Thần Khúc

Chương 16: Định càn khôn



Vân Kiếm Bình phản ứng: “Ngươi đang sỉ nhục ta? Để ta ở chung với hậu nhân Thiên Ma Hỏa kia sao hả?”

Khúc Duyệt nhấn mạnh: “Còn có Quân Thư.”

Vân Kiếm Bình: “Muốn kéo ta cùng xuống nước ư, đừng tưởng bở.”

Khúc Duyệt cười nói: “Cô nghĩ về ta thế nào cũng được, nhưng Vân cô nương này, đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời này cô được đấu với Vi sư tôn.”

Bước chân đang quay về phòng của Vân Kiếm Bình chợt dừng lại.

“Chăm chỉ làm vườn nhé!” Khúc Duyệt nói xong dặn dò Giang Thiện Duy một tiếng rồi ra cửa đi dạo.

Từ lúc nàng dọn đến tòa phù không đảo rộng bằng hai cái sân bóng này vẫn chưa có dịp nhìn kỹ quan cảnh xung quanh.

Sau khi dạo một vòng, nàng đi về khoảnh rừng nguyên sơ đằng sau nhà. Trong rừng hoa thơm chim hót, sương mù lượn lờ, tiên hạc giỡn nước bên dòng suối chảy róc rách, tự nhiên Khúc Duyệt cảm thấy bụng đói cồn cào.

Trừ lúc bế quan và khi thật sự chẳng kiếm được gì để ăn, Khúc Duyệt chưa bao giờ bài xích chuyện ăn uống. Nhạc tu trải nghiệm tất cả hương vị của cuộc sống, và hương vị trên đầu lưỡi là cảm thụ dễ dàng và mãnh liệt nhất.

Nàng hơi nhếch môi nghĩ xem giết một tiên hạc sẽ mang tội gì, bỗng cảm thấy một mảnh thần thức không kiêng dè đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, cảm thấy thần thức này đến từ tòa đảo của Đát Thi.

Nàng và Đát Thi là hàng xóm, sân sau bên này đối diện với sân sau bên kia. Nương theo thần thức nọ, Khúc Duyệt nhìn thấy Quân Chấp.

Y ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn bên dòng thác nhỏ, trên người chỉ mặc trung y lụa mỏng, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, quả nhiên là bị thương. Trông giống như bệnh cũ tái phát.

Quân Chấp mở mắt, mỉm cười: “Khúc tiên sinh.”

“Quân tiền bối.” Khúc Duyệt gật đầu chào, “Ngài bị thương sao?”

“Cô nhìn ra được?” Quân Chấp chợt hiểu, “À, nhạc tu giả cũng tinh thông y lý.”

“Không phải thế, đêm qua vãn bối nghe được tiếng đàn của Đát Thi tiền bối, đó là tiếng đàn trị nội thương.” Nếu đã đề phòng lỗ tai của nàng như thế, Khúc Duyệt chẳng buồn che dấu, nói dứt khoát.

“Vì sao lại nghĩ khúc đàn ấy dành cho ta?” Quân Chấp lập luận.

Muốn thử xem nàng có nghe thấy hai người họ truyền âm hay không sao? Sợ nàng nghe lén được vì sao y không trở về vương phủ của mình ư?

“Vãn bối thật không biết khúc đàn vì ai mà tấu, nhưng hiện giờ tiền bối quần áo bất chỉnh xuất hiện trên đảo của Đát Thi tiền bối, nếu không phải đến tìm Đát Thi tiền bối trị thương, vậy thì…?”

Khúc Duyệt để lộ ra chút bát quái trên mặt. Quả thật có rất nhiều tin đồn rằng giữa Phúc Sương đệ nhất nhạc tu và Nhiếp Chính Vương có gian tình, Đát Thi thường xuyên ra vào Nhiếp Chính Vương phủ, một lần ở lại gần nửa năm. Bây giờ xem ra, rất có khả năng là vì Quân Chấp cần điều trị vết thương cũ.

Tuy nhiên hai người họ trai tài gái sắc, có quan hệ tình cảm cũng không lạ. Cho dù Đát Thi đã hơn bảy trăm tuổi, Quân Chấp chỉ vừa đầu hai trăm, nhưng trong thế giới của tu đạo giả, tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề.

