Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 47: Chỉ cần điều kiện này không khiến Hề Gia khổ tâm



Đến khi về lại phòng khách sạn rồi mà Mạc Dư Thâm vẫn luôn nghĩ tới ánh mắt ai oán của Chu Minh Khiêm.

Hề Gia ngã trên sô pha cười không ngừng nghỉ.

Ở trường quay, trước mặt có Chu Minh Khiêm nên cô không thể bật cười. Cô không nghĩ tới Chu Minh Khiêm sẽ tự tay phá hình tượng của mình.

Hề Gia nhắm mắt, các tế bào đều đang mệt mỏi đình công, “Ông xã, em mệt nên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, mười một giờ anh gọi em dậy để ghi bút ký nhé.”

Mạc Dư Thâm kéo cô khỏi ghế sô pha kêu cô đi tắm rửa. “Lên giường mà ngủ, nằm như vậy rất dễ cảm lạnh.”

Mạc Dư Thâm nửa ngồi trước ghế sô pha, Hề Gia thuận thế ôm anh, tựa cằm lên vai anh, “Thật ra hôm nay em cũng có đi dạo ở một cử tiệm.” Lúc mà anh và bạn mình nói chuyện trời đất.

Mạc Dư Thâm: “Mua cái gì?”

Hề Gia lấy ra một hộp từ túi quần, ném lên tay Mạc Dư Thâm.

Mạc Dư Thâm bật cười.

Kích cỡ lớn nhất.

Hề Gia dùng gò má của mình cọ cọ mặt anh, “Ông xã, em thật sự chỉ yêu anh, chỉ nhớ mỗi anh, cũng chỉ có một mình anh. Nếu em không nhớ được, anh cũng đừng khổ sở có được không?”

“Không.”

Mạc Dư Thâm ôm bả vai gầy gò của cô, “Lần sau còn nhận nhầm người nữa thì em trực tiếp kéo em về.”

“Cái này thì được.”

Mạc Dư Thâm thấp giọng hỏi cô: “Có đói bụng không?”

Hề Gia ngơ ngác, chẳng phải mới ăn cơm ở dưới lầu sao? Mới nửa tiếng trôi qua thôi mà.

Mạc Dư Thâm lại ném cái hộp kia vào tay cô.

Hề Gia nháy mắt hiểu ý, ở trên môi của anh hôn xuống.

Mạc Dư Thâm bế cô lên, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Lúc này Hề Gia không mệt cũng hết buồn ngủ, tinh thần không tệ, đủ các loại trêu chọc. Mạc Dư Thâm cảm thấy cái tên Sắc Sắc này trừ cô ra thì không thể là ai khác.

Đêm dài.

Hề Gia ngủ, biểu lộ rất thỏa mãn.

Trước khi ngủ, Hề Gia đặt chuông báo thức sáng sớm mai dậy để ghi bút ký nhưng bị Mạc Dư Thâm tắt đi.

Mạc Dư Thâm cầm kịch bản và bút ký của Hề Gia ra phòng khách, tắt đèn phòng ngủ lại.

Anh tìm thấy số điện thoại của Hướng Lạc trong thông tin tổ phim, trực tiếp gọi điện qua.

“Chào cô, là tôi, Mạc Dư Thâm, mạo muội quấy rầy.”

Hướng Lạc phản ứng chậm nửa nhịp, không dám tin là Mạc Dư Thâm gọi điện cho mình, nhưng trong điện thoại quả thật chính là giọng nói của Mạc Dư Thâm.

“Chào Mạc tổng, anh có gì phân phó sao?”

Cô không khỏi khẩn trương.

Để phòng tránh hiểu lầm không cần thiết, Mạc Dư Thâm nói rõ ý định của mình, “Xưởng thuốc của Mạc thị có ý muốn hợp tác cùng Hướng giáo sư, muốn thông qua cô bắc cầu giật dây.”

Hướng Lạc từ từ bình tĩnh lại, thì ra là như vậy.

Cảm tình của cô đối với Mạc Dư Thâm vẫn luôn trập trùng. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã động tâm rồi.

Ở khán đài tại cuộc thi cưỡi ngựa, anh không hề lưu tình mà cự tuyệt mong muốn chụp hình với cô, lòng tự trọng của cô sụp đổ một chút. Khoảng thời gian đó cô còn có chút thành kiến với anh.

