Nhã Tịnh sau khi vể ở ẩn cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt liền cảm thấy có chút không quen, hắn mỗi ngày đều chiều chuộng nàng quá mức. Ví như ba bữa hắn đều là người nấu, đôi khi các món còn không trùng nhau suốt hai tuần. Hoặc là hắn cùng nàng trồng chút rau, sau lại cùng nhau nuôi thêm chút gà và cá. Cuộc sống bình thường khiến bao người ao ước, khi nàng muốn trồng cây ăn quả sau nhà, hắn cũng không ngại đi kiếm cây giống cho nàng. Ba tháng sau, phụ mẫu nàng cũng được hắn đón tới, chỉ là không ngờ tới…
A Hoa và Diễm An đứng đằng sau, nhìn tình cảnh trước mắt, tay vẫn cầm dưa xúc lên ăn, vừa nhìn lấy nàng cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại nhìn qua phụ mẫu nàng cùng Tiểu Bảo và hai cái đuôi nào đó.
– Tại sao hai người lại ở đây?
Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn Lang Minh Triết và Tư Đồ Kha Luân, mỗi người đều đang cầm lấy một bên tay phụ mẫu nàng có chút khó hiểu.
– Ta dù sao cũng từng là phu quân nàng, muốn tận hiếu với nhạc phụ, nhạc mẫu.
Lang Minh Triết không ngại mặt dày liền lên tiếng nói, Tư Đồ Kha Luân cũng phụ họa theo.
– Đúng vậy, trước kia chúng ta phụ nàng cũng chưa từng làm gì được cho nàng. Lần này chúng ta muốn bù đắp.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nắm chặt cái muôi đằng sau lưng, luôn có dã nam nhân muốn đào góc tường nhà hắn. Thật đúng là, bọn hắn không đi làm việc của mình mò tới đây làm gì? Còn bày đặt tận hiếu nữa.
– Nhạc phụ, nhạc mẫu lời này chỉ có một người được gọi, là hôn phu tương lai của ta, Dạ Nguyệt Tu Kiệt mà thôi. Hai vị, phiền hai người giữ chút liêm sỉ đi!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe xong, mặt hắn chợt vênh hẳn lên, có phu nhân chống lưng. Đám tôm tép đó sẽ chẳng la gì cả, hắn vui vẻ bươc tới hất tay hai nam nhân kia ra chen vào giữa nắm lấy khuỷu tay phụ mẫu nàng.
– Tế tử kính diện nhạc phụ, nhạc mẫu. Tuy đây cũng không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng đây là lần đầu con gặp hai người với bộ dáng là Tế tử. Nhi tử có nấu một bàn đồ ăn, nhạc phụ nhạc mẫu đường xa hẳn đã mệt mỏi. nhi tử kính mời nhị vị vào dùng bữa.
Nhã phụ, Nhã mẫu nhìn qua nàng từ từ nở nụ cười đầy ẩn ý rồi theo Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi vào trong. A Hoa và Diễm An đi theo Nhã Phụ, Nhã mẫu, Tiểu Bảo nhìn nàng.
– Mẫu thân, hài nhi có lệnh đi xứ tới đây, hài nhi có thể trụ lại đây một tháng. Tuy vậy, người có thể cùng nhi tử nói chuyện đôi chút có được hay không?
Nhìn nhi tử bây giờ đã lớn, thằng bé từ trước tới nay đều do nàng quá bận rộn nên hài nhi chẳng thể có cuộc sống có mẫu thân bầu bạn.
– Tiểu Bảo ngoan, con vào trong với ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đi. Chúng ta có chút chuyện cần nói.
– Vậy hài nhi rời đi trước.
Nhìn Tiểu Bảo an toàn rời đi, Lang Minh Triết đem tay bám lấy tay áo đứa hài tử này, nào ngờ Tiểu Bảo lại vô tình rút áo rời đi. Xung quanh tĩnh lặng, hai nam nhân lúc nãy còn tưng bừng khí thế giờ bỗng có chút sợ hãi ngang.
Nàng nhìn tiểu Bảo đi vào xong liền không quay lại nhìn hai người kia mà chỉ đơn giản nói một câu.
– Đi theo ta!
Nói rồi nàng dẫn hai nam nhân kia ra đình sau, hai nam nhân kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau.
