Nếu hỏi ai là người mạnh nhất tại học viện này thì vào một năm trước, câu trả lời hẳn nhiên sẽ là Iris Midgar. Nhưng giờ thì cô ấy đã tốt nghiệp và vị trí ấy đang bị bỏ trống.
Hay đó chẳng qua là những gì người ta thường nghĩ.
Kẻ đứng đầu nơi này đã lộ diện. Các học sinh không ngờ rằng một người như thế lại có thể đứng top thống trị toàn bộ Học Viện Pháp Kiếm Sĩ Midgar. Tên người đó là Rose Oriana.
Cô ta là học sinh trao đổi đến từ Vương Quốc Oriana, ‘đất nước nghệ thuật’. Cô ấy cũng là con gái của vị vua cai trị đất nước đo, Raffaello Oriana.
Vương Quốc Oriana đã liên minh với Vương Quốc Midgar và việc học hành của cô đã được sắp đặt từ rất lâu về trước. Nhưng điều không ai có thể ngờ là một cô công chúa tới từ đất nước nghệ thuật lại có thể trở thành người cai trị của một học viện pháp kiếm sĩ.
Chà, thật tình mà nói, ngờ hay không ngờ thì với tôi cũng thế thôi. Tôi méo quan tâm. Vấn đề nằm ở đây chính là cô ta sẽ đấu trận đầu tiên với tôi tại Giải Đấu Tuyển Chọn. Tôi hẳn chỉ còn một lựa chọn duy nhất mà thôi – vẫy cờ trắng.
Hyoro đang nằm liệt giường sau cuộc ‘trò chuyện’ với anh sinh viên khóa trên, còn Jaga thì đang bị cấm túc do xông vào kí túc xá nữ, nên nói cách khác giờ không còn ai cản tôi tìm đại cái lí do vớ vẩn nào đó để rút khỏi giải đấu này nữa.
Nhưng khi tôi suy nghĩ sâu hơn, tôi nhận ra một điều. Nếu tôi thua một cách khó coi khi phải đấu với kẻ cai trị ngôi trường này thì liệu điều đó có giống với thứ mà nhân vật phụ sẽ làm không?
Đúng, nhân vật phụ sẽ làm thế. Ném cái ý định đầu hàng vào sọt rác nào!
Với tư cách là nhân vật phụ, tôi có nghĩ vụ phải cho toàn thể thế giới này thấy một nhân vật phụ phải thua như thế nào. Cho nên, tôi đang ở đây, giương mũi kiếm lên trước toàn thể khán giả. Đối diện tôi là Rose Oriana.
Cô ta có một mái tóc màu mật ong thanh lịch cùng khuôn mặt mềm mại. Ngoài ra, cô ta mang trên người một bộ chiến phục hợp thời trang cùng một cây kiếm mảnh. Hầy, cô sang chảnh đấy, y như mấy con nhỏ bán hoa. Cư dân của vương quốc nghệ thuật có khác.
Thêm vào đó, ngoài việc là sinh viên trao đổi năm hai ra thì cô ta còn là Hội Trưởng Hội Học Sinh. Rồi giờ thì cộng điều đó chung với ngoại hình, chiến lực và độ nổi tiếng của cô ấy, chắc tôi khỏi phải bàn đến những tiếng hò reo cỗ vũ đang đạt tới một cấp độ đáng kinh ngạc.
Chẳng có ai hò reo cổ vũ cho tôi cả. Một phần trong người tôi đang nghĩ “cổ vũ cho đội nhà đi chứ!” nhưng ề, sao cũng được. Đây chính xác là vị thế của một nhân vật phụ mà. Tuyệt quá rồi còn gì.
Thanh kiếm của tôi âm vang những tiếng leng keng. Trước giờ tôi có lo lắng khi chiến đấu chưa nhỉ? Đó là vì mục tiêu đặt ra ở đây là một đoạn kết không chỉ đơn giản chỉ là giành chiến thắng, tàn sát và khói bụi bay mù mịt. Mục tiêu ở đây là việc tôi thua cuộc như một tên nhân vật phụ.
Mà như một tên nhân vật phụ là sao? Câu hỏi này đã đi vào lĩnh vực triết học mất rồi. Nhưng không cần phải lo, vì chính ngày hôm nay tôi đã hoàn thiện Bí Thuật ‘Phụ Nhân Tứ Thập Bát Kỹ’ .
