Mơ hồ nghe tiếng gà gáy sáng, Phượng Tê Ngô chậm rãi đứng dậy, cũng vì đêm qua nằm ngủ cả đêm ở đầu giường nên lúc này có hơi đau lưng, ngay cả mũi cũng không ổn, nghèn nghẹt.
“Hắt xì.” Lần này thì hay rồi, đánh thức người vẫn còn ngủ say trên giường.
“Bị phong hàn?” Tô Thanh Hàn bình tĩnh không gợn sóng giống như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì.
Phượng Tê Ngô mở mắt, đêm qua hung muốn chết, hôm nay lại giả bộ quan tâm mình, sư phụ cũng quá không được, quá dối trá.
“Hả?” Tô Thanh Hàn híp mắt nhìn thiếu nữ vẫn luôn hít mũi, vai run lên.
“Đúng, trông chừng ở đầu giường người cả đêm, có thể không bị phong hàn sao? Giờ sư phụ đã tỉnh, con đi về.” Phượng Tê Ngô tức giận, nàng mới vừa đứng dậy lại cảm thấy có lực nào đó túm mình, còn chưa đứng vững đã ngã vào một cái ôm nhẹ nhàng.
Hẳn là vì mới vừa tỉnh ngủ nên thân thể Tô Thanh Hàn nóng bỏng, hình như còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi màu tím nhạt không lạnh lùng giống bình thường mà ôn hòa rất nhiều.
Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng hơi cong lên mê hoặc hồn người.
Phượng Tê Ngô nhìn đến mê mẩn, nhất thời thất thần từ từ đến gần, nhẹ nhàng chạm lên môi, ngọt ngào.
Trong lòng như có ngàn vạn con nai con đang chạy loạn, mặt đã đỏ đến mang tai.
Nàng phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình mới vừa hôn sư phụ, xong rồi, xong rồi, không chịu đựng được mỹ nam hấp dẫn, sư phụ có trách mình không, có kêu mình cút giống như đêm qua không. Ngôn Tình Sắc
Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt trong suốt trong khóe mắt Phượng Tê Ngô chảy xuống.
Tô Thanh Hàn vươn tay vuốt khuôn mặt Phượng Tê Ngô: “Sao Tê Nhi lại khóc?”
Phượng Tê Ngô ôm eo Tô Thanh Hàn thật chặt, vùi mặt vào lòng hắn.
“Đêm qua sư phụ tựa như nhập ma, dáng vẻ cực kỳ hung tàn, còn có đôi mắt của người biến thành màu đỏ như máu, còn nói con cút.”
Thân thể cứng ngắc của Tô Thanh Hàn khẽ run lên, đã để cho nàng nhìn thấy sao? Chắc chắn là đã bị dọa sợ khi nhìn thấy dáng vẻ đó của mình.
Hắn vỗ nhẹ lưng Phượng Tê Ngô: “Tê Nhi, thật xin lỗi, là ta không tốt, đã hù dọa nàng.”
Phượng Tê Ngô không lường trước được sư phụ sẽ nói xin lỗi mình, nàng ngước đôi mắt đẫm nước mắt và khuôn mặt mông lung lên, lắc đầu: “Sư phụ không cần nói xin lỗi với con, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Sư phụ, người không phải là người đúng không, ít nhất không phải là người phàm.”
Phượng Tê Ngô cắn chặt răng, lời nói ra mơ hồ không rõ, lúc còn tấm bé nàng luôn thích quấn lấy phụ thân đòi kể chuyện cho mình nghe, trong câu chuyện có một con yêu xinh đẹp mắt đỏ thích ăn thịt người.
“Tê Nhi nghi ngờ từ lúc nào?”
Có lẽ là từ lần đầu tiên, đó là lần đầu tiên Phượng Tê Ngô nhìn thấy người đẹp như vậy, mỗi cử chỉ tựa như trích tiên không nhiễm bụi trần.
Đôi mắt là màu tím nhạt hiếm thấy, còn biết làm phép.
Nếu như nói lúc trước chỉ là nghi ngờ, vậy thì đêm qua càng xác định phỏng đoán của Phượng Tê Ngô, sư phụ không phải là người, không không không, ít nhất sư phụ không phải là người phàm.
“Ta thật sự không phải là người phàm, nhưng cũng không phải là yêu, Tê Nhi, nàng hãy tin ta, ta sẽ không làm hại nàng.”
Đó là đương nhiên, sư phụ đối với mình khá tốt, sao có thể sẽ làm hại mình.
Phượng Tê Ngô ra sức gật đầu: “Bất kể sư phụ là cái gì thì vẫn mãi là sư phụ của con.” Đôi mắt hoa đào cong cong chớp chớp, thắp sáng trái tim yên lặng ngàn năm của Tô Thanh Hàn.
Trong phòng như có rất nhiều bong bóng màu hồng.
Một tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt hai người.
“Tô Thanh Hàn, Tô Thanh Hàn, Tô Thanh Hàn.” Người gõ cửa rướn cổ họng la lớn.
Tô Thanh Hàn không nhịn được nhẹ vung tay lên, “két” một tiếng, cửa mở ra.
Lúc này Phượng Tê Ngô mới nhìn thấy rõ người tới là người phương nào.
“Mộ Dung Cảnh Dật? Sao ngươi biết mà tìm tới nơi này?”
“Chuyện ta muốn biết đương nhiên có thể biết.”
Mộ Dung Cảnh Dật nhìn thấy Tô Thanh Hàn nằm ở trên giường chỉ mặc áo lót nửa lộ, lại nhìn Phượng Tê Ngô với gương mặt đỏ ửng.
“Ngươi ngươi, các ngươi.” Hắn run run rẩy rẩy, cực kỳ tức giận.
“Các ngươi đã giấu ta làm gì?”
Tô Thanh Hàn khẽ cười: “Ngươi là gì của Tê Nhi, vì sao phải nói cho ngươi biết?”
“Đừng quên hôm qua Hoàng Thượng mới vừa hứa gả Tiểu Tê Nhi cho ta, cãi lệnh thánh là tội khi quân, liên luỵ cửu tộc.” Trong đôi mắt Mộ Dung Cảnh Dật cực kỳ đắc ý.
Tô Thanh Hàn không để ý lắm cười cười: “Vậy thì phải xem thử ngươi có mạng để lấy Tê Nhi không?”
“Chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta?”
Phượng Tê Ngô đứng ở một bên nhìn vẻ mặt hai người, thật khiến người ta không thể đoán ra.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Phượng Tê Ngô vội vàng chạy tới giữa ngăn cản: “Mộ Dung Cảnh Dật, ngươi đừng cứ mãi như âm hồn không tan vậy được không, đêm qua ta cũng đã nói với ngươi rất rõ ràng, bát tự chúng ta không hợp, ta sẽ không gả cho ngươi.”
Mặt Mộ Dung Cảnh Dật âm trầm, dần dần tiến tới gần: “Tiểu Tê Ngô, không phải là… của ngươi!”
Tô Thanh Hàn bước một bước dài tới đánh một chưởng vào vai trái Mộ Dung Cảnh Dật: “Cách xa nàng một chút.”
Mộ Dung Cảnh Dật khinh thường vỗ vỗ vai: “Không nghĩ tới hiện giờ ngươi yếu như vậy!”