Ở tầng dưới tòa cao ốc Thẩm thị, Vương Dung đang hồi hộp chờ đợi.
Vương Dung đã cố hẹn gặp Thẩm Thu Thuỷ từ một tháng trước, còn nhờ bạn bè giúp đỡ, cuối cùng cô ta mới hẹn được Thẩm Thu Thuỷ trong nửa giờ.
Trong khi cô ta chờ đợi thì có một người phụ nữ đi tới. Vẻ mặt Vương Dung lập tức trở nên nịnh nọt. “Thư ký Lý!”
Thư ký Lý liếc nhìn hai người rồi nói: “Sếp Thẩm không có thời gian, các người đến vào hôm khác đi.”
Vương Dung nghe được lời này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta đã chờ đợi một tháng cho cuộc gặp này, bây giờ phải hẹn lại lần nữa sao?
Nếu là ở nơi khác, Vương Dung có lẽ đã tức giận nhưng đây là Thẩm thị, cho dù Vương Dung có bất mãn đến đâu, cô †a cũng không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể thận trọng hỏi: “Thư. ký Lý, vậy khi nào thì sếp Thẩm có thời gian?”
Thư ký Lý không kiên nhãn trừng Vương Dung: “Khi nào sếp Thẩm có thời gian à, cớ gì tôi phải báo cho cô biết? Cô nghĩ mình là ai, kêu cô hẹn lại một lần nữa thì cô cứ hẹn lại đi!”
Thư ký Lý nói xong quay người rời đi, không thèm nhìn Vương Dung cái nào nữa.
Thư ký Lý nhanh chóng trở lại văn phòng trên tầng cao nhất, cung kính đứng ngoài cửa, cô ta biết khách quý tới hôm nay đều là người mà đến ông cụ Thẩm cũng phải cẩn thận giao tiếp, cô ta cần phải chờ ở đây để tránh xảy ra bất kỳ. chuyện ngoài ý muốn nào!
Trong văn phòng, Tề Thiên nói với ông cụ Thẩm: “Ông Thẩm, đừng khách khí như vậy, chuyện hôn ước là do ông cụ Khương đưa ra, tôi cũng không gấp gáp đến vậy.”
Ông cụ Thẩm nhanh chóng nói: “Vâng, vâng, mọi chuyện đều làm theo ý muốn của cậu Tề, nếu cậu Tê không vội thì chúng ta cứ đính hôn trước, cũng để cho con bé Thu Thủy này tiếp xúc với cậu Tề nhiều hơn, nuôi dưỡng tình cảm, không biết ý kiến của ngài thế nào?”
Tê Thiên thở dài, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc hôn nhân đột ngột này, nhưng nghĩ đến những gì ông cụ Khương nói trong tài liệu, anh chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Vậy đính hôn trước đi.”
Tính cách của Tê Thiên rất đơn giản, ai đối xử tốt với anh thì anh sẽ đối xử càng tốt với người đó, trong ba năm ở tù, mặc dù ông cụ Khương rất khắc nghiệt và ép buộc anh phải huấn luyện mỗi ngày, nhưng Tê Thiên cũng cảm nhận rõ những thay đổi của mình, anh của hôm nay đã hoàn toàn thay đổi so với ba năm trước đây!
Đối với người có thể thay đổi cả của cuộc đời của mình, trong lòng Tề Thiên thật sự rất biết ơn.
Ông cụ Thẩm lập tức gật đầu: “Nếu cậu Tê đồng ý, vậy thì chọn ngày không băng gặp ngày, hôm nay đã muộn rồi, trưa ngày mai, nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn, mở tiệc chiêu đãi toàn thành phố!”
Tê Thiên đồng ý và rời đi cùng Cố Văn.
Sau khi hai người Tề Thiên rời đi, ông cụ Thẩm nhìn về phía Thẩm Thu Thủy và thở dài: “Thu Thủy, cháu không trách ông chứ?”
