Ninh Lạc omega cấp S, đỡ hơn một chút, nhưng gương mặt vì khó thở cũng đang nhăn lại.
Ba vệ sĩ dù là beta vẫn phải theo bản năng mà sợ hãi kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.
Ninh Lạc nhìn bàn tay to lớn của Phan Trạch Dương đang nắm chặt cổ áo của Tử Đằng mà điên lên. Hắn vì tức giận nên tìm Tử Đằng đánh sao? Ai cho phép hắn? Tinh tức tố hương hoa thụy dương theo cảm xúc của chủ nhân bộc phát ra, cùng với hương hoa diên vĩ của Phan Trạch Dương đối chọi gay gắt. Hắn khó tin nhìn Ninh Lạc:
“Cậu, vì tên này mà dùng tinh tức tố tấn công tôi?”
Ninh Lạc tuy đang cảm thấy khó chịu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói vẫn rất lạnh lùng:
“Bỏ cậu ấy ra”
Phan Trạch Dương cười giễu cợt. Hắn theo đuổi Ninh Lạc lâu như thế mà người kia luôn dùng bộ mặt lạnh lùng đó nhìn hắn, không ban cho hắn một cơ hội nào. Giờ lại vì tên alpha hạ đẳng này mà đối đầu với hắn? Phan Trạch Dương càng nghĩ càng muốn bóp nghẹt cổ Tử Đằng.
Tinh tức tố hương nho ngọt ngào nhưng đầy tính công kích xông thẳng về phía Phan Trạch Dương. Tô Bích Vân tự bấu tay mình đến chảy cả máu để ngăn bản thân khỏi khụy gối xuống, hắn xem thường cô quá rồi:
“Mày nghĩ mày là ai mà gọi tao là tiện nhân? Tô gia của tao ngang hàng với Phan gia của mày. Tao là đại tiểu thư, mày chỉ là con thứ, nếu nói tiện thì mày là tiện nhân mới đúng!”
Gân cổ Phan Trạch Dương nổi xanh, giọng hắn trầm đến đáng sợ:
“Cô dám mắng tôi!”
Tay nắm cổ áo của Tử Đằng càng siết chặt. Ninh Lạc nhìn Tử Đằng đang bị kéo lên vô thức mà lo lắng, còn có cả đau lòng. Cái eo thon săn chắc của cậu thoáng hiện lên. Ninh Lạc vô tình thấy, chợt đỏ mặt. Tinh tức tố hương hoa thụy dương cũng vì thế mà càng mạnh mẽ xông vào Phan Trạch Dương.
Mọi người trong quán khụy cả chân luôn rồi! Tuy Ninh Lạc và Tô Bích Vân chỉ hướng tinh tức tố về phía Phan Trạch Dương, nhưng sẽ có lượng không kiểm soát được mà bay ra ngoài phạm vi khống chế.
Tử Đằng từ nãy đến giờ bận suy nghĩ có nên dạy dỗ thằng tự mãn này hay không. Lần này khác so với Hạ Đông Quân, nhiều người quá! Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định: chiến!
Trong lúc Phan Trạch Dương đang bận dồn sức chống chọi với hai omega cấp cao, Tử Đằng siết chặt nắm đấm tay trái, tung quyền thẳng vào mặt hắn ta.
Bụpp
Cú đấm như trời giáng xuống mặt Phan Trạch Dương. Tử Đằng dùng là tay không thuận, bấy nhiêu cũng đủ cho một kẻ đang dần bị kiệt sức rồi. Phan Trạch Dương choáng váng, vô thức buôn cổ áo Tử Đằng, Tử Đằng cậu không cho hắn một tí thời gian nào, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn như cách hắn nắm cổ áo cậu, dùng giọng điệu như thường ngày:
“Phan thiếu gia à, đừng có nổi điên mà đạp bay chén cơm đang ăn của người ta a! Cũng đừng có nổi điên mà tìm người chả liên quan để trút giận”
Cậu kéo hắn sát vào tai mình, nói với âm lượng chỉ cậu và hắn nghe thấy:
“Lần sau mà còn nắm cổ áo tao, chân mày xác định đứt làm đôi”
Đầu của Phan Trạch Dương còn hơi choáng váng, khi nghe câu đó liền định hình lại. Hắn vừa bị đánh?
Mùi xả vải thoang thoảng nơi đầu mũi Phan Trạch Dương, nhưng một mùi hương khác trông có vẻ nhẹ nhàng bỗng chốc đã hoá thành loại tinh tức tố như lưỡi dao cứa vào tinh tức tố hương hoa diên vĩ của hắn. Không một ai ngửi được bất cứ mùi gì ngoài hương hoa diên vĩ kia, ngay cả Ninh Lạc, người có khứu giác nhạy cảm nhất và Tô Bích Vân người đứng gần cậu nhất.