Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 28: lâm kiến thâm, anh về đi, đi…



Edit: Yuzu
 
Tiếng chuông kéo dài liên tục không ngừng, Hạ Ngữ Băng mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại bị ánh sáng ngoài cửa sổ làm chói không mở mắt ra được.
 
Vì ghé đầu vào trên bàn sách ngủ một đêm mà cái cổ đau nhức, đôi chân nhỏ tê dại từng trận, cô từ từ nhắm hai mắt làm chậm di chứng do dựa vào bàn ngủ, bàn tay quơ lung tung trên bàn sách một hồi, lại không cẩn thận đụng vào laptop, màn hình sáng lên, hiện ra giao diện tìm kiếm đêm qua.
 
【Cánh và sừng là gì】
 
【Nửa rồng nửa người cánh dài là cái gì】
 
【《 Sơn Hải kinh 》Yêu quái】
 
【Trên thế giới thật sự có yêu quái sao 】
 
【Người biến dị 】 

 
Ngày hôm qua từ bệnh viện trở về, cô đã tự nhốt mình trên lầu, không ngừng tìm kiếm mọi thứ liên quan đến thân thế của Lâm Kiến Thâm. Có vô số trang web mở, chữ rậm rạp chằng chịt, đến sau cùng ngay cả Ngụy khoa học gì đó cũng kiểm chứng qua, nhưng không có một tin tức nào có thể nói cho cô biết thân phận của Lâm Kiến Thâm.
 
Sừng rồng, vảy đen, cánh chim… Đến cùng thì anh là cái gì chứ? Bây giờ đang trốn ở đâu? Bà ngoại biết thân phận thật sự của anh không?
 

Trong lúc nhất thời suy nghĩ hỗn loạn, thần kinh căng thẳng suốt đêm khiến đầu cô đau đớn, tầm mắt rã rời, ngay cả màn hình cũng chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, mãi đến khi chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang lên lần thứ hai, gọi thần trí cô trở về.
 
Trên màn ảnh hiện lên người gọi là Ba ba, Hạ Ngữ Băng xoa cái cổ đau nhức ngồi dậy, ấn nút nghe, gọi một tiếng: “Ba…”
 
Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện mình nằm úp một đêm, cổ họng khàn khàn không phát ra hơi.
 
Quả nhiên Hạ Tông Trạch nghe ra khác thường, trầm giọng hỏi: “Tiểu Ngữ, bị cảm hả con?”
 
“Không có, mới vừa tỉnh ngủ, cổ họng còn chưa mở.”
 
Xa Hạ Tông Trạch hơn một tháng, mặc dù hai cha con cô cách xa nhau ngàn dặm, nhưng trái lại tình cảm càng ngày càng gần. Cô đã không giống như trước nữa, hễ mở miệng là đả thương người, không hiểu chuyện. Nghe giọng lo lắng của Hạ Tông Trạch, cô giống như là đứa trẻ làm sai cảm thấy áy náy, hắng giọng hỏi: “Ba ơi, ba xuống máy bay rồi ạ?”
 
Cô vừa hỏi việc này đã nhắc nhở Hạ Tông Trạch. ông buông tiếng thở dài: “Ba đang muốn với con chuyện này, bên này bão vào, chuyến bay bị hủy bỏ, hôm nay không tới được.”
 
Hôm nay ánh nắng thưa thớt, tầng mây rất dày, thoạt nhìn là trời sắp mưa. Hạ Ngữ Băng sợ run một hồi, tâm trạng có một chút nhẹ nhõm không rõ, một lát sau mới nhẹ nhàng Oh một tiếng, an ủi nói: “Không sao đâu ba, bây giờ con rất khỏe, ba đừng lo lắng.”
 
Hạ Tông Trạch vẫn chưa quá yên tâm: “Hai ngày nữa cho dì Từ tới đón con được không? Hoặc là ngày mai con đi đường sắt cao tốc về, tiện hơn đi máy bay.”
 
Hạ Ngữ Băng khẩy rớt lớp sơn ở mép bàn sách, thấp giọng nói: “Ba, con không muốn về Hàng Châu.”
 
Điện thoại bên kia im lặng một hồi, sau đó, hạ Tông Trạch hỏi: “Tiểu Ngữ, Lâm Kiến Thâm có về chưa?”
 
Giọng ông hơi nặng nề, Hạ Ngữ Băng nghĩ có lẽ ông nghi ngờ Lâm Kiến Thâm. Suy nghĩ một lát, cô bình tĩnh nói: “Vẫn chưa, anh có việc gấp phải đi xa.”
 
