Sơ Tụ mở mắt ra, mơ màng một lúc, hỏi Mặc Sĩ Tranh: “Sao mới ngủ một lúc mà trời đã tối rồi?”
Mặc Sĩ Tranh nhịn xuống chút mỏi mệt trong lòng, ôn thanh nói: “Không phải trời tối, là nhiều mây.”
Tiếng sấm mùa hè trầm đục vang lên ầm ầm ngoài cửa sổ, một cơn gió mát thổi vào xua tan cái nóng.
Sơ Tụ chống giường ngồi dậy, muốn vượt qua Mặc Sĩ Tranh rời giường.
Ngoài trời mưa đã rơi lất phất, lúc đầu còn lưa thưa vài hạt, tiếp theo khua chiêng gõ mõ dội xuống, đến chạng vạng tối, bầu trời u ám như đã vào đêm.
Mặc Sĩ Tranh ngồi dậy, hỏi Sơ Tụ đang xỏ giày: “Trời mưa rồi, ra ngoài làm gì?”
Sơ Tụ nói: “Đi tìm cừu.”
Mặc Sĩ Tranh đem hắn kéo lại, nói: “Cừu được người hầu dẫn vào chuồng rồi, sẽ không bị ướt mưa.”
Sơ Tụ yên tâm, lười động đậy.
Y nói: “Đói bụng, ta muốn ăn thịt thỏ nướng.”
“Được.”
“Ta muốn uống rượu, rượu mạnh.”
“Ngươi hôm nay là uống thang thuốc cuối cùng rồi, không thể uống, ngày mai lại nói.”
Sơ Tụ nằm trở lại trên giường, lại nói: “Ta muốn cưỡi ngựa, nhanh nhất.”
Thứ không thể thiếu trên thảo nguyên là ngựa
Hắn vì Sơ Tụ mà nuôi dưỡng chú ngựa con, hiện giờ lớn lên vừa lúc.
Mặc Sĩ Tranh ôn thanh nói: “Được, ta mang ngươi đi phi ngựa.”
Hạ nhân đưa đồ ăn lên, Sơ Tụ vừa ăn vừa đọc thoại bản.
Mặc Sĩ Tranh cho y ăn điểm tâm, y ghét bỏ né tránh, không thèm để ý đến hắn.
Buổi trưa, bộ dạng mất hồn của y dường như không phát sinh, Sơ Tụ vẫn như cũ, tâm tình tốt thì để ý đến hắn, tâm tình xấu liền coi hắn như không tồn tại.
Hắn hỏi qua đại phu, Sơ Tụ sẽ thế nào nếu tình trạng này tiếp diễn, những đại phu đó thảo luận một lúc nhưng không thể đưa ra kết luận.
Nhưng là hắn thật sự sợ hãi, khi đó Sơ Tụ trong ánh mắt trống rỗng, không có tình yêu dành cho hắn, cũng không có hận thù đối với hắn, đôi mắt từng chứa đựng cả sơn thủy, thiên hạ, cái gì đều cũng không có.
Sơ Tụ ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm không ngủ được, tự mình chơi đánh cờ.
Mặc Sĩ Tranh đem hắn ôm về trên giường, rút trong tay y ra một cặp quân cờ đen trắng.
Sơ Tụ nổi giận đùng đùng đá hắn, Mặc Sĩ Tranh cười nói: “Ngủ, ngày mai mang ngươi đi ăn ngon.”
Sơ Tụ không thoát ra được, thở hổn hển trừng hắn: “Không ăn.”
Mặc Sĩ Tranh: “Là đầu bếp từ Hán Cung, nếu được rất nhiều món ăn của Trung Nguyên.”
Đôi mắt Sơ Tụ sáng rực lên, hỏi: “Có thể làm đầu sư tử om không?”
“Sẽ”, Mặc Sĩ Tranh chống tay nhìn y: “Sơ Tụ muốn ăn cái gì, cứ kêu hắn làm.”
Làm không được thì giết, rồi đi tìm đầu bếp khác.
Sơ Tụ tâm tình tốt, ở trên giường lớn lăn qua lăn lại hai vòng, ghé vào gối, nói: “Ta còn muốn ăn thịt đông pha.”
Mặc Sĩ Tranh đem đèn ngoài trướng thổi tắt, nói: “Lại kêu hắn làm món cá giấm hồ Tây, ngươi thích ăn.”