Thẩm Thu Thủy không nói một lời, xoay người đi tới phía sau bàn làm việc.
Cùng ngày, tin tức Thẩm Thu Thủy của tập đoàn Thẩm thị sẽ tổ chức lễ đính hôn vào ngày mai lan truyền khắp nơi.
Chuyện này vừa truyền ra lập tức khiến toàn bộ Thiên Ngân náo động.
Thẩm Thu Thủy là ai! Cô được biết đến là cô gái xinh đẹp nhất Thiên Ngân, có quá nhiều người theo đuổi! Tất cả đều đang suy đoán xem ai sẽ là người xứng đôi với Thẩm Thu Thủy, nhưng từ trước đến nay, chưa có bất kỳ tin tức nào về việc Thẩm Thu Thủy hẹn hò yêu đương, tại sao bây giờ lại đột nhiên đính hôn?
Vương Dung, người mới bị tập đoàn Thẩm thị từ chối đã vui mừng khôn xiết sau khi biết tin tức này!
Ngày mai, tiệc đính hôn của Thẩm Thu Thủy sẽ được tổ chức cho toàn thành phố, vậy chẳng phải là cô ta sẽ có cơ hội nhìn thấy Thẩm Thu Thủy sao? Ngày mai là một ngày trọng đại, chỉ cần cô ta thể hiện đủ sự thiện chí thì nhất định sẽ khiến Thẩm Thu Thủy chú ý đến! Vương Dung không cầu gì khác, chỉ cần để lại ấn tượng trong lòng Thẩm Thu Thủy là đủ rồi!
Đồng thời, Vương Dung cũng không nhịn được mà suy đoán thân phận của người đàn ông đính hôn với Thẩm Thu Thủy, có thể đính hôn với người phụ nữ như Thẩm Thu Thủy thì cũng đã chứng tỏ người đàn ông này có năng lực đến mức nào, người đó và cả gia tộc phía sau đều là tất cả những thứ mà Vương Dung phải nhìn lên đây ngưỡng một!
Vương Dung ảo tưởng, nếu như cô ta có thể “móc nối” với người đàn ông của Thẩm Thu Thủy thì sẽ tốt biết bao, đối với những nhân vật cao cấp như vậy, chỉ một lời nói thôi cũng đủ để thay đổi cả cuộc đời cô ta!
Vương Dung nghĩ một lúc liền gọi điện cho bạn trai của cô ta: “Triệu Thành, ngày mai là lễ đính hôn của sếp Thẩm, chúng †a phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải để lại ấn tượng tốt trước mặt sếp Thẩm!”
Tề Thiên và Cố Văn đi đến bãi đỗ xe.
Một chiếc Rolls-Royce trị giá gần chục triệu tệ chạy tới, Cố ‘Văn mở cửa cho Tề Thiên.
“Cậu Tề, bây giờ chúng ta đi đâu?” “Về nhà”
Sau khi bị giam ba năm, Tê Thiên đã nóng lòng trở về nhà từ lâu.
Gia cảnh của Tề Thiên thuộc loại trung bình, nhà anh ở trong một khu dân cư cũ.
Một chiếc Rolls-Royce trị giá hàng chục triệu tệ lái vào, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Tê Thiên đi đến hành lang trước cửa nhà mình, nhìn cánh cửa quen thuộc trên hành lang, Tề Thiên hít một hơi thật sâu, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, bố mẹ đã nuôi nấng anh lớn khôn và đặt quá nhiều hy vọng lên người anh, nhưng anh lại bằng lòng nhận tội thay cho người khác, Tê Thiên không khỏi tự giễu cười nhạo chính mình.
Ngu xuẩn và bất hiếu!
Tê Thiên hít sâu một hơi, đi vào hành lang, lên tầng hai, gõ cửa nhà.
Tiếng khóa cửa vang lên, nhịp tim của Tề Thiên tăng tốc, anh thậm chí không biết phải đối mặt với bố mẹ mình thế nào vào lúc này.
Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Tê Thiên, Tê Thiên sửng sốt trong giây lát.
Chủ nhà nhìn Tề Thiên với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu tìm ai?”
Tê Thiên nhất thời không biết có phải mình đang tìm nhầm chỗ hay không: “Tôi đang tìm Tề Đông Thịnh.”
Chủ nhà lộ ra vẻ hiểu rõ: “Cậu đang tìm chủ nhà cũ phải không, ông ấy đã chuyển đi ba năm rồi, căn nhà này đã được. bán cho tôi từ ba năm trước.”
Nhà, đã bán?
Tê Thiên ngây người đứng trước cửa.
Ngôi nhà đã được bán từ ba năm trước?
Tê Thiên bị giam ba năm, trong thời gian này, bố mẹ anh từng đến thăm anh rất nhiều lần, nhưng họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện bán nhà!
Tê Thiên vội hỏi chủ nhà: “Tại sao họ lại bán nhà?”
Chủ nhà cười nói: “Chủ nhà cũ có đứa con trai không nên thân, lái xe tông phải người khác, va chạm nghiêm trọng, phải bồi thường mấy triệu, nghe nói ông ấy đã bán nhà để bồi thường cho con trai, cậu nói thử xem sao ông ấy lại gặp phải một đứa con trai như vậy…”
Tê Thiên thậm chí còn không nghe lọt tai những lời chủ nhà nói sau đó.
Bồi thường mấy triệu! Bán nhà?
Tê Thiên chưa bao giờ nghe bố mẹ nhắc tới chuyện này!
Sự hối hận và tự trách tràn ngập trong lòng Tê Thiên, anh giúp Vương Dung gánh tội, cuối cùng phải ngồi tù ba năm, thậm chí còn làm hại bố mẹ phải bán nhà! Tất cả những điều này đều là do anh!
Tê Thiên như mất hết hồn vía mà đi ra khỏi hành lang.
Cố Văn vốn đang đợi ở lối vào hành lang, nhận thấy tâm trạng Tê Thiên không ổn liền vội vàng chạy tới: “Cậu Tề, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Tê Thiên liền nói: “Giúp tôi kiểm tra tin tức về bố mẹ tôi.”
Đối với người giàu nhất Thiên Ngân, không khó để kiểm tra thông tin của một người, rất nhanh, thông tin về bố mẹ của Tê Thiên đã được tìm ra.
“Cậu Tề, ở khu ổ chuột”
Cơ thể Tề Thiên đột nhiên run rẩy dữ dội, khu ổ chuột! Bố mẹ anh đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì sự nông nổi của anh mà phải bán nhà và sống trong một khu ổ chuột.
Khu ổ chuột của Thiên Ngân, nói khó nghe một chút thì ở Thiên Ngân này, ngay cả những người nhặt rác cũng không muốn sống ở đói!
Tê Thiên yêu cầu Cố Văn chạy đến khu ổ chuột càng nhanh càng tốt.
Vừa đến khu ổ chuột, mùi hôi thối khó chịu khiến Cố Văn vô thức bịt miệng, mũi lại, nơi này tuy nói là khu ổ chuột nhưng thực chất đã trở thành bãi rác, không có người sinh sống ở đây, ngay cả chó mèo hoang cũng không chạy đến đây.
Giữa đống rác có một ngôi nhà gỗ xiêu vẹo còn có thể chấp nhận được, một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ đỗ trước cửa nhà gỗ.
Liền nghe thấy trong căn nhà gỗ đổ nát có tiếng náo loạn, ngay sau đó nồi, bát, chăn ga gối đệm và những thứ khác trong nhà gỗ đều bị mấy gã cường tráng ném ra ngoài.
Vương Dung đứng ở cửa nhà gỗ, hét lớn vào bên trong: “Hai ông bà già chết tiệt kia, đừng tưởng rằng Tề Thiên ra tù là các người có thể lật ngược bản án, đưa đồ ra đây cho tôi! Nếu không tôi sẽ đánh chết các người! “