Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 1: Trọng Sinh《1》



Hôm nay, cô vừa đi gặp một vị khách hàng rất quan trọng của công ty của gia đình cô.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, cô vô tình nhìn thấy một tấm poster về doanh nhân kiêm ca sĩ nổi tiếng.

Mà tình cờ là vị đó là mối tình đầu của cô chính là Tạ Hinh.

Tạ Hinh năm nay chỉ vừa 24 tuổi, là một người trẻ tuổi thành đạt nhất, anh vừa là tổng tài của một công ty lớn lại còn là một ảnh đế nổi tiếng khắp thế giới.

Anh được người người nhà nhà săn đón. cô thì luôn cảm thấy mình thấp kém hơn so với anh.

Anh chính là mặt trời ở trên cao, còn cô chỉ là một bông hoa hướng dương nhỏ bé vẫn chỉ luôn một lòng hướng về mặt trời.

Anh trên cao tỏa sáng, còn cô chỉ dám âm thầm đứng từ xa nhìn anh.

Mỗi khi nghĩ đến việc này cô lại chỉ dám cười mỉa mai, từ nhỏ đến lớn anh luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.

Còn cô trong mắt anh và những người xung quanh anh lại luôn luôn là không khí, ai xem thường cô kể cả anh.

Cô thì bị dính cái mác là thanh mai trúc mã với Tạ Hinh nhưng không một ai hay biết rằng cả hai lại không có thân thiết như nghĩa của cái mác đó.

Mẹ của Tạ Hinh là bạn thân của mẹ cô. Tất nhiên, từ nhỏ tới lớn mẹ của anh đã rất thích cô. Vì cô vừa ngoan ngoãn lại vừa lễ phép.

Chưa kể đến mẹ của anh còn rất nhiều lần nói đùa rằng sau này cô chắc chắn sẽ trở thành con dâu của nhà họ Tạ.

Nhưng làm sao mọi người biết được trong lòng Tạ Hinh người anh thích thật sự lại chính là chị gái của cô, Hạ Quý Nghiên.

Cả ba cô cũng vậy, trong mắt ông vẫn luôn chỉ có một mình chị ấy..

Hạ Quý Nghiên từ nhỏ chị ấy đó rất hay bị bệnh, thể chất của chị ấy vẫn luôn kém hơn so với người khác.

Chính vì vậy mà trong mắt nhiều người, chị ấy là một búp bê thiên sứ chỉ cần chạm mạnh một chút cũng có thể vỡ.

Còn cô từ nhỏ tới lớn đều phải tự làm mọi thứ một mình, nhiều lúc cô sẽ tìm mẹ để tâm sự nhưng mẹ Hạ vốn dĩ là không để tâm đến chuyện của cô.

Ba cô chỉ yêu một mình chị ấy, cả anh trai cô cũng vậy chỉ yêu thương, che chở cho một mình chị ấy.

Cả gia đình cô đều sẽ nổi điên lên khi chị bị bắt nạt. Còn cô, bị người ta bắt nạt suốt khoảng thời gian đi học họ cũng không buồn để tâm.

Chưa kể đến, cả bữa ăn hằng ngày cô ăn cũng được không ăn cũng được. Họ đều chỉ xem là cô đang ganh tỵ với chị gái, giận dỗi bọn họ.

Đi chơi hay ra ngoài ăn thì cũng chưa từng gọi cô một tiếng, gia đình này giống như chỉ có bốn người là ba, mẹ, anh trai và chị ấy.

Có cô hay không có cô thì cũng không khác nhau là mấy. Nếu cô có mất tích chắc chắn họ cũng sẽ không thèm để ý tới.

Giống như việc cô thích thầm Tạ Hinh từ rất lâu rồi, thích từ cái lúc mà anh lần đầu tiên bước vào vào nhà cô.

Cô thích tất cả mọi thứ về anh, thích dáng vẻ lạnh nhạt, khó gần của anh. Thích cả từng cử chỉ hay hành động của anh.

Nếu không chú ý thật kỹ từng chi tiết quan trọng có lẽ cô sẽ không hề biết người anh thích là chị gái cô đâu.