(Phụ Nhân Tứ Thập Bát Kỹ: 48 Kĩ Thuật của Nhân Vật Phụ)
“Rose Oriana, đối đầu với, Sid Kaganou!!”
Trọng tài hô to tên của bọn tôi.
Ánh mắt màu lam của cô ta và ánh mắt nhân-vật-phụ của tôi đối chọi vào nhau, tóe lửa. Ôi Rose Oriana à, liệu cô có thể bắt kịp được tôi không? Bởi vì cô phải chiến đấu với… một nhân vật phụ đã chạm đến ngưỡng giới hạn của hắn.
“Bắt đầu!”
Thanh kiếm của Rose nhảy múa ngay khi hiệu lệnh vừa được tung ra. Nó đi thành một đường vòng cung cực kì đẹp thẳng tới lồng ngực của tôi. Một nhân vật phụ thông thường sẽ không nhìn ra được đòn này, nhưng tôi thì khác.
Tôi nhìn ra được đòn đánh đó… nhưng tôi không né. Tôi không được phép để lộ bất kì dấu hiệu nào cho thấy tôi phản ứng lại được đòn đánh.
Tại sao ư? Bởi vì tôi là nhân vật phụ. Tôi sẽ không di chuyển lấy một thớ cơ nào cho tới khi đầu mũi kiếm chạm vào ngực tôi.
Mấy thanh kiếm được sử dụng cho giải đấu đều bị bào mòn đi cả, nhưng nếu nhận thẳng một đòn trực diện vẫn có thể tạo ra những vết thương nặng.
Thanh kiếm mỏng tang ấy đâm vào ngực tôi. Ngay lập tức, tôi hành động. Tôi không cho bất kì ai thấy rằng mình đang bay về phía sau chỉ bằng lực từ mấy ngón chân và lợi dụng lực đẩy đến từ thanh kiếm của cô ta để làm tôi lộn nhào. Thêm vào đó, tôi bí mật lấy ra một túi máu tôi tìm được vào ngày hôm qua rồi bóp bể nó. Tất cả những chuyện này đều diễn ra trong một nốt nhạc.
Tôi đang bay vòng vòng về phía sau trong lúc bắn máu văng tung tóe như một cái đài phun nước.
“PegyoOOEEEEEEeeeeEEE!!”
Cơn lốc xoáy màu đỏ được tạo ra bằng máu đã tạo nên một bức tranh tuyệt vời trên không trung.
Phụ Nhân Bí Thuật – Huyết Đài Phong.
(Huyết Đài Phong: Lốc Xoáy Máu Hỗn Loạn)
Rồi tôi đâm sầm xuống đất, nảy lên một cái, sau đó tôi lăn tròn trên sàn đấu.
Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp đấu trường.
“Gu, guhah, voeeEEee!”
Rồi tôi bóp bể một bịch máu khác để làm bộ ho ra máu.
HOÀN CMN HẢO!
Ai nấy ở đây đều tin sái cổ cái tuồng nhân-vật-phụ vừa rồi của tôi. Không ai nghi ngờ về độ chân thực của nó. Điều này làm tôi muốn cười toét cả miệng, nhưng tôi phải cố kìm cái ham muốn đó xuống. Bởi vì mọi chuyện vẫn chưa xong…
“Gegeh, gehoOOoooOOOO!!”
Tôi dành thêm 10 giây để giả bộ đứng lên khi bộ dạng tôi trông như sắp chết tới nơi. Và, tôi còn tới 47 chiêu trong Phụ Nhân Bí Thuật nữa đấy.
Tại sao, làm cách nào, sao tên đó lại đứng lên trở lại?
Rose Oriana rùng mình trước cái tên cứ đứng lên lại sau mỗi lần té ngã. Cậu ta lấm lem đầy máu từ đầu tới chân và có vẻ như cái vung kiếm của cậu ta không còn vững nữa rồi. Tình trạng của cậu ấy không cho phép cậu ta chiến đấu. Việc cậu ta đứng lên được cũng là một điều gì đó mầu nhiệm quá rồi.