Thật trùng hợp, đang nghĩ ngợi về Đát Thi, nàng ta chậm rãi đi vào tầm nhìn của Khúc Duyệt, trên cánh tay vắt một kiện kim bào màu đen. Nàng ta bước đến cạnh Quân Chấp nói: “Đến lúc phải về rồi.”

Khúc Duyệt nhìn qua Đát Thi, hô hấp chợt mất mấy nhịp, cảm thấy giống như giữa mùa đông hoang vắng lạnh lẽo, một đóa mẫu đơn nở bừng rực rỡ. Quả là một tuyệt đại giai nhân.

Quân Chấp lấy trường bào trên tay của nàng khoắc vào, xuống khỏi tảng đá, mặt hướng Khúc Duyệt hơi gật đầu ý chào, rồi xoay người rời đi cùng Đát Thi.

Nghĩ đến quả trứng, Khúc Duyệt theo bản năng muốn gọi y lại. Nàng có một cơ hội rất tốt để tiếp cận Quân Chấp, bài “Dương Xuân Bạch Tuyết” trong “Mười ba khúc Xuân Thu” có tác dụng chữa thương hiệu quả vượt xa khúc đàn tối hôm qua của Đát Thi. Nhưng nếu bây giờ nói ra, giống như nàng đang làm trò quyến rũ tình nhân của người ta.

Khúc Duyệt đành kìm lại.

Đát Thi bồi Quân Chấp trở về, âm thầm truyền âm: “Thái sư bá, Thi nhi không giỏi nhạc y, có lẽ nàng ấy có thứ thích hợp với ngài…”

“Không vội.”

­— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com —

Bảy tám ngày tiếp theo, Khúc Duyệt chỉ ở trên đảo tu luyện và hồi phục được tám phần pháp lực.

Mỗi đêm vào giờ Tý, nàng đều nghe được tiếng đàn của Đát Thi, xem ra đây là phương thức chữa thương cố định cho Quân Chấp.

Vào ngày thứ chín, chỉ còn một ngày nữa đến ngày thi đấu với Vi Tam Tuyệt, nàng đến thiên thượng thành tìm Cư Bất Khuất.

Sau khi nghe nàng giải thích, Cư Bất Khuất vuốt râu, bối rối nói: “Ta e Quân Thư làm không được…”

“Vãn bối biết chuyện hắn không muốn xuất kiếm.” Thấy Cư Bất Khuất muốn nói lại thôi, Khúc Duyệt bồi thêm, “là Nhiếp Chính Vương yêu cầu.”

Sau khi nghe nàng kể lại sự tình, Cư Bất Khuất nhạc nhiên nói: “Cô đúng là thích tự chuốc lấy phiền phức.”

Bản thân Khúc Duyệt cũng thấy đau đầu nhưng phải tiếp tục giả vờ: “Biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn đi vào núi mới là đường của người chứng đạo.”

Tuổi trẻ thật tốt mà, Cư Bất Khuất thầm cảm khái trong lòng, nghĩ đến chính mình năm đó cũng ngốc nghếch như thế.

“Nhân tiện, Cư tiền bối, ngài biết vì sao Quân Thư giấu kiếm đi không?”

“Không biết.” Cư Bất Khuất lắc đầu, “Chỉ biết năm hắn mười bảy tuổi, hắn một mình ra ngoài rèn luyện, không biết gặp việc gì bị đả kích, lúc trở về tinh thần ý chí sa sút một thời gian, từ đó không bao giờ xuất kiếm.”

Quân Chấp cũng đã nói như vậy, trong lòng Khúc Duyệt đã có dự tính.

Ra khỏi chưởng viện các, Khúc Duyệt gặp Hạ Cô Nhận đang đứng ở cửa với thanh kiếm trên lưng, chào hỏi xong, thấy đã là giữa trưa nàng liền đi nhà ăn ăn cơm, sẵn tiện mang chút đồ ăn về cho Giang Thiện Duy. Tiểu tử kia mỗi ngày đều ở lỳ trong vườn thuốc nuôi lớn thảo dược nhưng chẳng thấy kết quả gì. Khúc Duyệt không hiểu cậu ta đang làm gì nhưng cũng không có lý do ngăn cản.