Dường như Hạ Tông Trạch đã sớm đoán được như vậy, giọng lại nặng hơn vài phần, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngữ, lời như vậy con dùng để lừa gạt các ông các thím thì được, nhưng không lừa được ba. Con nói thật cho ba biết, có gặp phải rắc rối gì hay không?”
 
Hạ Ngữ Băng không giỏi nói dối, trong lòng đau xót, chỉ đành nói thật: “Ba, con nghĩ vụ tai nạn xe này không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì…”
 
Cô nói rõ đầu đuôi chuyện Vương Uy và Ngô Bằng Phi tới nhà quấy rầy vì bất động sản và tranh chấp đất đai cho Hạ Tông Trạch nghe, lại nhắc tới đêm hôm đó hai gã tài xế gây tai nạn nói muốn giết người diệt khẩu, cuối cùng tổng kết lại: “Đêm hôm trước, con đi xe điện của anh về, bởi vì trời quá tối nên bọn họ chỉ nhìn xe không nhìn người, nhận nhầm con thành anh, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy…”
 
Hạ Ngữ Băng cố ý lượt bớt bí mật thân thế của Lâm Kiến Thâm, nhưng cũng đủ để cho Hạ Tông Trạch lo sợ. Giọng của ông chợt trở nên sắc bén: “Chuyện lớn như vậy, sao con không nói trước với ba? Có phải con thật sự cho rằng mình trưởng thành rồi, chuyện gì cũng có thể tự mình xử lý được, không cần tới ba nữa phải không?”
 
“Ba, con không hề nghĩ như vậy. Con chỉ không ngờ bọn họ vì một chút đụng chạm mà có thể làm ra loại việc này.” Hạ Ngữ Băng cúi đầu, viền mắt đỏ lên, nếu như Hạ Tông Trạch có thể xuyên qua điện thoại nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô, có lẽ cũng không đành lòng lớn tiếng trách cứ nữa.
 
Dừng một lúc, cô lại hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cho dù con bao lớn, có năng lực xử lý vấn đề hay không, ba mãi mãi là ba của con, con vẫn luôn luôn cần ba.”
 
Quan hệ giữa hai cha con cô đã đóng băng hơn một năm, cuối cùng cũng tan rã trong thời điểm không quá thích hợp này. Một người cha uy nghiêm mạnh mẽ lúc nào cũng thất bại thảm hại trước mặt đứa con gái làm nũng và tỏ ra yếu thế, Hạ Tông Trạch cũng không ngoại lệ.
 
Nói chuyện một lúc nữa, giọng điệu của Hạ Tông Trạch đã dịu đi không ít, nhưng vẫn không giấu được lo lắng: “Tiểu Ngữ, đừng trách ba suy nghĩ nhiều. Bọn con kết thù với nhà họ Vương, Lâm Kiến Thâm lại bỏ con đi xa tránh nạn, có phải cách làm không được thích hợp hay không?”
 
Hạ Tông Trạch làm sao hiểu được đêm hôm đó vì cứu cô mà Lâm Kiến Thâm đã làm gì? Cô không dám tưởng tượng, nếu như chân thân của Lâm Kiến Thâm bị người khác nhìn thấy, sẽ mang đến cho anh tai họa ngập đầu như thế nào… Đến lúc đó, tin tức phá vỡ nhận thức của thế giới lan tràn khắp nơi, lục soát núi, bắt bớ, nghiên cứu, hoặc là giống như trong phim ảnh vậy, trở thành đối tượng giải phẫu của các nhà khoa học lập dị.
 

Hạ Ngữ Băng bị kích thích vô số lần, muốn giải thích với Hạ Tông Trạch, nhưng mà lời tới bên mép, rồi lại thành một câu đơn điệu: “Không phải như thế, ba, ba biết Lâm Kiến Thâm không phải người tham sống sợ chết như vậy. Là con hiểu lầm anh ấy, hù anh ấy chạy mất…”
 
Hạ Tông Trạch hỏi: “Các con cãi nhau rồi hả?”
 
Nói như vậy cũng đúng. Hạ Ngữ Băng Vâng một tiếng: “Là lỗi của con.”
 
Sau khi im lặng thật lâu, Hạ Tông Trạch từ từ nói: “Tiểu Ngữ, con lớn lên trong tháp ngà [1], thấy thế giới này rất tốt đẹp, nhưng thứ tốt đẹp này là do ba và mẹ đã lọc ra cho con, chúng ta cho rằng đây là đang bảo vệ con, bây giờ xem ra là sai rồi. Trên đời này có thiện thì có ác, kẻ phạm pháp có rất nhiều, biết đâu chỉ một câu nói, một bước đi sai sẽ đưa tới tai họa cho mình. Con là con gái, càng phải biết cách bảo vệ mình, việc có thể xử lý được thì xử lý, việc không xử lý được tuyệt đối không thể cậy mạnh, thường xuyên liên lạc với ba thì bao giờ cũng tốt hơn.”
 
