Ngồi trước cổng trường Trung Học Số 2 suốt buổi sáng ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng Vân Ngữ Tịch cũng đứng lên rời đi.
Tình toán lại thời gian này, bản thân cô vẫn còn sống cùng ông ngoại dưới quê, ông ngoại lúc này đang bị bệnh nằm viện, không bao lâu ông ngoại đột nhiên qua đời, lúc này ba mẹ cô mới mang cô đến Nam Dương.
Có lẽ Chủ Nhật này cô sẽ quay về nhìn lại một chút, có thể sẽ được gặp lại ông ngoại.
Bà ngoại qua đời, sức khỏe của ông ngoại ngày càng yếu đi nhưng ông vẫn luôn giấu cô cho đến khi ông ngã xuống.
Không ai biết được bản thân cô đã sợ hãi ra sao.
Cô lớn lên từ nhỏ bên cạnh ông bà ngoại, tình cảm cô dành cho ông bà sâu đậm hơn bất kỳ ai khác. Trong khoảng thời gian ông ở bệnh viện, một mình cô ở trong bệnh viện, luôn nhủ thầm trong lòng rằng ông ngoại nhất định không sao đâu.
Khi ông ngoại rời đi, các chú bác trong làng đã giúp đỡ cô lo liệu tang lễ, cô đi theo ông trong suốt quá trình, lẳng lặng cầm bài vị nhưng không khóc, con gái duy nhất của ông ngoại là mẹ cô, cũng đã thật sự vội vàng quay về trong ngày tang lễ thứ hai.
Vì thế nên sau này cô mới có thể bình tĩnh đối diện với sự thiên vị của cha mẹ như vậy.
Thứ năm, trong phòng giáo viên.
“Phong Tiêu, nói cho cô biết, đây là lần thứ mấy em trốn học?” – Cô giáo chủ nhiệm đối diện với nam sinh thích trốn học này mà không biết xử lý ra sao.
Nếu không có nhà họ Phong, không biết đã bị đuổi học bao nhiêu lần.
Phong Tiêu thông minh, nhưng nó không có nhiều tác dụng nếu không có sự hướng dẫn của thầy cô.
“Chủ nhật tuần này, các em đến trường học thêm.”
“Không được.”
Sự đồng thanh trả lời khiến các giáo viên trong phòng liền quay đầu lại nhìn.
“Thưa thầy, chủ nhật tuần này em có việc bận.” – Bên kia văn phòng, một cô gái vội vàng giải thích.
“Diệp Ngọc Dao, lần khảo sát này em đội sổ, thầy nghe các thầy cô khiếu nại trong khoảng thời gian này em thường xuyên trốn học. Ngọc Dao, nói với thầy đi, em gặp phải chuyện gì sao?” – Chủ nhiệm lớp 11/3 hỏi han.
Vân Ngữ Tịch đau đầu, thật khó giải thích.
Cô đã tốt nghiệp nhiều năm trước và đã thật sự trả lại bài vở trước kia học được cho giáo viên, việc cô xếp cuối trong kỳ thi là việc không khó đoán, dù sao lớp cô học cũng là lớp giỏi nhất ở TH Nam Dương.
Phong Tiêu đưa mắt nhìn cô gái đang cau mày đau khổ với vẻ thích thú.
Anh nhận ra cô ngay khi cô vừa cất giọng.
Đúng là thật có duyên, dù là cả hai đều bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng mắng.
“Xem ra em cũng không có nguyên nhân gì, quyết định vậy đi, chủ nhật này đến trường học thêm.” – Thầy chủ nhiệm quyết định.
“Không….”
“Được rồi, về lớp đi.”
Đợi Vân Ngữ Tịch ra khỏi văn phòng, giáo viên ngồi bên cạnh mới hỏi:”Thầy Lý, thành tích của học sinh này lần nào cũng nằm trong top 10, sao lần này lại kém như vậy?”
“Đừng nói nữa, con bé trước kia nội tâm, không thích hòa nhập với bạn học nhưng thành tích lại rất tốt, không biết lần này xảy ra chuyện gì, trong lớp thì ngẩn ngơ, còn có trốn tiết.” – Thầy Lý nghĩ về học sinh này liền tràn đầy thắc mắc…
“Nếu không còn căn dặn gì nữa, em cũng xin phép ra ngoài.” – Phong Tiêu không có hứng thú ở lại nghe bọn người này tán gẫu.
“Chủ nhật này cậu cũng đến học thêm.”
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng chính, có một thanh niên tựa vào gốc cây phượng vĩ trước tòa nhà, nhìn thấy Phong Tiêu bước ra, anh ta đứng thẳng lên đi tới: “Phong Tiêu, lần này cô giáo phạt cậu cái gì?”
“Cậu biết cô ấy không?” – Phong Tiêu không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ vào bóng lưng Vân Ngữ Tịch nói.
Tống Hiểu Minh nghiêng đầu, nhìn về hướng ngón tay của Phong Tiêu, sau đó cười tinh nghịch với bạn mình: ”Sao, cậu thích cô ấy à?”
“Nếu cậu không trả lời thì quên đi.” – Phong Tiêu đút hai tay vào túi lạnh lùng rời đi.
