Ngày hôm sau, Ngao Viễn Khải thật sự đến đón cô, anh mặc thường phục, đứng dựa vào cửa xe, mắt nhắm lại, kiên nhẫn chờ đợi, cảm giác không giống như thường ngày, dường như là trông dễ gần hơn, còn đẹp trai hơn.
Cô thiếu nữ bị dáng vẻ đó của anh thu hút, cứ nhìn anh chằm chằm không lên tiếng, đến khi anh mở mắt ra nhìn cô thì cô mới giật mình thu mắt lại, giả vờ bình tĩnh, đưa tay tém gọn lại mái tóc ra sau tai.
“Sao vậy? Trông tôi lạ lắm à?” Anh nhếch môi mỏng, có phần đắc ý, bởi vì anh vốn là một người rất tự tin về nhan sắc của mình.
“Không, không phải, chỉ là… đây là lần đầu tôi thấy anh không mặc vest mà lại mặc áo thun, có chút hiếu kì nên muốn nhìn thêm một chút.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong, khiến người ta cũng cảm thấy ngọt ngào theo.
“Ồ, ra là vậy. Thế, cô thích tôi mặc như này hay là thích tôi mặc vest hơn?” Anh bước đến trước mặt cô, không cố tình tỏ ra ngầu nhưng khí chất lại vô cùng sang chảnh, vậy nên vấn đề ở đây vốn không nằm ở trang phục mà là gương mặt cùng thần thái đắt giá này.
“Tôi… tôi cảm thấy anh mặc gì cũng đẹp hết.” Cô e thẹn cúi đầu, để mái tóc che đi gương mặt đang ửng đỏ của cô.
Ngao Viễn Khải giương môi, anh giúp cô chỉnh lại mái tóc đồng thời cúi thấp người xuống để nhìn rõ cô hơn: “Đúng là dễ xấu hổ, cô có biết là mình đáng yêu lắm không?”
Như Mạn bị anh khen đến hai tai đỏ ửng, ngượng ngùng không dám trả lời.
“Được rồi, không chọc cô nữa, chúng ta xuất phát thôi.” Anh xoa đầu cô, giúp cô mở cửa xe, còn dùng tay che chắn cho cô, sợ cô bị đụng vào đầu.
Sau đó Ngao Viễn Khải cũng lên xe, anh khỏi động máy, cho xe chạy đi.
Nhưng cho dù đã lên xe, Như Mạn vẫn có cảm giác không chân thật, đã rất lâu rồi cô không được ra ngoài, đã vậy còn được đi chơi cùng anh.
“Tống An, chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Bí mật, đến nơi rồi cô sẽ biết.” Anh quay sang nhìn cô, nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của cô liền phì cười: “Cô sợ tôi đem cô đi bán à?”
“Không phải, tôi chỉ là tò mò thôi, với cả từ trước đến giờ tôi rất ít được đi chơi, cũng đã rất lâu rồi tôi không ra khỏi biệt thự, tôi sợ sự quê mùa của tôi sẽ gây ảnh hưởng đến anh.” Cô nói với giọng tự ti, hai tay cứ bấu chặt vào nhau.
“Cô sợ làm tôi mất mặt?” Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, ôn tồn nói: “Thả lỏng đi! Đi chơi thì không phải nên vui vẻ sao, không cần phải quan tâm nhiều đến vậy.”
Như Mạn ngoan ngoãn gật đầu.
“Như vậy mới phải chứ.” Anh véo má cô một cái rồi lại tập trung lái xe. Rõ ràng đều là con gái như nhau như lần này cảm giác lại rất khác, không giống với những lần mà anh chở những cô gái kia. Trên người cô có sự nhẹ nhàng, mỏng manh, rụt rè khiến cho anh cứ muốn bảo vệ cô, trao cho cô những thứ tốt nhất mà không cần bất kì lí do nào.
Nhưng vốn dĩ là anh chỉ muốn trêu đùa cô, vậy mà bây giờ lại thật giả lẫn lộn, chính cũng không hiểu là mình đang làm cái quái gì nữa.
Anh nghiến răng, cố đưa bản thân trở về thực tại, anh không phải là Tống An, anh là Ngao Viễn Khải, chưa đầy ba tháng nữa thì lễ đính hôn của anh và Tôn Kim Ngọc sẽ diễn ra. Với cô, anh không thể nảy sinh bất kì suy nghĩ vớ vẩn gì được, anh nên nhớ, anh chỉ đang muốn đùa giỡn với cô thôi, đừng để bản thân bị cô mê hoặc ngược lại. Những cảm giác đó, suy cho cùng cũng chỉ là do anh diễn quá nhập tâm mà thôi, căn bản hoàn toàn không phải là thật.