Gặp lại tại phim trường của <Quãng đời còn lại>, lúc anh thăm ban Khương Thấm. Cô chủ động lại bắt chuyện với anh nhưng thái độ của anh lãnh đạm.

Hảo cảm của cô dành cho anh bị hao mòn gần hết sắp không còn nữa.

Nhưng có thể là do cái hôm anh đột nhiên tiến tổ dưới chức danh nhà sản xuất của bộ phim. Ngày hôm đó anh cũng giống như những người khác, đứng ở nơi băng thiên tuyết địa nhìn máy giám sát suốt cả buổi.

Cảm tình của cô dành cho anh càng khắc sâu hơn. Chớp mắt một cái, sự quyến rũ của anh có thể cản hết mọi gió lạnh. Vì thế mà cô đã dốc toàn lực cho cảnh quay đấu xé lẫn nhau với Khương Thấm.

Chỉ vì muốn biểu hiện tốt một chút ở trước mặt anh.

Dù là, chưa chắc anh đã nhìn thấy.

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ gọi anh một tiếng, chỉ nói một câu “Mạc tổng” mà cô cũng có thể vui vẻ cả nửa ngày.

“Chiều mai cô không có cảnh quay nào, nếu tiện thì chúng ta gặp nhau rồi nói.” Âm thanh từ tính của Mạc Dư Thâm từ đầu kia truyền tới.

Suy nghĩ của Hướng lạc bị đánh gãy, cô lấy lại bình tĩnh: “Vậy được.”

Mạc Dư Thâm hẹn gặp mặt ở nhà hàng của Quý Thanh Thời, sớm đã đặt bàn trước.

Ngày hôm sau, buổi chiều, trước khi đi, Mạc Dư Thâm nói rõ với Hề Gia rằng anh sẽ rời khỏi đoàn phim nửa ngày. Có hẹn cùng Hướng Lạc đàm luận vì Hướng Lạc là con gái của Hướng giáo sư. Phương hướng nghiên cứu của giáo sư giống như Mạc thị nên hi vọng có thể thúc đẩy hợp tác cùng nhau.

Hề Gia ghi vào bút ký, “Anh sợ em ghen à?”

Mạc Dư Thâm hỏi lại, “Vậy em có ăn giấm hay không?”

Hề Gia ghi lại, rồi hôn anh một cái, “Đã nếm qua, rất chua.”

Mạc Dư Thâm cầm áo khoác lên rời đi.

Vì não của Hề Gia “bị chấn động” nên buổi trưa đều về phòng “nghỉ ngơi” một tiếng. Tận dụng thời gian rãnh rỗi, cô nghe lại ghi âm buổi sáng rồi bổ sung bút ký.

Ở Bắc Kinh vẫn còn mấy cảnh nữa là kết thúc, cuối tuần này bọn họ sẽ đi lên núi quay tiếp.

Lên núi, không khí tốt, thích hợp dưỡng bệnh. Trên núi còn có lão bà và Nhạc lão tiên sinh, nói không chừng còn làm dịu đi cơn nhức đầu của cô.

Nghĩ như vậy, Hề Gia liền vẽ lên sổ năm cái bong bóng rồi tô năm màu sắc khác nhau.

Thời gian không còn nhiều, Hề Gia đeo túi lên đi đến phim trường. Trên đường đi rảnh rỗi, cô nhắn tin hỏi Diệp Thu đang bận cái gì.

Diệp Thu đang đọc lời thoại, cô đã tiến tổ phim, là bộ phim mà Sở Sam chế tác.

Trước thực tế, cô vẫn phải cuối thấp đầu.

Diệp Thu trả lời Hề Gia: 【Đang bận kiếm tiền. Chờ tớ kiếm đủ rồi, cậu cũng hết bận, chúng ta cùng nhau du ngoạn nhân gian.】

Hề Gia: 【Đang đi sự kiện hay là quay show thực tế?】

Diệp Thu không nói cho Hề Gia biết cô vào đoàn phim của Sở Sam. Cô không biết liệu Hề Gia có còn nhớ người tên Sở Sam này không. 【Quay phim, lại quay tiếp thêm một bộ. Dù gì cũng đang rảnh.】

Hề Gia: 【Cậu đã bao lâu rồi chưa nghỉ ngơi?】

Diệp Thu cũng không nhớ.