“Ta không nhớ rõ.”, Sơ Tụ nói: “Những món ăn đó, đều lấy từ trong thoại bản xem ra.”
Mặc Sĩ Tranh quạt cho Sơ Tụ, hỏi: “Sơ Tụ, ngươi có muốn quay lại Trung Nguyên không?”
Sơ Tụ lại có chút mệt nhọc, y ngáp một cái, nói: “Muốn.”
Sơ Tụ: “Nếu có một ngày có thể về Trung Nguyên thì tốt rồi, ta sẽ không bao giờ đến Cách Lặc Thiện nữa, cũng không bao giờ gặp ngươi nữa, ta thực sự phiền chán ngươi.”
Mặc Sĩ Tranh nhếch khóe môi, nói: “Vậy ngươi nhất định sẽ thất vọng, ngươi đi đến chỗ nào ta sẽ đều đi theo chỗ đó.”
Đầu bếp béo đến từ Trung Nguyên đó, không hổ là người đã làm một bàn tiệc lớn cho hoàng đế, hắn có thể nấu những món ăn mà Sơ Tụ biết, cũng có thể nấu những món mà Sơ Tụ không biết.
Mặc Sĩ Tranh bao toàn bộ tửu lầu, thuần thục gọi một bàn lớn đồ ăn cho Sơ Tụ.
Sơ Tụ đều thích ăn.
Y thưởng thức đồ ăn ngon, lặng lẽ đi xem Mặc Sĩ Tranh, sau đó miệng bị hắn đút cho một con tôm đã bóc vỏ, y chầm chậm nhai nó, nghĩ nghĩ có lẽ Mặc Sĩ Tranh còn hiểu y hơn chính y hiểu mình.
Cách Lặc Thiện là thành trì lớn nhất thảo nguyên Ô Hách, dân phong thuần phác, bá tánh an cư lạc nghiệp, thương mậu giao lưu kết nối tốt, cảnh tượng thập phần phồn hoa, giàu có thịnh vượng.
Y không biết người dân nơi cố quê Trung Nguyên như nào, chỉ biết qua sách kiện, thư từ rằng bên đó là một trung thổ thịnh vượng, cách Cách Lặc Thiện hai ngọn núi cao cùng một con sông dài.
Y ăn xong bụng tròn vo, nhưng vẫn cảm thấy thèm ăn, lưu luyến nhìn đầu bếp mập mạp, muốn bắt cóc hắn đến phủ tướng quân.
Mặc Sĩ Tranh biết tâm tư của y, ra lệnh, đem y ra khỏi tửu lầu.
Vừa ra tửu lầu, cái nóng bao trùm lấy toàn người, làm y toát một thân mồ hôi.
Sơ Tụ vốn định đi cưỡi ngựa, hiện tại đã từ bỏ ý định.
Trên đường hồi phủ, Sơ Tụ ghé vào cửa sổ nhỏ trên xe ngựa, nheo mắt nhìn nam nhân cưỡi ngựa bên ngoài: “Ngươi chỉ nói ta đối với ngươi có ân, lại không biết là cái ân gì?”
Thiên hạ ai cũng biết rằng vị tướng trẻ mười bảy tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ, danh xưng này là danh tiếng dũng cảm thiện chiến, đồng thời cũng là danh tiếng tàn ác, tàn bạo khi đổi lấy việc tàn sát cả một thành.
Bọn họ chỉ nhìn thấy chiến công của tướng quân, nhưng ít người biết rằng cuộc tàn sát thành chiến kia vốn không phải là ý định của hắn, quá trình cũng không đẫm máu như thế nhân tưởng.
Bốn năm trước, hắn dẫn binh đánh thành Tô Yên bộ tộc Di, những người đứng đầu bộ tộc của Cách Lặc Thiện bị thảm sát treo trên cửa thành Tô Yên.
Người Di đều là những chiến binh, bất luận già trẻ lớn bé, phụ nữ hay trẻ em đều đã trải qua huấn luyện quân sự vô cùng nghiêm ngặt, khi mới sinh ra sẽ có trưởng lão kiểm tra xem thể chất có khỏe mạnh hay không, nếu không đạt được tiêu chuẩn thì đứa bé sẽ bị bỏ rơi.
Địch tộc bản thân là một đại quân doanh, chỉ có trưởng lão cùng hoàng thất mới có thể đọc sách tập văn, người bình thường chỉ có thể chịu đựng huấn luyện tàn khốc trong quân doanh. Dân phong không khai hóa, sẽ không bắt bẻ đúng sai, không hiểu cái gì là sợ hãi, dân chúng chỉ biết phục tùng.