“Huynh đệ, đừng xấu hổ.” – Tống Hiểu Minh hiếm khi thấy bạn mình có hứng thú với một cô gái: ”Tất cả nữ nhân xinh đẹp trong trường này tôi đều biết một chút về bọn họ. Cô ấy là một trong ba đóa hoa xinh đẹp nhất TH Nam Dương, tên là Diệp Ngọc Dao.”
“Nhưng tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy? – Tống Hiểu Minh tò mò hỏi: ”Đây là bông tuyết nằm trên tảng băng trôi. Theo tôi biết, cô ấy không có bạn bè trong trường và lạnh lùng với tất cả mọi người.”
Phong Tiêu nhớ đến gương mặt đau khổ của cô ấy thể hiện trước mặt giáo viên, không hề lạnh lùng một dạng, có vẻ khác với những lời đồn.
“Này, cậu đừng nói là thích cô ấy chứ?” – Tống Hiểu Minh thấy Phong Tiêu im lặng hồi lâu, lại nói:”Muốn tôi giúp cậu lấy số điện thoại của cô ấy không?”
Phong Tiêu càng không thèm để ý đến hắn, bước chân càng nhanh hơn.
Tống Hiểu Minh:”Này, huynh đệ đừng có ngượng, những chuyện khác tôi có thể không giỏi, nhưng tôi có kinh nghiệm theo đuổi con gái.”
Vân Ngữ Tịch quay về lớp học, lớp trưởng đang sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp.
“Diệp Ngọc Dao, cậu cùng Hạ Nhất Đông ngồi một chổ.” -Lưu Huyên Huyên gặp cô vừa đến lớp liền nói.
“Dựa vào cái gì?” – Vân Ngữ Tịch buột miệng nói.
Ngồi phía sau lưng Hạ Nhất Đông đã khiến cô rất bất an, mỗi lần nhìn thấy anh ta trong giờ học, trong lòng đều cảm thấy chua chát.
Muốn hai người trở thành bạn cùng bàn, mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa đau đớn này, cô tự hỏi liệu cô có thể giả vờ bình tĩnh đến khi nào?
Lưu Huyên Huyên tỏ ra không hài lòng, cô ta đã sớm không thích cái bộ dạng lạnh lùng của Diệp Ngọc Dao lâu rồi:”Diệp Ngọc Dao, chẳng phải cô cố ý muốn đội sổ.”
Vân Ngữ Tịch bối rối không hiểu ý cô ta.
“Ai cũng biết, mỗi lần thi xong toàn lớp sẽ đều đổi chỗ ngồi, người dẫn đầu sẽ ngồi cùng với người đội sổ, cứ như vậy lui đến. Mỗi lần thi cậu đều đứng trong TOP 3, lần này vậy mà cố ý đứng ở vị trí cuối cùng, không phải là muốn ngồi cùng Hạ Nhất Đông còn gì?”
Nghe Lưu Huyên Huyên mang theo ngụ ý châm chọc, Vân Ngữ Tịch cảm thấy vô cùng ủy khuất, nếu biết có cái quy định này sớm, cô sẽ thành thật đi học chăm chỉ, thành thật ôn bài tốt… ít nhất cũng có thể đứng thứ 2 từ dưới lên cũng là tốt.
“Được rồi, cậu nhanh chóng dọn bàn đi, đừng ảnh hưởng đến các bạn học khác.” – Lưu Huyên Huyên nhắc lại.
“Tôi có thể đổi bạn cùng bàn được không?”- Vân Ngữ Tịch thật sự không muốn ngồi gần Hạ Nhất Đông.
“Diệp Ngọc Dao, tôi không muốn lặp lại lần nữa. Nếu cậu không muốn ngồi cùng chỗ với Hạ Nhất Đông thì bài thi sau hãy làm bài tốt hơn.” – Lưu Huyên Huyên nghĩ Diệp Ngọc Dao cố ý muốn mà còn giả bộ:”Bây giờ, mời cậu chuyển chỗ.”
Vân Ngữ Tịch nhìn ánh mắt không hài lòng của Lưu Huyên Huyên liền lập tức sợ hãi và bất đắc dĩ nhanh chóng di chuyển vị trí.
Trong lòng cô hiện tại rất coi thường bản thân mình.
Rõ ràng hiện tại Lưu Huyên Huyên không phải là cấp trên của cô, sao cô phải sợ cô ta như vậy.
Quả nhiên uy thế vẫn mãi tồn tại trong một con người.
Với tư cách là nhà thiết kế chính và cũng là giám đốc chi nhánh, năng lực của Lưu Huyên Huyên là điều hiển nhiên với tất cả mọi người, nhưng cô ta cũng nổi tiếng là hà khắc trong công việc.
Là trợ lý của Lưu Huyên Huyên, Vân Ngữ Tịch đã chịu rất nhiều đau khổ dưới tay cô ta.
Khi người khác phạm sai lầm, Lưu Huyên Huyên nhiều lắm khiển trách hai câu. Nhưng khi Vân Ngữ Tịch làm sai, bị khiển trách không còn mảnh giáp là chuyện nhỏ, mà còn bị trừ lương mới là chuyện lớn.
Loanh quanh một vòng, vậy mà cũng không thoát khỏi móng vuốt của cô ta.