Hạ Tông Trạch càng dịu dàng kiên trì, lòng Hạ Ngữ Băng càng nghẹn lại. Cô đang ở độ tuổi mơ mộng, đã ảo tưởng trời cao biển rộng mặc cho mình bay lượn, vì chưa từng trải sự đời mà dễ bị mất phương hướng, lời Hạ Tông Trạch nói chắc chắn đã nhắc nhở cô, tính tự cao tự đại cho rằng trong trời đất bao la này chỉ có mình mình trước đây đã biến mất không sót lại gì.
 
Cô buồn bực nói: “Con biết rồi, ba. Bây giờ nên làm gì ạ? Hai người Vương Uy mua chuộc một chết một bị thương, chỗ xảy ra chuyện không may cũng không có giám sát, cảnh sát hỏi cũng không được gì, chỉ ghi nhận sẽ không có tác dụng.”
 
“Con cách Hàng Châu quá xa, thế lực của nhà họ Vương gia lại ăn sâu bén rễ, có câu cường long không áp được địa đầu xà (tương đương câu phép vua thua lệ làng), tay của ba nếu như muốn đưa đến trấn Phỉ Thúy, cần phải có thời gian đệm.” Hình như Hạ Tông Trạch đi tới một chỗ an tĩnh, có tiếng bật lửa truyền đến, sau đó ông thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Các con đừng gấp, đừng kích động, nếu nhà họ Vương dám đụng đến con gái của ba, tất nhiên ba sẽ không im hơi lặng tiếng. Con và Lâm Kiến Thâm làm việc cẩn thận, yên lặng theo dõi kỳ biến, mọi chuyện đã có ba.”
 
“Vâng, thưa ba.” Hạ Ngữ Băng cầm chiếc điện thoại đã nóng lên, mây đen trong lòng cũng tan đi, ánh sáng trút xuống. Suy nghĩ một lát, cô lại nhỏ giọng nói bổ sung: “Hút ít thuốc thôi ạ, và… Xin lỗi, ba.”
 
Hạ Tông Trạch sửng sốt, qua hồi lâu, mới vội ho một tiếng, hơi mất tự nhiên cười cười: “Sao đột nhiên lại xin lỗi?”
 
“Bởi vì chuyện giữa ba và dì Từ, con đối với ba không được tốt lắm.” Hạ Ngữ Băng càng nói càng thẹn thùng, khẩy khẩy mép bàn: “Ba biết con đang nói gì mà.”
 
“Đương nhiên ba biết con muốn nói gì.” Hạ Tông Trạch bật cười, rất thoải mái, cúi đầu nói: “Tiểu Ngữ, họa lớn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nên quý trọng người trước mắt, ba chờ con về.”
 
Hạ Ngữ Băng chợt nhớ không biết đã nhìn thấy một câu nói ở đâu đó: Có một số thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có một vài người quay người lại chính là cả đời.
 
Đêm hôm đó cô treo trên vách đá, trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhìn lại những việc trong cuộc sống như đèn kéo quân trong đầu, ngoại trừ nỗi sợ tột cùng thì chính là hổ thẹn và sự nuối tiếc sâu đậm. Cô sợ mình sẽ không còn được gặp lại Hạ Tông Trạch, bây giờ, càng sợ mình không đợi được ngày Lâm Kiến Thâm quay lại…
 
Coi như là gặp họa được phúc, cuối cùng cô cũng biết rốt cuộc là mình muốn cái gì, rốt cuộc là mình quan tâm cái gì.
 
Cúp điện thoại rửa mặt, thím Hai sát vách đưa canh gà tới, đứng sững đó muốn coi Hạ Ngữ Băng uống xong mới chịu về. Hạ Ngữ Băng biết con người thuần phác này đang quan tâm mình, không nỡ phụ ý tốt, đành chịu đựng uống canh gà béo ngậy, lại tặng thím Hai một bình mật đào mới ngâm làm quà đáp lễ.
 
Thời tiết âm u, rừng trúc liu riu trong gió, Hạ Ngữ Băng hít sâu một hơi, thay giày ra ngoài, đi tới phía sau núi.
 
Nơi xảy ra tai nạn xe hơi trên đường núi đã được bao lại bằng một hàng rào bằng đất đơn giản, trên đường xi măng còn lưu lại hai hàng màu đen do thắng gấp thể hiện rõ tình hình đêm đó, nhìn thấy mà giật mình. Hạ Ngữ Băng dọc theo đường núi, đi theo hướng Lâm Kiến Thâm bay đi gần mười phút, chỉ thấy một mảnh rừng xanh biếc mênh mông, dãy núi sừng sững, không thể phân biệt được đâu là nơi Lân Kiến Thâm đến.
 