Khi Khúc Duyệt bước vào nhà ăn, trong nháy mắt rất nhiều thần thức ngưng tụ trên người nàng, tiếp theo là những âm thanh khác nhau ùa vào tai.

“Nàng là Khúc tiên sinh cấp bốn mới tới à?”

“Cùng tuổi với nhau mà người ta đã khiến thế tục kinh hãi, chúng ta thì vẫn còn ở đây luyện ngự kiếm phi hành.”

“Ngươi đặt cược ai thắng? Dù gì đi nữa ta cũng đặt vào Khúc tiên sinh, đặt cược cho Vi sư tôn không kiếm được tiền đâu. Cứ đặt cho Khúc tiên sinh đi, lỡ đâu nàng thắng, chúng ta liền phát tài, làm người phải luôn có mộng tưởng, đúng không nào?”

“Ê! Hạ Cô Nhận vậy mà tới đây ăn cơm kìa!”

Khúc Duyệt nhìn lên, thấy Hạ Cô Nhận đã ngồi trước mặt, cách nàng hai bàn ăn. Hắn có một chút cháo trắng và rau xào, nhưng không động đũa.

Khúc Duyệt lại chào hỏi hắn: “Ngươi cũng tới ăn cơm à?”

Hạ Cô Nhận gật đầu: “Ừ, ăn cơm!”

“Ăn cái rắm í, hắn không phải đã nhịn ăn nhiều năm rồi sao?”

“Hắn làm gì thế, buổi sáng ta thấy hắn cưỡi tiên hạc đi vòng quanh phù không đảo của Khúc tiên sinh đó.”

“Không phải Vi sư tôn phái hắn đi thăm dò đấy chứ?”

“Vi sư tôn nào cần thăm dò tình hình chứ? Không phải đâu, cho dù là dò hỏi tình hình, Vi sư tôn ngu ngốc mới phái Hạ sư huynh đi.”

Khúc Duyệt ngoảnh mặt làm ngơ, cơm nước xong lại đóng gói một phần mang đi. Thấy nàng đứng dậy, Hạ Cô Nhận cũng đứng dậy đi theo ra ngoài, bước nhanh một chút ra phía trước Khúc Duyệt.

Khúc Duyệt thấy bóng dáng hắn thì dừng lại, nhíu mày hỏi: “Hạ công tử có việc tìm ta sao?”

“Chẳng lẽ không phải tiên sinh có việc tìm ta?” Hạ Cô Nhận cũng dừng bước chân.

“Ta đâu có việc gì tìm ngươi chứ.” Khúc Duyệt không hiểu.

“Tiên sinh tỷ thí với sư phụ ta, cần có ba người.” Hạ Cô Nhận giơ ra ba ngón tay, trong ánh hiện lên chữ “nàng hiểu mà”.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chờ Khúc Duyệt đến cầu hắn tham gia, nhưng qua nhiều ngày, ngày mai là tỷ thí rồi nhưng nàng vẫn im tiếng, hay là bị quên mất?

“Ta biết chứ, đã chọn được ba người.” Khúc Duyệt nhìn hắn, “Quân Thư, Trục Đông Lưu và Vân Kiếm Bình.”

Hạ Cô Nhận sửng sốt, thậm chí có chút tức giận: “Ta là người mạnh nhất trong học viện, sao tiên sinh lại không chọn ta?”

Trục Đông Lưu có thể hiểu được, Quân Thư xem như cho thể diện, còn Vân Kiếm Bình ư?

Khúc Duyệt chợt nhận ra, nhanh chóng trấn an: “Ta không có ý coi thường ngươi, Thí Luyện Cửu Quốc năm nay nhất định có ngươi nhưng ngày mai chỉ là cuộc đấu nhỏ, không cần dùng dao mổ trâu để giết gà.”

Hạ Cô Nhận ngẩn ra.

Trong nhà ăn sau lưng trào ra một trận cảm thán: Điên quá rồi!

— —

Cư Bất Khuất phái người đi gọi Quân Thư đến.

Hắn ngay lập tức từ chối: “Sư phụ, người biết rồi, đồ nhi không thích tranh đấu với người khác!”

Cư Bất Khuất nói: “Là Khúc nha đầu và Vi Tam Tuyệt đấu với nhau, ngươi chỉ làm một quân cờ thôi, cũng không được ư?”