Hề Gia: 【Đợi <Quãng đời còn lại> đóng máy, chúng ta đi đâu đó một thời gian đi. Có khi cậu sẽ “ngoại tình” với công việc khác đấy. Cũng có người rồi sẽ đam mê với những thứ khác.】

Nói đến tình duyên, Diệp Thu muốn nói cho Hề Gia chuyện này, 【Gia Gia, khả năng là có người theo đuổi tớ. Tớ cũng không chắc lắm.】

Hề Gia kích động: 【Ai?】. Chắc hẳn không phải Quý Thanh Thời, một người đàn ông tự phụ như anh ấy chả bao giờ theo đuổi người khác.

Diệp Thu: 【Hoắc Đằng.】

Hoắc Đằng chính là nam chính của <Quãng đời còn lại>. Mỗi ngày Hề Gia đều gặp anh, diễn viên phái thực lực, ảnh đế, còn là đỉnh cấp lưu lượng.

Diệp Thu có không ít cảnh diễn chung với Hoắc Đằng. Cảnh diễn chung lần trước, do cô quá khẩn trương nên NG mãi hơn ba mươi lần mà vẫn chưa qua, bị Chu Minh Khiêm mắng đến mức hoài nghi nhân sinh.

Sau khi kết thúc công việc trở về, Hoắc Đằng chủ động tìm cô tập thoại, còn chỉ điểm cho cô nhiều thứ.

Phần diễn của cô kết thúc, tạm biệt đoàn phim, ngày nào Hoắc Đằng cũng nhắn tin hỏi thăm. Đêm giao thừa, anh gọi điện thoại cho cô.

Cô cũng không ngốc, biết được hàm ý của một người đàn ông khi gọi điện cho một người phụ nữ vào lúc 12 giờ là gì.

Cuộc gọi đó vậy mà kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Đều là những câu hỏi thăm thường ngày. Hoắc Đằng còn hỏi cô ở đoàn phim mới như thế nào, có bị uỷ khuất gì hay không?

Nói đến uỷ khuất, cô cũng không biết nên định nghĩa như thế nào. Có thể là uỷ khuất nhưng cũng có thể là do cô quá nhạy cảm.

Sở Sam biết cô và Quý Thanh Thời từng ở bên nhau nên ánh mắt khi nhìn cô rất lạnh nhạt, còn mang theo khinh thường.

Vì vậy cô luôn cố gắng cho vai diễn hiện tại này, cô không muốn bị khinh thường.

Ngày hôm qua có một cảnh mà cô chỉ cần diễn một lần là qua. Đạo diễn rất ít khi khen người khác mà lại cho cô một ngón cái. Đối với cô mà nói đó là một niềm tự hào lớn.

Lúc đó Sở Sam cũng có mặt. Sau đó Sở Sam đến ngồi bên cạnh cô: “Không tồi, bảo trì trạng thái này cho tốt. Các cô gái vẫn phải nên nhờ thực lực của mình mà đi lên. Đi đường tắt sẽ té rất thảm.”

Nói rồi cô dừng lại một chút, “Dù sao thì người đàn ông như Quý Thanh Thời sẽ không nghiêm túc, cửa của Quý gia cũng rất cao, muốn gả vào cũng phải sứt đầu mẻ trán.”

Cô biết Sở Sam có ý gì, khoảng thời gian ở cùng với Quý Thanh Thời căn bản chỉ là chơi đùa, cô không nên coi là thật.

Từ khi chia tay đến giờ, cô đã không còn xoắn xuýt để tâm Quý Thanh Thời đối với cô rốt cuộc có một chút cảm tình nào hay không. Hay chỉ đơn giản là muốn tìm bạn giường.

Điện thoại lại rung lên, Hề Gia nhắn tới: 【Hai phút nữa là tớ nhìn thấy Hoắc Đằng rồi. Tớ sẽ thay cậu quan sát thật tốt, nếu là một người đàn ông chân chính thì cứ thuận theo tự nhiên mà yêu đương một lần, để cho anh hai của tớ hối hận chết.】

——

Mạc Dư Thâm mất một tiếng rưỡi đến nhà hàng, Hướng Lạc cũng đúng hẹn mà tới.

