Như Mạn hốt hoảng bỏ chạy, cô cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi không chạy nổi nữa cô mới dừng lại.
Cô mệt lả dựa vào một gốc cây, hơi thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng, nhịp tim cứ vang lên thình thịch, thình thịch như trống dồn, không có cách nào bình tĩnh được.
Như Mạn lén lút chạm vào bờ môi mình, dư vị vẫn còn vương lại trên đầu môi nhưng lại có cảm giác không chân thật, cứ như là một giấc mơ thoáng qua, vô cùng mơ hồ.
“Nụ hôn đầu của mình. Sao… sao anh ấy đột nhiên lại như vậy chứ? Sao lại… sao lại hôn mình?” Cô lẩm bẩm, nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra câu trả lời phù hợp. Không lẽ… anh cũng có cảm giác đặc biệt với cô, cũng thích cô?
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã nhanh chóng lắc đầu, không để cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa: “Chắc là không phải đâu. Chắc là anh ấy chỉ nhất thời…”
Cô rũ mắt, có phần không tự tin vào bản thân, hơn nữa anh và cô cũng chỉ mới gặp nhau ba lần, nếu anh thật sự có cảm xúc với cô thì có lẽ đó cũng chỉ là một loại cảm xúc thoáng qua.
“Này! Cô đang làm gì ở đây vậy? Còn không mau đi làm việc?” Tôn Kim Ngọc đang đi dạo trong vườn thì bắt gặp cô đang lười biếng trốn phía sau gốc cây.
“Tiểu… tiểu thư, tôi đi làm việc ngay đây.” Như Mạn khúm núm cúi đầu, che giấu đi sự bất thường của bản thân.
“Khoan đã!”
“Tiểu thư còn có chuyện gì dặn dò ạ?”
“Không phải cô rất giỏi làm bánh sao? Giúp tôi làm một món bánh để đãi khách, nhớ là nhanh tay lẹ chân lên một chút, đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi.” Tôn Kim Ngọc lạnh giọng ra lệnh, dáng vẻ cao ngạo của một thiên kim đại tiểu thư được cô ta biểu lộ rất tốt.
Sự đối lập này không chỉ về tầng lớp và cả khí chất, nó khiến cho Như Mạn càng trở nên nhạt nhoà và nhỏ bé khi đứng cạnh Tôn Kim Ngọc, cành vàng lá ngọc của Tôn gia. Vậy nên mới nói những người như cô rất thích hợp để làm nền cho người khác.
“Dạ vâng, tôi biết rồi, tôi đi làm ngay đây tiểu thư.”
Tôn Kim Ngọc hừ lạnh sau đó uyển chuyển bước đi, vốn dĩ không để Như Mạn vào mắt mà chỉ xem cô là một người hầu để sai bảo.
Nhưng mà… đây không phải là một chuyện rất thường tình sao, cũng như một ông chủ lớn và một tên nhân viên quèn, một thế giới xa xỉ và một thế giới nghèo hèn, hiếm khi có sự tôn trọng.
…
Một lúc sau, Tôn Kim Ngọc bước vào phòng làm việc của ba mình với một dĩa bánh đậu xanh tên tay.
“Ba và anh ăn bánh rồi hẳn bàn việc tiếp.” Giọng cô ấy như mật ngọt rót vào tay, vừa dịu dàng lại vừa ngoan ngoãn, thật biết cách lấy lòng người khác.
Tôn lão gia mỉm cười, có phần giận dỗi nhưng lại rất hài lòng: “Thường ngày không thấy con hiểu chuyện như vậy, xem ra ba phải cảm ơn Ngao thiếu rồi.”
“Ba à, ba đang nói gì vậy chứ? Con vẫn luôn như vậy mà.” Cô ấy nũng nịu, vừa rót trà vừa lén nhìn xem sắc mặt của anh nhưng dường như anh lại không có chút phản ứng gì, mặt vô biểu tình.
Nhưng da mặt Tôn Kim Ngọc vốn không mỏng, cô ấy bước đến ngồi cạnh anh, cầm lấy một miếng bánh muốn đút cho anh: “Anh Viễn Khải, nói a đi!”
Chỉ tiếc là Ngao Viễn Khải lại không chịu phối hợp, anh lạnh giọng, làm bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng: “Tôi không phải là kẻ tàn phế, có thể tự ăn được.”
Anh lấy một miếng bánh khác từ trong dĩa, có phần chần chừ sau đó mới cắn thử một cái. Lúc đầu anh còn không tin lắm nhưng đến miếng thứ hai anh lại có chút kinh ngạc, không tin rằng mùi vị này lại giống đến như vậy.
Món đậu xanh này, y hệt với món bánh đậu xanh mà ngoại anh làm, từ khi bà mất anh cũng không còn được ăn món bánh nào có hương vị giống vậy nữa, không ngờ hôm nay lại vô tình cảm nhận được hương vị xưa, có chút hoài niệm.
“Món bánh đậu xanh này là do cô làm?” Anh hỏi, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
“Anh thích sao?” Trên gương mặt cô ấy hiện lên sự vui mừng, nhân cơ hội mà xích lại gần anh thêm một chút.
“Ừm, mùi vị này giống với mùi vị của ngoại tôi làm, có lẽ là công thức giống nên hương vị cũng không có sự khác biệt, dù sao tôi cũng không còn nhớ rõ lắm.” Anh nhìn ngắm cái bánh tỉ mỉ trong tay, lại nhớ đến bà ngoại, xúc động nói.
“Có lẽ món bánh này cũng không khó làm.” Cô ấy lẩm bẩm gì đó rồi mới trả lời: “Đúng vậy, là do tự tay em làm đấy, nếu anh thích sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh.”