Buổi trưa, Bình An tỉnh giấc. Bên ngoài, ánh nắng nhu hòa bao phủ khắp ngôi biệt thự, vài tia nắng len lỏi qua tán lá bằng lăng chiếu rọi vào phòng. Cô nheo mắt, thần trí lơ mơ, ưỡn vai. Chợt đôi mắt khép hờ mở to hết cở, nhìn quanh.
“Thôi chết.” Bình An hét lớn, đạp tung chăn, không kịp gấp, xỏ dép, mở cửa vội xuống lầu, cô chạy vào bếp. Nồi canh giải rượu đã tắt từ lâu, cô mở nắp, bên trong vơi đi phân nữa, liền thơ phào nhẹ nhõm. Không ngờ bản thân mệt quá ngủ thiếp đi.
Khoan đã, anh bế mình lên phòng sao?
Nghĩ đến đây, Bình An cười tủm tỉm, vị ngọt phủ kín lồng ngực.
Lúc dọn dẹp, Bình An trông thấy mảnh giấy nhỏ trên bàn, cầm lên xem, bên trong là nét chữ đều ngay ngắn, uyển chuyển lại rất có lực của Gia Vũ: “Hôm nay, cô không cần đến công ty.” Cô nhét mảnh giấy vào túi, tiếp tục dọn dẹp, rửa chén bát. Công việc kết thúc hơn giữa trưa. Bụng đói cồn cào, Bình An nấu tạm bát mì ăn lót dạ.
Gia Vũ bảo không cần đến công ty, Bình An rảnh rỗi đâm ra buồn chán bèn lên phòng thay đồ, ăn mặc khá giản dị áo thun trắng form rộng, quần jeans rách, tóc buộc đuôi ngựa. Ngắm mình một lượt trong gương mới hài lòng đeo túi xách đi bộ ra đường lớn bắt taxi. Vì biệt thự Gia Vũ nằm trong khu Thảo Minh – khu nhà giành cho người khá giả, giàu có, bình thường taxi không chạy vào trong đây, trừ khi có người bảo taxi đưa vào trong này. Ngồi trên xe, cô không quên lấy điện thoại nhắn tin cho Gia Vũ biết chiều nay về nhà mẹ và có lẽ sẽ về hơi muộn.
Điều Bình An không ngờ đến nhất là gặp lại Thiên Thành ở nhà mình.
“Sao anh lại ở đây?” Bình An kinh ngạc nhìn người đàn ông điển trai ngồi trên ghế.
“Con bé này sao lại nói anh như vậy.” Bà Lan vừa hay từ dưới bếp đi lên, nghe thấy cuộc trò chuyện của Bình An, khẽ trách mắng.
“Không sao đâu bác.” Thiên Thành xua tay, nụ cười thường trực khóe môi, nhìn sang Bình An cất giọng ấm áp: “An, lâu rồi mới gặp. Em khỏe không?”
Bình An tiến đến ngồi xuống ghế, đối diện anh, biết vừa rồi bản thân hơi quá lời, liền cất giọng mềm mỏng:
“Em khỏe. Cảm ơn anh.”
Từ hôm gặp ở gần trung tâm thương mại Hi Vọng bây giờ anh mới gặp lại. Cô hiện tại sắc mặt hồng hào tươi tắn, vẻ tiều tụy xanh xao trước đây đã biến mất. Đôi mất đượm buồn, u uất ngày trước thay thế bằng sự hoạt bát, linh động. Anh nhìn có chút thất thần.
Bà Lan ngó nghiêng ra cửa, một hồi mới đi đến nắm tay Bình An hỏi:
“Hôm nay Gia Vũ không đến cùng con à?”
“Hôm nay anh ấy bận đi làm mẹ.” Cô thành thật.
Bà Lan gật đầu, quay sang Thiên Thành.
“Uống nước đi cháu.”
“Vâng ạ!”Anh lễ phép đáp. Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của bà Lan và Bình An trong đôi mắt đen tuyền dáy lên vẻ sửng sốt rất nhanh liền biến mất.
Cô cùng anh trò chuyện một lúc.
Qua cửa sổ khép hờ, sắc trời bên ngoài đã vào chiều. Bình An nhìn cảnh sắc bên ngoài đến thất thần. Không biết Vũ đang làm gì nhỉ? Cô ngày càng không khống chế được bản thân nhớ đến anh nhiều hơn. Tình yêu trước đây giống hạt giống khô héo trong lòng vì sự xuất hiện không báo trước của người ấy lại gieo mầm, nảy chồi, bén rễ sâu vào tim.