Hướng Lạc mỉm cười nhạt gật đầu. Hôm nay Mạc Dư Thâm không mặc áo khoác lông mà đổi thành áo khoác gió, làm cho dáng người càng thêm đĩnh đạc, cao ráo.

Ở đoàn phim <Quãng đời còn lại> của các cô có tam đại nam thần.

Hoắc Đằng, người đàn ông có nhan sắc ấm áp, là người chồng quốc dân.

Chu Minh Khiêm, bông hoa cao lãnh phân liệt, khi yêu anh là yêu đến mức hận không thể móc tim ra tặng, nhưng khi hận cũng là hận đến ngược thấu tâm can.

Còn lại là Mạc Dư Thâm, người đàn ông chín chắn, trầm ổn nhìn không thấu nhưng lại khiến người khác khao khát gần gũi.

Thiện cảm của cô đối với Hoắc Đằng và Chu Minh Khiêm như cái duyên của người qua đường bình thường. Nhưng đối với Mạc Dư Thâm lại khác.

Mấy năm trước khi mà cô và Khương Thấm hợp tác quay phim, lúc anh đi thăm ban Khương Thấm, cô vừa gặp đã cảm mến, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên.

Mạc Dư Thâm không nhờ quản lý xếp phòng riêng mà ngồi ngay đại sảnh vị trí gần cửa sổ, gọi hai tách cà phê.

Đây là làn đầu tiên Hướng Lạc ở riêng một chỗ với Mạc Dư Thâm nên không tránh khỏi có chút khẩn trương.

Cô khuấy nhẹ cà phê, che giấu tâm tình nhỏ bé này.

Mạc Dư Thâm đi thẳng vào vấn đề, “Hôm qua tôi đưa Hề Gia đi bệnh viện khám, chính là đến nhờ Hướng giáo sư xem bệnh.”

Hướng Lạc có chút không hiểu. Anh muốn cùng Hướng giáo sư hợp tác thì tại sao lại lấy Hề Gia làm mở đầu?

Mạc Dư Thâm tiếp tục nói đến bệnh tình của Hề Gia, không sót một chi tiết nào.

Nghe xong, Hướng Lạc trợn mắt há mồm.

Cô biết loại bệnh này, trước kia từng nghe ba nhắc qua một lần, Bắc Kinh cũng có một trường hợp. Lúc đó cô cảm thấy thật huyền huyễn, mất trí nhớ mang tính lựa chọn cô chỉ mới thấy qua trong kịch bản.

Không nghĩ tới bây giờ bên cạnh mình cũng có người bị bệnh như vậy.

Vậy là một tháng rưỡi qua, Hề Gia đều dựa vào bút ký để giao lưu cùng bọn họ?

Cô khó mà tưởng tượng được.

Khó trách, Hề Gia mỗi ngày đều ngồi viết viết viết, chưa bao giờ ngừng lại. Có khi Chu Minh Khiêm gọi cô, cô cũng không để ý.

Thì ra là do nghe không được.

Mạc Dư Thâm: “Trung tâm nghiên cứu phát triển dược phẩm của Mạc thị muốn hợp tác cùng đoàn đội nghiên cứu của Hướng giáo sư. Đến lúc đó sẽ nói rõ chi tiết phương thức hợp tác.”

Hướng Lạc có chút cảm giác kỳ lạ, chuyện hợp tác này liên quan gì đến Hề Gia?

“Mạc tổng, ngài và Quý gia có giao tình không tệ nhỉ?”

Mạc Dư Thâm không giấu diếm gì nữa, “Hề Gia là vợ tôi.”

Muỗng cà phê trong tay Hướng Lạc cầm không chắc, rơi xuống chén văng tung toé mấy giọt cà phê. Cô nhanh chóng dùng khăn giấy lau đi.

Cô khô ngờ mình lại thất thố như vậy.

Anh thế mà đã kết hôn rồi, vợ của anh chính là Hề Gia.

Có bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Hướng Lạc mất nửa phút đồng hồ tiêu hoá những lời vừa rồi. Hiện tại trong đầu có hàng trăm suy nghĩ, trong lòng có hàng ngàn loại cảm xúc.

Người cô thích, đã kết hôn.