“Lâm Kiến Thâm –” Hạ Ngữ Băng chụm hai bàn tay lại tạo thành cái loa đặt bên mép, hét to về phía rừng sâu hoang vắng không người: “Anh về đi — “
 
“Anh về đi — “
 
“Về đi — “
 
Tiếng vang vọng vào chỗ sâu trong núi, lũ chim giật mình bay vô số, Hạ Ngữ Băng mờ mịt nhìn chung quanh, một chút xíu âm thanh cũng có thể làm cho mắt cô sáng ngời, nhưng lại không có đôi cánh chim màu đen như trong tưởng tượng của cô.
 

Có lẽ Lâm Kiến Thâm thực sự sẽ không xuất hiện rồi…
 
Cái suy nghĩ đáng sợ này nổi lên trong lòng cô, Hạ Ngữ Băng chán nản ngồi trên tảng đá lạnh dưới bóng cây, ánh sáng và sự mong chờ trong mắt dần dần tiêu tán, bóng lưng cô tịch trông vô cùng hiu quạnh dưới cổ thụ và màu xanh mênh mông.
 
Răng rắc —
 
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dẫm lên lá khô rất nhỏ, Hạ Ngữ Băng cứng đờ, bỗng nhiên nhìn lại phía sau —
 
“Meo meo ô ~” Mèo mướp giơ cái đuôi mèo bị xẻ tà lên, thong dong vênh váo nhảy qua đá vụn và cành khô, ngồi xổm bên chân Hạ Ngữ Băng, dùng đầu cọ cọ vào mắt cá chân mảnh khảnh của cô.
 
“Là ngươi à, Sơ Hạ.” Hạ Ngữ Băng thất vọng buông tiếng thở dài, ôm lấy mèo già, xoa xoa bộ lông trơn mượt của nó, tự lẩm bẩm với chính mình: “Nếu như Lâm Kiến Thâm không xuất hiện nữa, ta sẽ tự mình lên thị trấn tìm Phí Lãng, chắc chắn anh ta biết anh ấy trốn ở đâu.”
 
Ngày đó trong trạm thú y, Phí Lãng nói anh ta và Lâm Kiến Thâm là đồng loại, khi đó Hạ Ngữ Băng không rõ đồng loại là có ý gì, bây giờ xem ra, có lẽ  Phí Lãng cũng giống như Lâm Kiến Thâm, đều không phải là con người…
 
Một tia sáng xẹt qua đầu, ánh mắt Hạ Ngữ Băng sáng ngời, bỗng nhiên giơ con mèo già trong lòng lên trước mặt nhìn thẳng vào nó. Cô nhìn ánh mắt màu hổ phách của mèo già, vui vẻ nói: “Sơ Hạ, ngươi có linh tính như thế, còn có hai cái đuôi, có phải cũng là yêu quái hay không? Nếu như ngươi là yêu quái, nhất định biết anh ta ở đâu đúng hay không “
 
Mèo già tỉnh táo nhìn cô, cái đuôi dường như đang đong đưa.
 
Hạ Ngữ Băng: “Nếu như ngươi nghe hiểu lời ta nói, ngươi hãy gật đầu.”
 
Mèo già để mặc cô giơ mình lên, đôi mắt màu hổ phách híp lại, không hề có chút phản ứng nào.
 
“Không phải là yêu quái sao?” Hạ Ngữ Băng hơi thất vọng, đặt mèo già dưới đất, gãi gãi cằm nó, tự giễu: “Cũng đúng, yêu quái không phải dễ dàng gặp như vậy, đúng không?”
 
Đang nói, Mèo già dễ dàng lướt qua cành khô và đống đá lộn xộn, chạy vào một con đường núi ven đường, chạy hai bước, lại quay đầu, “Meo meo” với Hạ Ngữ Băng một tiếng.
 
“Sơ Hạ?” Hạ Ngữ Băng nghi ngờ đứng lên.
 
Mèo già nhìn con đường núi khúc khuỷu sâu thẳm, lại quay đầu Meo meo một tiếng, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó với cô, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, như là tia sáng chiết xạ từ ánh nắng.
 
Quỷ thần xui khiến, Hạ Ngữ Băng leo lên con đường trên sườn núi, theo bước chân của mèo già đi sâu vào trong rừng rậm.

 
[1] Tháp ngà (象牙塔里): tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống, giấu mình trong tháp ngà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.