Thiên Thành thấy người đối diện đang thất thần, không muốn phá hủy chỉ lẳng lặng nhìn ngắm. Ánh nắng chiều tà len lỏi vào bao phủ lên người cô một màu vàng ươm rực rỡ. Cô ngồi đối diện cách anh chưa đầy hai mét cớ sao anh cảm thấy xa vời vợi, chẳng có cách nào nhích lại gần được. Anh biết cô hơn ba năm rồi. Trong ba năm cô chưa từng nhờ vả anh bất cứ chuyện gì. Anh rất khâm phục sự kiên cường, dũng cảm, không khuất phục số phận toát ra từ người con gái ấy và chính điều ấy khiến anh thu hút, say mê. Từ sau khi cô rời Nhật Minh, mới vỡ lẽ phát hiện ra bản thân yêu cô nhiều đến nhường nào. Anh rất muốn bảo vệ, che mưa tránh gió cho cô. Nhưng Gia Vũ là ai? Là bạn trai? Người đàn ông ấy xuất hiện từ khi nào? Ánh mắt chợt tối sầm. Anh không cho phép bất kì ai cướp đi người con gái anh thương. Cô sẽ là của anh. Cô chỉ thuộc về anh.
Giọng nói bà Lan cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, đưa cả hai về thực tại:
“Thành ở lại ăn cơm nhé cháu?”
“Dạ thôi ạ! Cháu có việc gấp phải về ngay. Hôm nào rãnh cháu lại ghé.” Thiên Thành liếc nhìn đồng hồ treo tường đã điểm gần năm giờ, phải về quán cà phê Nhật Minh. Anh đứng dậy, Bình An liền đứng theo.
Bà Lan tiếc nuối:
“Vậy hôm khác ghé nhà bác chơi tiếp nhé.”
“Mẹ.” Bình An nhìn mẹ rồi tiếp lời: “Anh ấy nhiều việc chúng ta không nên phiền anh ấy.”
“Không phiền, không phiền. Anh rất vui là đằng khác.” Thiên Thành nghĩ bụng anh muốn gặp cô còn không hết sao cảm thấy phiền được.
Anh Thành nói đến vậy Bình An cũng không tiện từ chối tiếp. Cô tiễn anh ra cổng.
“Em vào đi.” Thiên Thành dừng bước.
“Vâng, anh về cẩn thận nhé.” Bình An gật đầu, khoá cổng, xoay người đi vào nhà.
Thiên Thành lưu luyến nhìn bóng Bình An khuất dần. Chuông điện thoại bất chợt reo lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh khẩn trương nhấc máy:
“Tìm thấy Thiên Khải chưa?”
Đầu dây bên kia một giọng đàn ông đáp:
“Xin lỗi cậu, tôi vẫn chưa tìm thấy cậu ấy.”
“Không sao. Tôi đã quen việc chờ đợi.” Thiên Thành thở dài, tuy đoán trước được phần nào nhưng chính tai nghe, vẫn không nén được thất vọng. Mười bảy năm nay anh tìm Thiên Khải trong vô vọng, như mò kim đáy bể. Nếu khi xưa không ham chơi để mặc em ấy thì có lẽ bây giờ anh sẽ chẳng sống mãi trong niềm ân hận, day dứt khôn nguôi. Anh đã lập lời thề nhất định sẽ tìm thấy và bù đắp cho em hết phần đời còn lại của anh. Sực nhớ ra điều gì, anh lạnh giọng:
“Giúp tôi điều tra người đàn ông tên Gia Vũ.’
Thiên Thành cúp máy, không vội đi ngay, đứng lặng lúc lâu mới từ từ xoay người rời đi.
***
Bình An ăn xong bữa cơm chiều cùng mẹ và Như Ý, ngồi chơi thêm một lát rồi ra về.
Ra đường lớn, Bình An không vội bắt taxi ngay, thong thả dạo bộ, hoà vào dòng người đông đúc. Bây giờ đã là giữa thu, khí trời se se lạnh, cô khịt mũi, kéo cao cổ áo khoác.
“Bình An?” Giọng điệu dè dặt của người đàn ông cất lên.
Bình An dừng bước, kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng đối diện, mất một lúc mới thốt lên: “Minh Quân?”