Bọn họ cứng cỏi, dũng mãnh, hung ngoan, chỉ biết tiến tới chiến tranh, sự giáo dục mà họ nhận được từ khi còn nhỏ đã nói với họ rằng rút lui là đáng xấu hổ, thực lực là trên hết, kẻ mạnh là trên hết.
Mặc Sĩ Tranh nhìn những huynh đệ Cách Lặc Thiện đầu treo cao, bị lũ kền kền mổ xác dưới tường thành, nhìn xác đàn bà, trẻ con bị đóng đinh vào cột gỗ, bê bết máu vì bị vũ khí sắc nhọn đâm. Đầu thu ánh mặt trời chói trang, linh hồn người quá cố như vặn vẹo, gào thét giận dữ.
Một cỗ lửa giận mãnh liệt dâng lên, Mặc Sĩ Tranh đối với binh lính trầm mặc, nói: “Báo thù, đem bọn họ về nhà.”
Cửa thành phá vỡ, bọn họ không chỉ phải đối mặt với binh lính của bộ tộc Di mà còn cả phụ nữ và trẻ em ở thành Tô Yên.
Họ cầm nông cụ trên tay, nhìn kẻ xâm nhập không chút sợ hãi, ánh mắt đầy hung ác và khát máu, không một chút sợ hãi.
Khi họ cầm vũ khí, họ là những chiến binh, là những con sói có thể giết người và uống máu.
Lệnh tàn sát dân trong thành, Mặc Sĩ Tranh không hề hối hận.
Bọn họ giết một thành người Di, cũng cơ hồ quét sạch, hủy diệt toàn bộ người tộc Di.
Hắn bị trọng thương, cuối cùng chiến trường cũng yên tĩnh lại. Bầu trời hạ mưa to tầm tã, máu loãng chảy vào lũy hào bảo vệ thành, sóng lặng nước sông nhuốm máu, thật lâu chưa phai màu.
Mặc Sĩ Tranh phóng ngựa truy kích thành chủ Tô Duyên. Vị thành chủ thấp bé, tâm tư xảo quyệt này là con trai út của hoàng đế tộc Di trước. Hắn chủ động khơi mào tranh chấp biên cương, hạ lệnh xuống tàn sát con dân Cách Lặc Thiện. Hắn dã tâm bừng bừng, muốn tấn công Cách Lặc Thiện lập quân công vì chính mình đoạt lấy địa vị.
Mặc Sĩ Tranh đuổi theo hắn một đường đến tận biên giới Thục Sơn, biên giới giữa người Di và người Hán.
Ở Thục Sơn, hắn kéo thân thể bị thương nghiêm trọng của mình, liều mạng chiến đấu. Thời điểm trường đao xuyên thấu tim người kia, hắn rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống trong cơn mưa lớn.
Sự sống và cái chết luân phiên xen kẽ trên người, hắn đều cảm giác mơ hồ, chỉ biết hiện tại mình đang ở trong lãnh địa Đại Hán, người Cách Lặc Thiện tìm không được hắn.
Nơi này ít người, hắn ngay cả động đậy cũng không có sức lực, hắn biết mình sắp chết.
Cứ như vậy, tới một ngày tạnh mưa.
Hắn nghe thấy một âm thanh nhàn nhã ngân nga, tiếng bước chân dần dần đến gần.
Lúc đầu hắn nghĩ đó là ảo giác xuất hiện khi sắp chết, nhưng tiếng hát kia đột ngột dừng lại.
Trong rừng một trận gió thổi qua, lá cây xào xạc, hắn nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân dừng lại, sau đó, một giọng nói non nớt trẻ con kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại có người ở đây? Là người Man tộc sao?”
[Man tộc: dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa.]
Người nọ đại khái ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến hắn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng giật giật ngón tay, phút chốc nắm lấy nơi duy nhất có thể chạm tới — hắn nắm lấy chân thiếu niên, dùng hết sức lực nói: “Ngươi thiếu nô lệ sao? Cứu ta.”
Hắn nói câu trước, bởi vì trong lòng biết rõ ràng người Hán đối với man tộc có địch ý, sợ y mặc kệ, trước tiên nói rõ chính mình có giá trị. Hắn không nói rõ thân phận mình, bởi nói thế càng chết nhanh hơn.
Hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, khi lần nữa tỉnh lại đã được thiếu niên mang về nhà, an trí trong một cái sân nhỏ.
Sân nhỏ trồng đầy thảo mộc, có năm con ngỗng to mập lông óng ánh, người thanh niên mang hắn về bưng thuốc đi vào, nói: “Đã ba ngày rồi, dự đoán ngươi cũng tỉnh, chờ chút ta giết một con ngỗng ngu ngốc để bồi bổ thân thể cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt, con ngỗng đã vươn cánh bay ra khỏi chuồng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài thấy con ngỗng ngẩng cao cổ, kiêu hãnh đi đi lại lại trong sân, giống như là một vị hoàng đế đang thị sát lãnh thổ của mình.
Hắn giật giật môi, tưởng mở miệng nói chuyện, nhưng âm thanh phát ra khàn khàn khó nghe, đành phải thôi.
Thanh niên cũng không để ý, y cầm thìa đút thuốc cho hắn, mới đút được hai thìa, bên ngoài đã có một lão nhân rống lên: “Sơ Tụ, ngỗng nhà ngươi lại muốn nổi loạn!”
Thiếu niên vội vàng đặt bát xuống, chạy ra ngoài.
Không bao lâu, bên ngoài một trận gà bay chó sủa, ngỗng lớn phẫn nộ kêu lên một tiếng. Khi thiếu niên trở lại, y dùng vải lụa màu xanh lam cột lại đầu tóc rối tung, bên trên còn cắm một mảnh lông ngỗng.
Thiếu niên cầm bát thuốc lên, hít thở đều trở lại, tiếp tục đút cho hắn, thấy hắn tâm tình tốt liền nói: “Ta tên Sơ Tụ, về sau là chủ nhân của ngươi, ngươi là nô lệ của ta.”
Y hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hắn phát ra thanh âm yếu ớt, khàn khàn khó nghe, ngữ khí đều đều nói: “Vương Tranh.”
Sơ Tụ nhỏ giọng đọc lại một lần cái tên này, thanh âm trong trẻo gọi hắn: “A Tranh.”
Đây là một thôn nhỏ trên núi, dân phong thuần phác, tự cấp tự túc, phong cảnh độc đáo, phong cách như chốn đào nguyên.
Hàng xóm nhà Sơ Tụ có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, kêu là Nhị Ngưu. Thấy Sơ Tụ nhặt một ma ốm trở về, thập phần phản đối, vẫn luôn khuyên y đem người ném ra ngoài.
Hắn không biết Mặc Sĩ Tranh là người man, về tướng mạo mà nói thì người Trung Nguyên cùng người man không có nhiều khác biệt. Sơ Tụ lúc trước biết Mặc Sĩ Tranh là người man là vì quần áo trên người hắn. Nhị Ngưu không thích Mặc Sĩ Tranh, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Sơ Tụ muốn đem Đại Hoa nhà hắn giết để bồi bổ cho thân thể Mặc Sĩ Tranh.
Đại Hoa là con heo trắng sọc đen, khi Sơ Tụ chữa lành vết sẹo trên mặt tẩu tử hắn, y đã muốn thù lao chính là Đại Hoa. Bất quá lúc trước Đại Hoa là một con heo nhỏ, chỉ biết rên rỉ hầm hừ cùng đất, thể trạng cũng không phải là tốt nhất trong đám huynh đệ tỷ muội mỡ màng của nó, vì thế Nhị Ngưu liền đồng ý. Nhưng đến bây giờ, nó đã thành con heo béo nhất trong đám, thịt nhất định thơm ngon.
Mặc Sĩ Tranh đã có thể xuống giường, đi vài bước chậm rãi trong sân.
Đến tối, Sơ Tụ nói muốn sang nhà bên cạnh xin một con heo, để làm cơm cho hắn.
Hắn ở trong sân uống cháo trên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh là chuồng ngỗng xây sát hàng rào, một con ngỗng trắng to tướng đứng duyên dáng dưới ánh trăng, kiêu căng nhìn người lạ xâm nhập, chải lông quý giá.
Một con cóc đi lầm đường, không cẩn thận nhảy vào lãnh địa của nó, nó lập tức xù lông lên, cong cổ gáy oang oang hung hăng đuổi theo, thuận tiện đánh thức mấy con ngỗng ngu ngốc khác, trong chốc lát, cả đám ngỗng kêu oang oác. Vốn là ban đêm yên tĩnh đột nhiên náo loạn cả lên.
