Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

Chương 41: Suy Nghĩ Của Ba Mẹ Diệp



Hoa và đồ cúng đã sớm chuẩn bị xong.

Bia mộ của vợ chồng Hạ Minh An nằm phía sau lưng núi ở quê, cùng một khu với ông bà của Hạ Ấu Thanh.

Trước mộ bia cỏ dại um tùm, đã lâu không có người tới.

Hai người dọn một mảnh đất trống ra xung quanh.

Ảnh trên bia đã lờ mờ không rõ, là tấm hình giấy kết hôn. Mẹ một đầu tóc uốn xoăn dựa sát vào ba, ngọt ngào hạnh phúc. Ba đeo kính đen, lịch sự nho nhã. Có ai biết tấm ảnh chụp người đàn ông văn nhã bên dưới chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen che giấu một thân cơ bắp — ông đã từng nhập ngũ tòng quân, là điều cô tự hào nhất về ba mình.

Mà bây giờ, bọn họ yên nghỉ dưới lòng đất, sắp hai mươi năm, có còn ai nhớ? Ngoại trừ nhà họ Diệp, ngoại trừ cô, có còn ai nhớ đến họ?

Hạ Ấu Thanh khom lưng đặt một bó hoa trước mộ bia, Diệp Chính Thanh đã dọn đồ ăn ra xong, anh đốt nến cắm vào giá, cái giá nến kia dưới nắng mưa đã bị ăn mòn, bên ngoài lộ ra sắc xanh của màu xanh gỉ đồng.

“Bác trai, mỗi năm con tới đều nói lần sau sẽ tìm Ấu Thanh của mọi người trở về, lần này con mang em ấy cùng về.”

Hạ Ấu Thanh nghiêng đầu mỉm cười với anh, anh cũng cười lại với cô. Tay tự nhiên đưa ra, cầm lấy tay cô, nói với người yên nghỉ dưới đất: “Bác trai bác gái, ông và bà, mọi người cứ yên tâm giao Ấu Thanh cho con, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Nói xong, Diệp Chính Thanh khom lưng cầm rượu lên đổ xuống phần đất trống trước bia mộ, rượu thấm vào bùn đất.

Tế bái xong, thu dọn bát đũa và ly rượu, Hạ Ấu Thanh nói: “Anh chờ em một lát, em nói với ba mẹ mấy câu.”

Diệp Chính Thanh đi qua bên cạnh chờ cô.

Hạ Ấu Thanh ngồi xổm xuống trước bia mộ của ba mẹ, cúi đầu, dùng cổ tay áo cẩn thận lau vết bẩn do nước mưa bắn lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó, anh đốt một điếu thuốc, cứ như vậy mà yên lặng nhìn, và chờ.

Trên đường trở về, họ nắm tay nhau.

Ngôi nhà cũ của ông và bà ở dưới chân núi, cổng lớn đóng chặt, người đi nhà trống, cỏ dại mọc thành bụi, vô cùng hoang phế.

Hạ Ấu Thanh không đành lòng nhìn, nhưng nội tâm vẫn giãy giụa, nói với Diệp Chính Thanh: “Lúc chúng ta ngang qua nhìn một chút, chỉ nhìn một chút thôi.”

Xe chạy theo con đường núi vòng vèo xuống chân núi, ngôi nhà của ông bà biến thành một đống phế tích.

Con mương trong trí nhớ vẫn còn, cầu đá cũng vậy, ngôi nhà ẩn phía sau gốc nhãn to, ngói đen tường trắng, trước cửa có năm bậc thềm, là do ông nội chọn từng khối từ sau núi xuống, cắt phẳng xây thành bậc. Trước cửa có một cây táo, trên gác mái có một tổ ong mật tự hình thành, hàng ngày có rất nhiều ong mật ra ra vào vào, chúng đi sớm về trễ, chưa bao giờ làm ai bị thương.

Hạ Ấu Thanh mở to hai mắt, ghé vào cửa sổ, không tin mà chớp chớp mắt. Lúc xe dừng lại, cô nghe được giọng của Diệp Chính Thanh: “Ở đây mấy năm nay đã bắt đầu khai phá, chú nhỏ của em bán căn nhà.”