Người đàn ông được Bình An gọi là Minh Quân đến lúc này khẳng định không nhận lầm người, chân mày liền giãn ra, khuôn mặt rạng rỡ lên trông thấy. Anh ngỏ lời:
“Chúng ta sang bên quán cà phê đối diện nói chuyện được chứ?”
Bình An nhìn theo hướng tay anh chỉ, bên kia đường quán cà phê Hương Hương tấp nập khách, chần chừ một lúc rồi mới gật đầu đồng ý,
Ngồi trong quán, Bình An gọi cho mình cốc ca cao nóng, cô đặt hai bàn tay lạnh ngắt vì lạnh lên cốc ca cao, tay dần dần ấm, cô thở hắt ra vì dễ chịu.
Nhìn một loạt động tác của người đối diện, Minh Quân không nén được liền nở ra một nụ cười, anh lấy muỗng khấy khấy cốc cà phê, cất giọng: “Em vẫn giống như trước.”. Hơn chín năm trước, lần đầu tiên gặp mặt là trong một quán cà phê của thành phố A, cô làm phục vụ, anh là một vị khách vãng lai vì sự trong sáng có chút ngây ngô của cô thu hút mà dừng chân lại, anh cảm nắng cô. Nhiều lần tỏ tình bị từ chối, khiến anh có cảm giác muốn chinh phục, rất tiếc làm đủ mọi cách vẫn không đổi được cái ngoái đầu nhìn lại. Thật ra lúc đầu tiếp cận chỉ đơn giản là chinh phục hoặc có thể nói là chút cảm giác rung động nhưng càng về sau anh thật sự thích, cô rất khác với những người con gái từng gặp, họ tiếp cận anh vì gia thế, địa vị và vẻ bề ngoài. Anh luôn tự tin về bản thân với vẻ ngoài bảnh bao, hai mươi sáu tuổi đã thành lập công ty riêng, sự nghiệp có thể xem thành đạt ấy vậy mà cô không mảy may quan tâm, để ý. Hiện tại tuy hết thích nhưng anh thật sự xem cô là người bạn tri kỉ lâu năm gặp lại. Chợt nghĩ đến điều gì, anh dè dặt hỏi: “ Em và người đó…sao rồi?” Anh nhớ đó là một buổi đầu xuân, lần đầu tiên nhận được tin nhắn hẹn gặp. Anh rất bất ngờ, nghĩ rằng sau bao lần tỏ tình cuối cùng cô đã rung động bởi tấm chân tình từ mình nhưng không ngày hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ gầy rộc, khuôn mặt u sầu, hàng chân mày ẩn chứa thống khổ cùng đôi mắt đượm buồn, trống rỗng của cô, anh giật mình không biết nguyên nhân gì khiến cô gái mang vẻ đẹp trong sáng trở nên u uất. Sau đó nghe cô đề nghị diễn một vở kịch tình tay ba. Anh mới vỡ lẽ, tuy bất ngờ, lòng lại vui mừng khó tả, vội gật đầu đồng ý giúp. Con ác quỷ trong lòng đã chiến thắng, anh muốn chia rẽ bọn họ, muốn chinh phục cô.
Bình An hơi khựng lại, sau đó liền thả lòng, ánh mắt có chút xa xăm hồi tưởng về quá khứ, cười nhẹ, lắc đầu:
“Tất cả đã quá muộn, không thể quay lại.”
Bình An tuy nói với Minh Quân nhưng lại đang nhắc nhở chính mình. Cô và Gia Vũ đã không thể nào rồi. Nếu hôm nay không gặp lại Minh Quân cô xém chút quên mất.
“Anh xin lỗi, ngày ấy anh không nên cùng em diễn vở kịch đó.” Minh Quân thở dài, suốt mấy năm qua vẫn luôn sống trong nổi hối hận cùng ăn năn. Anh hối hận vì lúc đó chưa đủ trưởng thành, chưa đủ chín chắn, vì quá hiếu thắng muốn chiếm lấy cô mà chấp nhận cùng cô diễn vỡ kịch tình tay ba. Nếu không có anh, có lẽ hai người bọn họ gương vỡ lại lành.
“Anh không có lỗi gì cả. Đó là do em lựa chọn. Cho dù có quay ngược về thời điểm đó em vẫn sẽ lựa chọn như vậy.” Cô từ trước đến nay vẫn chưa từng hối hận vì quyết đó.