Thanh kiếm của Rose có thể mảnh nhưng nó không hề nhẹ. Dù lưỡi kiếm đã bị cùn nhưng lượng pháp thuật yểm vào đó không hề ít ỏi gì, cho nên chỉ bằng một đòn duy nhất thôi, nó có thể tiễn người ta xuống suối vàng luôn.
Tuy thế…
Tên này đã ăn bao nhiêu đòn của cô rồi đây? Chắc chắn không phải một hay hai.
Dù cậu ta có bị đánh tới cả chục lần đi chăng nữa, cậu ta hoàn toàn có thể gượng dậy được chỉ bằng ý chí chiến đấu của mình. Tại sao tên đó lại cố đi xa tới thế? Dù cơ thể đã đi quá giới hạn nhưng ánh sáng nơi mắt của cậu ta vẫn chưa tắt ngóm. Chúng đang liên tục bảo cô rằng cậu ta vẫn còn rất nhiều thứ cậu ta muốn làm.
Rose vô cùng ấn tượng trước cái con người này.
Cậu ta đã mang trong mình bao xúc cảm khi đặt chân lên võ đài này đây? Nếu so sánh chiến lực của hai bên thì cậu ta không hề có cửa thắng. Tuy thế, cậu ta cũng không bỏ cuộc, đôi mắt của cậu ta đang dán chặt vào người Rose.
Chưa xong đâu.
Nhiêu đây chưa đủ, phải, chưa xong đâu.
Rose chỉ có thể thở dài ngưỡng mộ khi cậu ta vượt qua giới hạn của bản thân chỉ bằng ý chí của mình và liên tục thách thức người đối thủ mà cậu ta không bao giờ có thể đánh bại được. Trái tim của Rose ánh lên niềm tôn trọng đối với cậu ta, Sid Kagenou, đồng thời cũng lớn tiếng xin lỗi từ tận tâm can. Ngay từ đầu cô đã quá xem thường cậu, nghĩ rằng cậu chẳng qua chỉ là một tên ngon xơi mà cô có thể đánh bại nhanh gọn lẹ.
Đúng thế, thật sự mà nói thì ở cái giải đấu thiên về kiếm thuật này thì cậu ta không thể nào tồn tại được quá một giây khi phải đối đầu với cô. Tuy thế, cô đã hoàn toàn thua cậu ta tại trận đánh trong trái tim mình.
“Tiếp theo sẽ là đòn kết liễu.”
Cho nên đó là lí do vì sao Rose muốn kết thúc chuyện này thật nhanh. Nếu nó cứ tiếp tục như thế này thì cậu ta sẽ cố gượng dậy cho tới lúc chết mất. Cô không muốn giết một người đầy triển vọng như thế này đâu.
Tiếng hò reo cổ vũ đã tắt ngấm từ rất lâu về trước. Ai nấy đều sợ cậu ta vãi cả ra.
Rose yểm thêm pháp lực vào kiếm của cô. Không khi xung quanh lay động, và khán giá kêu gào hỗn loạn. Tuy thế…
“Đúng như mình nghĩ, cậu vẫn không từ bỏ…”
Đôi mắt của cậu ta đang bốc lửa ngùn ngụt. Không có bất kì nỗi sợ hãi nào thoát ra từ phía cậu ta. Cô chỉ thấy mỗi chiến ý vô tận phát ra từ đối thủ của mình. Điều này làm cô đành phải dốc toàn lực ra đòn.
Thanh kiếm của cô bắt đầu kêu lên, nhưng vào lúc đó…
“DỪNG LẠI!! LÙI NGAY. TRẬN ĐẤU KẾT THÚC RỒI!”
Vị trọng tài cắt ngang và tuyên bố kết thúc trận đấu. Ông ta đã cho rằng nếu để trận đấu diễn ra lâu hơn thì mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm.
Rose thở dài nhẹ nhõm… Tuy thế cậu ta thì ngược lại.
“Kh…Khoan. Tôi, tôi vẫn… khụ… còn ba mươi… ba….”
Đôi mắt đó như muốn truyền đạt rằng cậu ta vẫn còn có thể chiến đấu.
“Người chiến thắng là ROSE ORIANA!”
Những tiếng hò reo vang dội tỏa ra từ tứ phía.
Rose vẫy tay đáp lại, rồi cúi chào thật thấp trước cái cơ thể lổn nhổn của Sid Kagenou.