Cuộc tạo phản của Ngũ vương hoàn toàn thất bại, bọn họ đánh giá thấp năng lực của Võ Thiên Quân.Hắn ta không phải là một hoàng đế rơm, yếu ớt dù sao Võ Thiên Quân cũng là dị năng giả.
Năng lực lãnh đạo của hắn không đùa được, đã vậy bên dưới là trung thần đại tướng quân Tư Duệ Kỳ Vũ và nhiều vị quan tài giỏi khác.Lần này tạo phản cũng liền thanh trừng một đám tham quan, cho dù Ngũ vương đã dùng hết vốn luyến để tạo phản nhưng giữa chừng lại xảy ra biến số.
Mà này không nằm không dự đoán của Ngũ vương, hắn không tính ra được vậy mà trong lúc nguy cấp Tư Duệ Kỳ Vũ đã đánh thức tiềm năng, cái này vượt qua hiểu biết của hắn ít nhất là hiện tại.
Cùng thời điểm ngoài Tự cấm thành ở phủ Tướng quân tại xuất hiện một luồng sáng màu xanh kì lạ.Hai dị tượng kì lạ xảy ra cùng một ngày, chấn động toàn bộ người dân.
Một ngày đầy mệt mỏi và dài đằng đẵng kết thúc bằng việc tạo phản của Ngũ vương thất bại.
Tướng quân phủ.
Dương Tiểu Nguyên ôm lấy Tiểu An, y lấy trùy thủ cắt vào cánh tay máu liền chạy ra nhưng chưa chạm đất đã bay ngược lại lơ lửng trên không trung, y lại ngưng đọng dị năng thành một vật co đọng có thể nhìn thấy.
Nhìn thú giống như dòng nước cả hai hòa vào nhau, xoay vòng cuối cùng đưa tới bên miệng của đứa nhỏ.Mọi người ở đó kể cả y đều nín thở chờ đợi.
Đứa nhỏ ho một cái cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ đã mở mắt ra, con bé yếu ớt đến nổi cánh tay cũng không nhắc lên được.Con bé đưa đôi mắt to tròn nhìn y, khiến cho Dương Tiểu Nguyên đau lòng mà ôm con gái khóc không ngừng.
Tốt quá rồi, mọi chuyện qua rồi.
Năm 978, Đại Nam Quốc kết thúc cuộc phản loạn.Vua Võ Thiên Quân được người dân càng thêm tính nhiệm, cùng năm lại mở rộng lãnh thổ về phía Bắc, xây thành lập căn cứ cho người đóng quân đưa người dân đến cư trú.
Lại qua thêm mười lăm năm nữa, phu thê lão tướng quân qua đời.Hai người họ lúc mất vẫn nằm tay nhau mỉm cười.
” a ma sao người không cứu ông và bà nội ” Tiểu An không hiểu, lúc nhỏ người cũng cứu nàng.
” ông bà con không phải dị năng giả ” Chưa để y nói, thì Tư Duệ Kỳ Vũ đã bước lên trước nắm tay y đứng trước mộ của phụ mẫu mình nói.
Hắn biết những năm nay là y tận tình chăm sóc cho cha mẹ mình, ông bà những năm hắn ra chiến trường chưa quay lại đã tuổi già sức yếu rồi.Nhưng cho dù phu lang có thể cứu người được, hắn cũng không muốn.
Ngày hôm đó trước khi phụ mẫu mất, Tư Duệ Kỳ Vũ đã đến gặp họ trong im lặng.Hắn có hỏi hai người không muốn tiếp tục sống bên họ nữa sao.
Nhưng đổi lại chỉ là nụ cười của cả hai, nhìn hắn yêu thương nói.
” bọn ta già rồi, sống như vậy đã quá tốt rồi…”
” A Vũ bọn ta mãn nguyện rồi, con không cần vì cha mẹ mà buồn lòng…”
Sinh lão bệnh tử, chia ly là đều tất nhiên.Tư Duệ Kỳ Vũ không quan tâm đến vẻ mặt của con gái mình, hắn chỉ càng nắm chặt lấy tay y mà thôi.
Thể chất đặc biệt này thật sự vô cùng bất lợi với phu lang nhà hắn, nếu không phải bọn hắn áp chế lại không cho tin đồn lan ra thì thật sự sẽ có một trận chiến.
Ai mà lại không ham muốn được sống mãi đâu, có Dương Tiểu Nguyên đây không phải là trường sinh bất lão sao?.Nhưng cũng không thể vì thế mà lạm dụng quá như vậy được.Nếu có một ngày để kẻ khác biết đến lúc đó ất hẳn có một trận phong ba nổi lên.
” quay về thôi ” Tư Duệ Kỳ Vũ nắm lấy tay y đi về, hai đứa trẻ cũng theo sau chân phụ mẫu chúng.
Tối hôm đó.
” Ta muốn tự mình đi dạo em đừng theo ta ” Tiểu An xoay người nói với nữ hầu bên cạnh.
Tư Duệ An An sinh ra đã được sự ngưỡng mộ của những người khác, trên có hai đại ca vô cùng yêu thương nàng.Mặc dù tính tình có chút tiểu thư, nhưng cũng được coi là giáo dục tốt.
Nàng không kêu ngạo, mặc dù là con của tướng quân cho dù phụ mẫu yêu thương nhưng cũng không phải vì vậy sinh ra coi thường người khác.
Nghĩa của tên nàng là sáng khỏe mạnh, bình an vui vẻ cứ êm đềm trải qua một đời, an an ổn ổn không muộn phiền lo âu.Càng lớn nàng lại có những nét giống với a ma mình, mi mục tinh tế xinh đẹp như hoa, người nhìn liền yêu thích không thôi, vô tình khiến người vấn vương cả đời.
Nhưng Tư Duệ An An cảm thấy nếu so với a ma nàng còn kém lắm, trong lòng nàng a ma là đẹp nhất.Nhưng bây giờ có điều làm nàng bâng khuâng.
” cộp ” từ trong hẻm xuất hiện bóng dáng một nam nhân.
Nương theo ánh trăng sáng, An An có thể nhìn rõ dung mạo người nọ.Con đường nhỏ vắng người qua lại, nam nhân này đặc biệt cao lớn vừa làm nàng căng thẳng cùng an toàn, cảm xúc đang xen nhau.
” hoàng…thượng…” An An nhìn người nọ tim nàng đập liên hồi, nàng biết rõ mình chính là yêu nam nhân này.Cũng chẳng biết từ bao giờ, tình cảm đối với hắn là thúc thúc lại trở thành tình yêu nữa.
Nhưng Tư Duệ An An không phải ngốc, nàng biết Võ Thiên Quân trước kia rất ái mộ a ma.Nhiều năm như vậy hắn cũng không lập hậu, hoàng cung phi tần ít đến đáng thương, không phải là vì trong lòng vẫn chưa quên được a ma cũng nàng sao?.
Tư Duệ An An không biết nam nhân này suy nghĩ gì mà nói yêu nàng.Phải chăng vì dung mạo nàng cùng a ma có vài phần tương tự đi?!.
Nàng sợ lắm, vừa muốn chấp nhận hắn vừa lo lắng hắn cũng chẳng phải nam nhân tầm thường.Ai biết được sau này có vì kẻ khác bỏ rơi nàng, bậc đế vương ba nghìn giai tần là chuyện thường tình.
” An nhi nàng có phải nên cho ta một câu trả lời rồi không?” giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên nhắc nhở nàng.
An An không biết nên làm thế nào cả?!.