Minh Quân thở dài, vị cà phê đen trong miệng trở nên đắng chát. Anh là người ngoài cuộc, ẩn khúc trong chuyện tình bọn họ anh không tiện xen vào, nhưng anh cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ thành ra như vậy. Và giờ đây…anh thở dài. Khóe mắt dâng lên tia hối hận cùng day dứt nhưng rất nhanh biến mất. Anh nắm lấy tay Bình An nhẹ giọng :
“Anh thât sự xin lỗi em.”
Bình An không ngờ Minh Quân nắm lấy tay mình, sợ hãi rụt tay lại, ánh mắt vô tình lướt qua người đàn ông đứng sừng sững phía sau lưng Minh Quân. Đến khi nhìn rõ, cô hoảng hốt đứng bật dậy, luống cuống thốt ra :
“Vũ…anh…”
Sao anh lại đến đây?
Chưa kịp thốt hết câu, Gia Vũ đã tiến lên, khuôn mặt đằng đằng sát khí nắm lấy cổ áo Minh Quân kéo anh ta đứng bật dậy.
Minh Quân khá bất ngờ và hơn hết là sợ hãi nhìn gương mặt dữ tợn của Gia Vũ, cổ áo bị ghì chặt, anh khó khăn cất giọng phân bua:
“Anh… hiểu lầm,,, rồi. tôi …và cô ấy…chỉ là bạn cũ gặp nhau…tâm sự.”
Tâm sự? Gia Vũ bật cười, hai người xem anh là kẻ ngốc? Chín năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy, chỉ khác là anh của năm xưa nhu nhược, hèn mòn quỳ gối xuống cầu xin cô đừng bỏ rơi anh theo hắn ta, hiện tại đừng hòng. Cú đấm trời giáng trút xuống, Minh Quân ngã nhào ra đất, khóe môi rĩ máu, chật vật bò dậy.
Khách trong quán vì sự việc diễn ra bất ngờ, kẻ vội đứng dậy, kẻ hoảng hốt la lên, kẻ lấy điện thoại ra quay lại.
Bình An lúc này mới hoàng hồn vội chạy đến đỡ lấy Minh Quân: “Anh không sao chứ?” Ánh mắt ai oán nhìn Gia Vũ trách móc, cô đỡ Minh Quân đứng dậy, đau đớn, bất lực nhìn Gia Vũ:
“Tôi và anh ấy thật sự chẳng có gì.” Nói xong, Bình An dìu Minh Quân toan rời đi.
Gia Vũ cười nhạt nhìn một màn ân ân ái ái trước mặt, trái tim như bị bóp nát, tay cuộn chặt thành nấm đấm, rít từng lời qua kẻ răng:
“Cô dám bước đi với hắn ta thêm một bước nữa, tôi sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết.”
Bước chân Bình An khựng lại, lòng dường như nguội lạnh, ngẩng đầu nhìn Gia Vũ, cảm thấy anh thật xa lạ, xa lạ đến ức khiến cô nghi ngờ rằng anh có thật sự là Gia Vũ? Người cô từng yêu? Cô tin anh nói được làm được, điều đó khiến lòng thêm sợ hãi.
Minh Quân biết Bình An khó xử, lau đi vết máu trên miệng, nói khẽ: “ Em qua đó đi, anh tự về dược, anh không sao?”
“ Em xin lỗi.” Bình An không ngờ sự việc lại đến mức này.
Minh Quân lắc đầu, xua tay. Anh mới là người nên xin lỗi cô.
Gia Vũ tiến nắm chặt cổ tay Bình An kéo đi, cô bước đi theo anh, ánh mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.
Bóng dáng hai người khuất dần sau cửa, không còn kịch hay để xem người trong quán cũng tản ra về lại chỗ cũ. Minh Quân lấy tay lau máu dính trên khoe môi, hướng mắt nhìn về phía cánh cửa bên gian trong từ từ mở ra, Đào Ái Huân xuất hiện mỉm cười bước đến.
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, cô hài lòng rồi chứ?” Minh Quân nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt ai oán nhìn người đối diện.
Đào Ái Huân bỏ ngoài tai lời nói trách móc ai oán của Minh Quân lướt qua anh ta không quên dừng lại nhún vai, cười cười: “Đôi bên cùng có lợi không phải sao?”
Minh Quân căm tức trừng mắt nhìn theo bóng dáng cô ả, nghiến chặt răng: “Đồ đàn bà ác độc.”