Tầm mắt của cô dừng lại phía sau cây nhãn to cách đó không xa, hồi lâu không nói gì.

“Ấu Thanh?”

Hạ Ấu Thanh chầm chậm quay đầu, đôi mắt đỏ ửng.

“Đi thôi.” Cô nói.

Cảng Thành, chút hồi ức cuối cùng còn sót lại, cũng đã trở thành những bức tường đổ nát.

Những thứ kia, sau này, chỉ có thể vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ.

Cô sẽ giữ chúng như bảo bối, sẽ không để cho người khác tùy ý phá hủy.

Đi thôi. Cô tự nhủ, rời khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa.

*

Buổi chiều khách trong nhà đã đi hết, Diệp Bắc Lương ngậm thuốc lá đeo kính viễn thị đọc báo, Liễu Tuyết Hoa thu dọn bàn và vỏ hạt dưa đầy đất, Liễu Tuyết Vân ngồi vào bên cạnh Diệp Bắc Lương, lời nói đến bên miệng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên nói: “Anh rể, hỏi anh chuyện này.”

“Ừ.” Diệp Bắc Lương không nhúc nhích.

“Về chuyện của Chính Thanh.”

Diệp Bắc Lương chuyển ánh mắt lên người Liễu Tuyết Vân, thể hiện ra một chút hứng thú, chờ ông ta nói.

Liễu Tuyết Vân ho khan mấy tiếng, sống lưng thẳng lên.

“Đừng cố làm ra vẻ, có cái gì thì nói đi.” Diệp Bắc Lương lấy mắt kính xuống.

“Vậy em nói, chị, đừng bận nữa, lại đây lại đây,” Liễu Tuyết Vân kéo chị mình ngồi xuống.

Hai vợ chồng ông nhìn bà bà nhìn ông, đều cảm thấy có chỗ không đúng lắm, Liễu Tuyết Hoa cười nói: “Chuyện gì, làm em khẩn trương như vậy, em nói đi, có phải Chính Thanh đã gây họa gì không?”

Liễu Tuyết Vân thở dài: “Em cũng không biết việc này có tính là như vậy không.”

Ngực Liễu Tuyết Hoa nảy lên: “Em đừng có đánh đố, đến cùng là chuyện gì em nhanh nói đi, tim chị cũng đã đập nhanh rồi đây này.”

Diệp Bắc Lương cũng ném tờ báo qua một bên, vỗ vỗ vai vợ, nói với Liễu Tuyết Vân: “Chuyện không thể nói thì đừng nói, tim của chị cậu không tốt, tự cậu suy nghĩ cho kĩ.”

Liễu Tuyết Vân nhìn một cánh cửa, đè thấp giọng nói: “Chị, anh rể, hai người không cảm thấy Chính Thanh và Ấu Thanh có phải quá thân thiết không?”

Nói hết câu, ông ta cho rằng ít nhất hai vợ chồng này cũng sẽ ngẩn người một chút, kết quả Diệp Bắc Lương cười ha ha: “Tôi còn tưởng là chuyện gì, chỉ chuyện này thôi à?”

Liễu Tuyết Hoa giải thích: “Hai đứa nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, giống như anh em ruột, có thể không tốt sao?” Bà đứng lên tiếp tục thu dọn, hoàn toàn không để lời nói của em trai vào trong lòng.

“Nhưng dù sao cũng không có quan hệ máu mủ mà! Đây mới là chuyện không bình thường nhất!” Liễu Tuyết Vân nói: “Chị, các người đừng nghĩ chuyện này quá đơn giản, đêm qua em thấy Chinh Thanh đi ra từ phòng Ấu Thanh, em vốn cũng không để ý, nhưng em hỏi Chính Thanh tại sao lại đi ra từ phòng đó, nó cố ý chuyển hướng, còn xuống lầu, chị nói nếu nó không phải, không phải là cái kia, vậy sao không nói thẳng rõ ràng? Hơn nữa tụi nó ở bên ngoài, nếu thật sự có gì, hai người cũng chưa chắc biết được đâu!”