Khóc trách lần đó ở khán đài anh không muốn chụp hình chung, vì vợ của anh đang ở ngay dưới sân thi đấu.

Hướng Lạc nhìn Mạc Dư Thâm: “Vậy anh đến đoàn phim cũng là vì Hề Gia?”

Mạc Dư Thâm không lên tiếng.

Hướng Lạc hiểu, đây là ngầm thừa nhận.

Một lúc sau, cô mới mỉm cười nói: “Anh đến tìm tôi giúp đỡ e rằng có chút nguy hiểm.” Anh hẳn nhìn ra được cô có ý với anh.

Mạc Dư Thâm: “Vậy phải thử một chút mới biết.”

Hướng Lạc sắp xếp lại suy nghĩ, “Hôm qua Hề Gia ôm nhầm người cũng do bệnh tình chuyển biến phức tạp lên?”

Mạc Dư Thâm gật đầu, có lẽ thị lực cũng có vấn đề.

Hướng Lạc nhấp cà phê, đây là hương vị cô thích nhất nhưng hôm nay lại đắng đến mức khó nuốt xuống.

Mặc dù hôm qua Mạc Dư Thâm đã nói rõ trong điện thoại là muốn nhờ cô bắc cầu giật dây hợp tác cùng ba cô. Nhưng cô cũng hưng phấn đến mất ngủ một đêm.

Có thể ở riêng một chỗ với người mình thích, mặc kệ vì chuyện gì thì vẫn là một bước khởi đầu tốt, chí ít về sau còn có cơ hội tiếp xúc với Mạc Dư Thâm.

Ai ngờ, có kinh nhưng không có hỉ.

Trong đại sảnh chỉ có hai người bọn họ và phục vụ đứng ở cửa.

Im lặng, Hướng Lạc thậm chí còn nghe được hơi thở của mình.

Bầu không khí trầm mặc. Mạc Dư Thâm cũng không gợi chủ đề.

Hướng Lạc ngẩng đầu, “Tôi sẽ không giúp không công, có điều kiện.”

Mạc Dư Thâm: “Chỉ cần điều kiện này không khiến Hề Gia khổ tâm, còn lại tuỳ cô quyết.”

Hướng Lạc chỉ là hiếu kỳ: “Nếu phải chọn giữa Hề Gia và sức khoẻ của Hề Gia thì sao?”

Bình thường Mạc Dư Thâm sẽ không trả lời những vấn đề nhàm chán này, nhưng hôm nay không còn cách nào khác, “Cái trước.”

Hướng Lạc nhấp cà phê, rõ ràng là nóng nhưng nuốt xuống lại lạnh băng. Có trò chuyện tiếp cũng không còn ý nghĩa gì. Anh đã rất thẳng thắn rồi.

Cô không cần phải tự tìm khó xử cho mình. Ba cô thường nói, là con gái thì mặc kệ có chuyện gì cũng không được ném sự kiêu hãnh của mình đi.

Hướng Lạc: “Cũng không phải chuyện gì khó, không liên quan đến Hề Gia. Tôi cũng không đến mức so đo với người bị bệnh.”

Mạc Dư Thâm ra hiệu cô nói. Nếu không liên quan đến Hề Gia thì không có gì là anh không làm được.

Hướng Lạc sảng khoái nói: “Tôi sẽ về bắc cầu giật dây cho anh, còn về chuyện có hợp tác thành công hay không thì không phải do tôi quyết định. Nếu thành công thì anh nói với đoàn đội của Khương Thấm chủ động lấy lòng tôi trên weibo, mỗi tháng ít nhất tương tác bốn lần, hai lần chia sẻ lại bài viết và hai lần để lại bình luận.”

Mạc Dư Thâm: “…..”

Mạch não của phụ nữ đều như vậy sao?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mạc Dư Thâm: Phụ nữ đều luôn như vậy sao? Công việc nam chính này cũng khó đảm nhận quá. Tôi quá khổ rồi!

Chu Minh Khiêm: Anh thật sự không muốn làm nam chính nữa?

Mạc Dư Thâm: Đùa cậu thôi.

*

Editor có lời muốn nói:

Trình Duy Mặc: Người anh thích, đã kết hôn rồi.

Hướng Lạc: Người cô thích, đã kết hôn rồi.

*

#24042020


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.