“Chuyện này…” Quân Thư khó xử, quả thực không có lý do gì để từ chối, huống chi Khúc Duyệt là ân nhân của hắn.

“Để giáo huấn cái tên Vi Tam Tuyệt vương bát đản kia, vi sư nhất định phải giúp một tay.” Cư Bất Khuất dứ dứ nắm tay.

“Người nghĩ Khúc tiên sinh sẽ thắng?” Quân Thư có nghĩ thế nào cũng không tin Khúc Duyệt có khả năng thắng.

“Vi sư đã cược một ngàn linh châu nàng ấy sẽ thắng, xem như để cổ vũ tinh thần cho nàng ấy.” Cư Bất Khuất chỉ chỉ Quân Thư, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho ngươi đi tham gia, chính là cổ vũ vật chất.”

Quân Thư trợn mắt hết muốn hỏi tại sao, hắn biết, chỉ cần có thể giáo huấn được Vi sư tôn, sư phụ hắn có đập nồi bán sắt cũng quyết làm.

Nhắc đến cũng thấy kỳ lạ, sư phụ và Vi sư tôn tính cách khác nhau, gặp mặt liền cãi, bực mình sẽ trực tiếp vung tay đánh luôn, chưởng viện các đã phải sửa chữa nhiều lần vì thế, vậy mà trong lời đồn hai người lại là bạn tốt. Hắn chả nhìn thấy “tốt” ở chỗ nào.

“Viện trưởng!” Một chấp sự vội vã chạy vào.

“Làm sao vậy?” Cư Bất Khuất nhíu mày.

“Ngài mau nhìn cửa lớn của học viện chúng ta đi!” Chấp sự toát đầy mồ hôi lạnh.

Cư Bất Khuất vội vàng vẫy tay mở ra thủy kính, chỉ thấy rất nhiều người vây quanh cửa, con đường bên ngoài cửa người đứng chật như nêm cối.

Cư Bất Khuất sửng sốt: “Bọn họ làm gì vậy?”

Quân Thư cũng giật mình, Học Viện Phúc Sương là nơi uy nghiêm trang trọng, bá tánh bình thường đều phải đi vòng, có lỡ đi ngang qua cũng phải rón ra rón rén sợ mạo phạm “các tiên nhân”, vậy mà lúc này bên ngoài cửa lại cãi cọ ồn ào tựa như chợ bán thức ăn.

Chấp sự lau mồ hồi: “Là do hải yêu kia! Ai kể chuyện cho hắn, hắn sẽ cho một Phúc Sương tệ, không có chuyện hay thì kể chuyện bí mật cũng được, bí mật của ai cũng chấp nhận miễn là hắn cảm thấy thú vị. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, phân nửa số người ở vương đô đều tới.”

Cư Bất Khuất bực bội nói: “Đuổi đi, đuổi đi, đuổi hết đi!”

“Sư… sư phụ!” Quân Thư trợn tròn mắt, “Kia là chum nước của học viện chúng ta sao?”

Chum nước có tên là Định Càn Khôn do tổ sư gia sáng lập học viện đặt ở đó. Linh khí phồn thịnh của học viện chính là lấy từ linh lực của biển bên trong lu.

Chiếc chum vốn có màu xám khói, phù hợp với phong cách kiến trúc đơn giản và trang nghiêm của học viện, nhìn cực đẳng cấp. Thế nhưng bây giờ nó lại trở thành một bình hoa miệng rộng với gu thẩm mỹ của một Nông Gia Lạc* lòe loẹt sặc sỡ, dựng bên cạnh cột trụ trên hành lang cửa lớn thật là…

Nông Gia Lạc: là hình thức trang trại nông nghiệp làm du lịch.

Cư Bất Khuất đỏ mặt tía tai, muốn xắn tay áo bóp chết tên hải yêu này. Nhưng hắn biết mình không làm được, hải yêu không có khả năng đấu pháp nhưng lại rất khó bắt. Đặc biệt là Tịch, hắn nguyên bản là một chùm sóng biển nên có thể hợp nhất với biển bất cứ lúc nào. Trừ khi đập bể chiếc chum còn không thì không bắt được hắn. Vấn đề là chiếc chum là do tổ sư gia để lại.

“Mau đi báo cho Khúc tiên sinh!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.