Lời nói làm cho Diệp Bắc Lương trầm mặc, Liễu Tuyết Hoa cũng dần dừng động tác trong tay.

“Hôm qua em đến nhà anh chị đã cảm thấy hai đứa nó quá thân thiết. Ấu Thanh không về nhiều năm lại có tình cảm tốt với Chính Thanh như vậy, hai người không cảm thấy có hơi kỳ lạ sao? Hai người đã quen thuộc với tụi nó, nhưng trong mắt một người ngoài như em thì chuyện không phải vậy. Hai người nghĩ em xen vào chuyện của người khác cũng được, ly gián cũng được, đây là lời từ đáy lòng em, chuyện này cứ nghẹn trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói với hai người mới phải, tránh đến lúc xảy ra chuyện em lại không nhắc hai người. Hai người quá chắc chắn như vậy, em cũng nên nói đến đây thôi.”

Liễu Tuyết Vân nói một hơi xong xuôi, vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người.

Lưu lại hai vợ chồng trầm mặc.

Diệp Bắc Lương buông tiếng thở dài, dựa vào sô pha.

Liễu Tuyết Hoa cũng không còn tâm trạng dọn dẹp, ngồi bên cạnh chồng mình, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới lên tiếng: “Mấy lời Tuyết Vân nói, cẩn thận nghĩ lại cũng có đạo lý, thật ra trước đây em cũng từng nghi ngờ, một là mấy năm nay Chính Thanh không hề tìm kiếm; hai là, năm Ấu Thanh bỏ đi, nó từ chức quay về, anh có nhớ không, nó gầy gò vô cùng, em thật sự không ngờ nó sẽ bỏ công việc ở Bắc Kinh, anh sống chết khuyên nó cũng không nghe, cứ như vậy mà bỏ, nghĩ như vậy, thật sự là vì Ấu Thanh.”

“Lần nọ nó uống say, anh không có ở nhà, Đinh Phàm đưa người về, nó lôi kéo Đinh Phàm một mực gọi Ấu Thanh, em đi vào vừa đúng lúc, khi đó em cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Tuyết Vân nói không sai. Còn lần này, anh không thấy nó về tâm trạng tốt lên không ít, còn Ấu Thanh, con bé từ nhỏ đã như vậy, trong mắt trong lòng đều là Chính Thanh, chúng ta là người từng trải, hẳn là đều hiểu rất rõ.”

Lồng ngực Diệp Bắc Lương phập phồng, ông chưa từng nghĩ đến mặt đó, liếc mắt nhìn vợ, kích động suýt chút nữa là nhảy dựng lên: “Nó dám? Anh đánh chết nó!”

Liễu Tuyết Hoa đè ông lại: “Anh đừng kích động, rốt cuộc là phải hay không, chỉ do chúng ta suy đoán, hơn nữa, không phải anh cũng nói, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của lão Hạ, bây giờ anh nuôi lớn con gái của ông ấy, coi như là báo ân, anh có gì phải tức giận, người nên tức giận là lão Hạ đó, một cô gái tốt bị con trai anh nuôi thành con dâu nuôi từ bé.”

Nghĩ đến đây Diệp Bắc Lương liền tức giận.

“Nhưng mà, đứa bé Ấu Thanh kia em rất thích, nếu thật là giao cho Chính Thanh của chúng ta, em còn ước mong đó, anh nó có đúng không?” Nghĩ đến đây, Liễu Tuyết Hoa có chút vui vẻ, đẩy đẩy chồng mình: “Anh nói xem?”

Diệp Bắc Lương bị vợ đẩy như vậy cũng không buồn bực: “Cẩn thận ngẫm lại thật đúng là một chuyện tốt.”

“Nhưng rốt cuộc thế nào cũng chỉ là suy đoán, còn Mẫn Mẫn…” Liễu Tuyết Hoa bỗng nhiên hiểu ra, nguyên nhân năm nay Chu Mẫn không về.

Nửa câu còn dư lại bà nuốt vào bụng.

Xem ra, Liễu Tuyết Vân nói tám phần mười không phải là giả rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.