– Nói đi, hai người muốn gì? Sao lại tới đây?
– Chúng ta chỉ là muốn đi tới đây dạo, tiện bồi phụ mẫu nàng mà thôi.
Lang Minh Triết nhanh chóng trả lời trước, nàng tựa vào tảng đá nhìn hai nam nhân trước mắt.
– Lang vương, nơi này quá xập xệ để chào đón người, mời người về cho. Còn Tư Đồ thiếu gia, à không Nhàn vương, người không ngoan ngoãn trở thành vương gia nhàn nhã tại Tư Đồ quốc, người tới đây có mục đích gì?
Lần này Tư Đồ Kha Luân tiến bước lên trước, hắn rút ra một chiếc trâm cài bằng gỗ đàn hương.
– Ta muốn trả lại nàng chiếc trâm cài này, ngọc đính ước lúc trước đã vỡ, ta biết nàng sẽ không nhìn lại. Ta cũng không mong gì nhiều, chỉ mong nàng có thể vui vẻ hạnh phúc. Ta tới đây để chúc phúc cho nàng mà thôi. Không mong nàng nghĩ nhiều.
Thấy Tư Đồ Kha Luân ngoan ngoãn khai thật như vậy, nàng cũng không nỡ nói thêm lời tuyệt tình nào, lại quay qua nhìn tên cáo già kia.
– Ta đã tìm ra một hậu bối có thể lên nắm quyển thay ta, ta bây giờ tự do rồi, có thể đi chu du khắp thiên hạ rồi. Nên là lần này nàng thật sự đã hiểu lầm ta.
– Mong người có thể rời đi vào chiều nay, dưới núi có một khách điếm. Nơi này của chúng ta, sợ không xứng để người ở lại. Nếu người không rời đi, vậy mong người đừng trách ta.
Nói rồi nàng đấm một đấm vào tảng đá kia làm nó vỡ tan, cùng lúc đó một cuốn sách rơi ra. Hai người kia giả mù không thấy, vì họ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, khó khăn lắm mới được nhàn nhã.
Nhã Tịnh nhìn thấy cuốn sách kia liền nhấc lên, nàng mở ra liền thấy đều là chữ của tương lai. Ngay lập tức nàn đút trong tay áo rồi đi vào trong nhà. Hai nam nhân kia nhìn nhau rồi cũng theo sau nàng, bàn ăn đã đủ người nhưng múi thuốc súng vẫn văng tứa tung, nàng coi như không thấy, gắp đồ ăn cho phụ mẫu, Dạ Nguyệt Tu Kiệt và nhóm A Hoa cùng Tiểu Bảo, mặc kệ hai tên dư thừa kia.
– Nhã phụ, Nhã mẫu, sau bữa cơm này chúng ta xin cáo biệt hai người. Bởi chúng ta còn có chút việc, hẹn hai người sớm gặp lại. Dạ Nguyệt huynh, đa tạ hôm nay người đã đãi chúng ta ăn một bữa, khi nào hai người thành hôn ta nhất định sẽ tới mừng quà cưới.
Tư Đồ Kha Luân nhìn mọi người xong liền lập tức thông báo việc rời đi, hắn nhìn qua ánh mắt nàng liền biết nàng không muốn nói chuyện thêm, vậy hà cớ gì cần cố chấp đâu?
– Vậy hai người đi đường cẩn thận, đa tạ hai vị đã chiếu cố chúng ta suốt những ngày đường dài này.
– Tiểu Bảo, ở lại cẩn trọng.
Lang Minh Triết nhìn qua tiểu Bảo, hai người trao đổi ánh mắt như đang trao đổi chuyện gì đó. Vừa nói xong hai người liền đi luôn, một chút đồ ăn cũng chưa đụng. Nàng tâm sự cùng phụ mẫu đôi chút, hai người cũng vì mệt mỏi mà đi nghỉ ngơi trước, tiểu bảo cũng đã ngủ quên. Nàng cùng Dạ Nguyệt dọn dẹp xong đến tối mới có thể nghỉ ngơi đôi chút, chợt nàng nhớ tới cuốn sách kia khiến nàng phải bật dậy bỏ ra đọc. Chỉ là mới đọc giới thiệu đoạn mở đầu đã khiến nàng gần như muốn suy sụp.