Lâm Oánh Oánh sợ bị người khác đấu giá mất nên cô nàng nhao nhao ra giá:
“Sáu nghìn kim tệ,”
Có một số người do qua thích nên ra giá cao hơn mặc cho Lâm Oánh Oánh liếc nhìn mấy lần.
Con số lên đến Mười lăm nghìn tệ rồi dừng hẳn,Lâm Oánh Oánh đắc thắng vì con ma thú sắp thuộc về cô ta.
Trước khi đi phụ thân có đưa cho cô ta hai người nghìn kim tệ,mua con thú này nàng cẫn còn thừa kim tệ mà.
Đến lúc không ai ra giá nữa lúc này Nguyệt Lan mới giơ biển lên:
“Hai mươi nghìn kim tệ.”
Mọi người ai cũng thắc mắc người nào bỏ ra số tiền lớn vậy để mua,thật phung phí mà.Lâm Oánh Oánh nhìn sang bên thấy người đó là Nguyệt Lan cô ta tức lắm nhưng không làm được gì.
Cô ta ngẫm nghĩ một lúc rồi hô to:
” Hai mươi mốt nghìn kim tệ.”
Nguyệt Lan nhẹ như bâng:
“Hai mươi lăm nghìn kim tệ”.
Lâm Oánh oánh hậm hực nhưng cô không thể trả thêm được nữa cô đã không còn kim tệ để trả nữa rồi.
Vậy là con thú hỏa linh lan này thuộc về Nguyệt Lan,Nguyệt Thần vui mừng lắm,càng ngày cậu ta càng thần tượng tỷ tỷ mình.
Vật đấu giá tiếp theo mà một cái lò luyện đan đã cũ,không ai biết nó được gọi là gì nên giá khởi điểm cũng là một nghìn kim tệ.
Có vẻ vật phẩm này không ai hứng thú cho lắm,Nguyệt Lan cũng không để ý.
Lúc này ở trong bảo tháp Chu Tước chợt hò reo lên:
“Trời ơi chủ nhân đó là Thần hỏa đỉnh đó, nó là bán thần khí,trời ơi tại sao vật mày mất tích mấy trăm năm lại phiêu bạt đến Đông Lâm quốc này vậy,không ai biết giá trị của nó cũng đúng thôi “.
Nguyệt Lan nở nụ cười rồi ra giá:
“Mười nghìn kim tệ “.
Ai cũng trợn tròn mắt nhìn nàng,trời ơi lại có người phá của như thế sao,bỏ mười nghìn kim tệ mua một cái đỉnh cũ mèm xấu xí.
Đến Nguyệt Thần cũng quay sang định nói nhưng thấy vẻ mặt của tỷ tỷ lại thôi.
Hội đấu giá mừng còn không kịp vội đánh chuông trước thời hạn sợ khách hàng đổi ý.
Vậy là Nguyệt Lan đã mua được hai vật phẩm rồi coi như buổi đấu giá hôm nay không uổng công.
Vật phẩm tiếp theo nàng không xa lạ gì,đó là đan dược của nàng,Nguyệt Thần huých vai nói nhỏ:
“Của tỷ kìa “.
Người giới thiệu giọng hùng hồn nói:
“Đây là hoàn hồn đan,đan dược trung phẩm cấp bốn,có thể bổ sung linh lực đã mất trong khi giao đấu,giá khởi điểm hai mươi nghìn kim tệ”.
Mọi người hò reo phấn khích,đối với ma pháp sư,chiến đấu rất tiêu hao năng lực,nếu có viên đan dược kia chẳng phải là nắm chắc phần thắng trong chiến đấu rồi sao.
Ngay cả thái tử Lam Tuyền cũng đã đứng ngồi không yên,hắn giơ bảng lên:
“Hai mươi lăm nghìn kim tệ “.
Con số lên chóng mặt đến năm mươi nghìn kim tệ thì dừng,tên đánh chuông nhanh nhẹ gõ búa xuống,lần này bọn họ đấu giá quá lời rồi,hắn hô to:
“Hoàn hồn đan thuộc về thái tử Lam Tuyền “.
Nguyệt Lan cũng thấy cô bị hố quá,ai ngờ giá trị của viên đan dược đó lại khủng bố đến vậy.
Kết thúc phiên đấu giá,Nguyệt Lan và Nguyệt Thần đi lên giao kim tệ và lấy đồ đã đấu được của mình về.
Lão giả đó nhìn nàng mỉm cười thân thiện,đưa cho Nguyệt Lan hai tấm thẻ kim cương lão nói:
“Chủ tử của ta gửi tiểu thư thẻ kim cương như thế Mới xứng với viên đan dược của tiểu thư,lần sau xin mời tiểu thư ghé qua”
Nguyệt Lan vui vẻ cầm lấy thẻ kim cương và nói cảm ơn,thầm nghĩ chủ tử của đội đấu giá này cũng biết nhìn hàng đó.
Nguyệt Thần thích thú con ma thú Hỏa linh Lan cứ ôm suốt dọc đường về.
Ma thú có tính công kích rất cao và là loại khó thuần phục nhất,ma thú luôn luôn cao ngạo không bao giờ phục tùng và chịu làm tay sai cho con người.
Những con ma thú trong hội đấu giá như này đều được thuần thú sư huấn luyện qua nên mới có giá đắt đỏ như thế.
Bỗng nhiên đoàn người thái tử cùng Lâm Oánh Oánh chặn đường.Cô ta nghiễm nhiên nói:
“Con thú đó thuộc tính hỏa rất hợp với ta,ngươi có thể đổi cho ta bằng cái khác được không?”.
Nguyệt Thần vội vàng giấu con ma thú kia đi như kiểu sợ bị cướp mất rồi cậu hất mặt lên nói:
“Vì sao ta phải đưa nó cho ngươi,ta hệ hỏa nó cũng hợp với ta,cớ gì ta phải đưa nó cho ngươi “.
Lâm Oánh Oánh tức giận cô ta kết ấn thành một quả cầu lửa đỏ rực tấn công Nguyệt Thần,cậu không nghĩ cô ta nói là ra tay luôn, nghiêng người né tránh cậu sợ con thú nhỏ bị thương ôm chặt nó vào lòng cậu quát lên:
“Ngươi vô sỉ “.
Cô ta cười đắc thắng cười nói:
” Ta không có được người cũng đừng mong được sở hữu.”
Nguyệt Lan thấy vậy liền nói:
“Đệ đưa con ma thú cho tỷ đánh nhanh lên còn về tỷ buồn ngủ lắm rồi ” giọng mấy phần lười biếng.
Nguyệt Thần tung con ma thú cho tỷ tỷ rồi bắt đầu hành động.
Cậu đưa tay kết ấn một rừng lửa nhỏ bao quanh quả cầu lửa rồi nuốt gọn lấy nó,chưa hết cậu vung tay những ngọn lửa như mũi tên rực cháy bay thẳng về phía Lâm Oánh Oánh,cô ta hoảng sợ toan bỏ chạy.
Tên thị vệ đi cùng nhanh tay kết ấn tạo thành tấm lá chắn bằng băng trong suốt chặn lại được đòn tấn công cứu thoát cô ta một mạng.