****
Ô tô vừa dừng ngay trước cổn biệt thự, Gia Vũ bước xuống xe mở cửa kéo mạnh Bình An lôi vào trong biệt thự. Cổ tay bị nắm chặt lôi đi, cô yếu ớt chống cự: “Tôi có thể tự đi, anh buông ra, anh làm tôi đâu đấy.”
Mặt Gia Vũ đằng đằng sát khí bỏ ngoài tai lời nói của Bình An càng tăng thêm lực lôi lên lầu, anh mở cửa phòng ném cô lên giường. Cô lồm cồm bò dậy, trừng mắt: “Anh điên sao?”
“Phải, tôi điên đấy.” Lửa giận chưa kịp nguôi vì câu nói của Bình An lại dâng trào, Gia Vũ tiến về phía giường, đưa tay bắt đầu cởi cúc áo,
Bình An sợ hãi lùi về phía sau, hét lên: “Anh muốn làm gì?”
“Muốn làm gì?” Gia Vũ cười lạnh, cúi người thì thầm bên tai Bình An: “Tôi muốn cô.”
Binh An không thể tin đẩy mạnh Gia Vũ thì bị đẩy ngã xuống giường, anh đè lên người cô hôn ngấu nghiến. Cô giãy giụa phản kháng muốn đẩy ra nhưng hai tay bị chế trụ trên đỉnh đầu. Thừa dịp cô hé miệng, lưỡi anh xâm nhập vào trong khoang miệng nhỏ nhắn càng quét.
Bình An bị anh hôn đến thở không ra hơi, cả người mềm nhũn, nơi mìm yếu nhất trong tim dường như bị phá vỡ, đến khi cô tưởng chừng sinh khí bị rút cạn môi anh liền rời khỏi di chuyển lên trên ngậm chặt lấy vành tay mút nhẹ.
Bình an hít sâu một hơi, cắn chặt răng ngăn không cho tiếng rên phát ra khỏi miệng. Gia Vũ dừng lại, nói khẽ vào tai người dưới thân: “Cô ngủ với tôi đêm nay tôi sẽ tha cho hắn ta. Hay là…cô muốn hắn bị tay trắng mất đi tất cả?”
“Bỉ ổi.” Cả người Bình An cứng đờ, vùng vẫy thoát khỏi lòng ngực Gia Vũ, hét toáng lên, mắt ngấn nước.
Anh nghĩ cô là hạn phụ nữ rẻ tiền?
Nhìn cô vùng vẫy trong lồng ngực, Gia Vũ thích thú dùng lực mạnh hơn, dùng thân thể mình đè lên, cười như không cười, đáy mắt lạnh băng nhìn thẳng vào đôi mắt ai oán trước mặt: “Cô không muốn tôi. Hay là…muốn ngủ với hắn?” Anh kéo dài thanh âm, lặng lẽ quan sát sắc mặt cô từ ai oán chuyển thành bi phẫn rồi đau thương tột cùng. Đáy mơắt dâng lên tia không đành lòng nhưng rất nhanh khôi phục.
Bình An ngừng phản kháng, nằm bất động. Nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng, âm hiểm của anh thêm một giây phút nào nữa, nước mắt từng giọt lăn dài rơi xuống ga giường rất nhanh biến mất. Cô tin anh nói được làm được. Anh ép cô từng bước từng bước đến ngày hôm nay thì cũng có thể khiến Minh Quân rơi xuống vực thẩm. Cô không muốn bất cứ ai vì mình mà bị liên lụy, một mình cô là đủ rồi.
“Tôi đồng ý.”
Bình An đâu biết rằng chỉ ba chữ đó của mình khiến tim Gia Vũ vỡ vụn, nhìn cô yếu ớt như con rối nằm dưới thân anh đến bi thương. Thì ra cô yêu hắn ta đến vậy, có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì dù là ngủ cùng anh. Anh cười, nụ cười thê lương đến cô độc, vội đứng dậy rời khỏi phòng, không muốn ở căn phòng này thêm một phút giây nào nữa.
Cảm nhận được Gia Vũ đứng dậy rời khỏi giường, Bình an từ từ mở mắt, qua làn nước mắt chỉ thấy bóng dáng anh mất hút nơi phía cửa, cuộn tròn thân thể, nước mắt rơi không ngừng. Tại sao cô với anh lại rơi vào bước đường của hôm nay? Tại sao? Trả lời cô chỉ là màm đêm yên tĩnh đến tuyệt vọng.