của tên trùm, hắn hút thuốc đi qua đi lại nhìn ngó xung quanh, một lát sau có thêm vài tên xuất hiện, hình như chúng có mang theo súng.
Đồng nghiệp kia tái mặt kéo Tử Hy muốn bỏ chạy, nhưng cô muốn làm nữ anh hùng nhất quyết không chịu đi, đồng nghiệp kia không có gan lớn như vậy nên co chân bỏ chạy trước.
Trương Tiểu Hy sinh ra vốn đã chẳng biết sợ là gì, miếng ăn dâng lên tận nơi làm sao có thể bỏ lỡ. Cô cầm sẵn máy ảnh, đợi bọn chúng thực hiện giao dịch liền chụp hình làm bằng chứng.