Sơ Tụ đẩy cửa hàng rào, bước vào sân, chống eo lấy gậy trúc đánh ngỗng, trong lúc nhất thời càng náo loạn.
Khi đó Sơ Tụ với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, y trong lòng vẫn còn đề phòng, còn vị tướng quân xuất thân danh gia vọng tộc cũng không thích bối phận giữa họ, mặc dù hắn tự phong cho mình danh hiệu “nô lệ”.
Hắn cũng không để ý đến Sơ Tụ trở về, rũ mắt lẳng lặng ăn cháo.
Sơ Tụ căn bản mặc kệ hắn lãnh đạm, y đối với hắn thập phần nhiệt tình, ánh mắt tràn đầy vui mừng nhìn hắn, như thể có được một thứ hết sức mới lạ, luôn muốn khám phá đồ vật thú vị.
Sơ Tụ chống cằm nhìn hắn, gắp cho hắn một ít đồ ăn, nói: “Ngày mai ta đem Đại Hoa làm thịt, hầm thịt heo cho ngươi ăn, ngươi có thể ăn chút thức ăn mặn.”
Mặc Sĩ Tranh gật đầu trong vô hình, xem như câu trả lời.
Mặc kệ sự thờ ơ của hắn, Sơ Tụ lẩm bẩm nói: “Tức phụ người Hồ nhà Đại Ngưu mua năm trước, cũng là một nô lệ.”
Mặc Sĩ Tranh đối với hai chữ này có chút để ý, thoáng ngừng động tác ăn cháo, lắng nghe y nói.
Sơ Tụ gãi má, nói: “Nghe nói nàng thập phần giỏi giang.”
Mặc Sĩ Tranh lặng lẽ đáp: “Ân.”
Sơ Tụ: “Ta nghe nói ban ngày có thể bổ củi, gánh nước, cho gà heo ăn.”
“……”
“Nhị Ngưu nói tẩu tử hắn, ban ngày giỏi giang, ban đêm kêu thập phần phong tao.”[phong tao: lẳng lơ]
“…….”
Mặc Sĩ Tranh mạc danh không muốn nghe tiếp, quả nhiên, liền nghe Sơ Tụ tiếp tục nói: “Không biết nô lệ có thể làm gì cho ta, nhưng Nhị Ngưu nói nô lệ kia cũng tốt, hẳn là ngoan đi, ngươi còn bị thương, ta không cho ngươi làm việc nặng, nhưng ban đêm ngươi cũng có thể kêu hai tiếng cho ta nghe một chút.”
“……”
Mặc Sĩ Tranh từ từ sắp xếp, ổn định lại tính khí một chút, không để cho mình nổi giận với tiểu hài tử không hiểu chuyện, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không kêu.”
Sương mùa thu dày đặc, cỏ cây trên núi ướt sũng, trong rừng rậm thỉnh thoảng vang lên tiếng chim kêu, ve thu réo rắt kêu dài. Hiện tại Mặc Sĩ Tranh vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết nhỏ vẻ đẹp yên tĩnh của mùa thu đất Thục,
Sơ Tụ rời nhà bởi vì phải tìm thuốc cho Mặc Sĩ Tranh, y thử rất nhiều thuốc, nhưng vẫn như cũ, đối với nội thương của hắn chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
Y đem cửa nhà khóa kỹ, cất chút bạc tích cóp được vào trong hộp nhỏ, cất cái xẻng phơi cỏ ngoài sân, chỉ để lại năm con ngỗng trắng to trong chuồng.
Y đem cửa chuồng mở ra, đối với con ngỗng dẫn đầu nói: “Ta bán ngươi ba lần, lần nào cũng có thể tự mình chạy trở về, là một con ngỗng có bản lĩnh, ta hôm nay rời nhà, ngươi trông giữ cửa.
Nếu có kẻ trộm trong nhà, ta trở lại liền hầm ngươi.”
Đại ngỗng ưỡn ngực ngẩng đầu, đập đập cánh, kêu to.
Mặc Sĩ Tranh nhìn thanh niên đóng cửa hàng rào, nhìn y nhìn lại lần cuối nơi mình đã sống từ nhỏ, sau đó đẩy đẩy mình, nói: “Đi thôi.”
Y ngắt một ngọn cỏ bỏ vào miệng, tiêu tiêu sái sái cao ngạo đi trên đường núi nói: “Đi thôi, hành y tế thế.”