Chỉ vì nhìn vào thái độ khi anh ở cạnh cô và chị ấy thì ai cũng đều sẽ rõ.

Khi ở cạnh cô anh sẽ là một người trầm tính, lạnh nhạt, không hứng thú với những thứ xung quanh. Có đôi khi sẽ tỏ ra cọc cằn vì tính nhây nhây của cô.

Còn khi anh được ở gần Hạ Quý Nghiên thì lại như trở thành một con người khác..

Chỉ cần chị ấy khóc anh sẽ nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt trên khóe mắt của chị. Khi chị bị mắng cũng sẽ nhẹ nhàng mà kéo chị ra đằng sau để bảo vệ.

Còn cô cả đời này chỉ có thể cô độc một mình, ngoài ông bà nội và Hạ Quý Nghiên ra thì không còn ai coi trọng sự tồn tại của cô trong căn nhà này nữa.

Nhiều lúc nghĩ cũng tuổi thân nhưng mà cô sẽ luôn phải lạc hướng suy nghĩ của mình.

cô sống một cách lặng lẽ, chỉ biết im lặng nhìn mọi người yêu thương chị cô mà trong lòng chỉ biết ước.

Những lúc đó, cô chỉ đơn giản là cụp mắt xuống rồi lặng lẽ trở về phòng.

Ngày mà cô sụp đổ nhất, đau khổ và khó quên nhất có lẽ là cái ngày mà chị cô mất. Cả nhà cô như rơi vào hầm băng.

Thậm tệ hơn nữa, Tạ Hinh lại ngày đêm đứng bên cạnh mộ chị ấy, mẹ Tạ khuyên anh về nhà anh cũng chỉ nói:

“Nghiên Nghiên sợ bóng tối, cô ấy sợ ở một mình nên con phải đứng đây với em ấy..”

Mặc kệ người ta nói gì anh vẫn lặng lẽ đứng cạnh chị ấy mà không rời nửa bước.

Khi đó, cô chỉ là một cô học sinh lớp mười. cô cũng đã từng hỏi bản thân mình là cô có hận Hạ Quý Nghiên hay không?

Hận? Hận chị ấy đã cướp đi mọi thứ của cô, hận chị ấy đã cướp đi gia đình và mối tình đầu của cô sao?

Tất nhiên là không..

Sao mà hận được? Chị ấy là chị của cô mà? Dù mọi người chỉ quan tâm chị ấy nhưng người chị ấy vẫn luôn quan tâm là cô.

Khi có quà bánh chị ấy sẽ luôn là người bí mật mang đến cho cô.

Chị ấy cũng là người đi méc thầy cô mỗi khi cô bị bắt nạt.

Cũng chính chị ấy là người nhận mọi lỗi lầm khi cô là người gây ra.

Khi cô bị nhốt trong nhà vệ sinh chị ấy còn mặc kệ sức khỏe của mình đang không ổn mà chạy khắp nơi trong trường để tìm cô..

Lúc nghe tin chị cô mất, cô đã rất sốc, hôm đó cả thế giới của cô gần như sụp đổ chỉ biết chui rúc trong phòng để khóc.

Lúc được gọi để nhìn chị lần cuối cô cũng không dám, nói thật chị của lúc này trông thật xấu xí, cô muốn gọi chị dậy nhưng chị mãi vẫn không nghe tiếng cô gọi..

Cái chết của chị có lẽ là cú sốc lớn nhất không chỉ của cô mà còn là của rất nhiều người.

Sau khi chị cô mất, ba mẹ cô đã tự mình đi khắp nơi để thực hiện ước mơ của chị ấy là giúp đỡ những trẻ em khó khăn được đến lớp.

Anh trai của cô thì sẽ luôn tìm cơ hội để nhắc đến tên chị ấy trước mặt khách hàng bằng khuôn mặt đầy tự hào.

Còn Tạ Hinh từ ngày chị ấy mất thì anh cũng chưa từng cười với ai nữa, tuy bề ngoài anh vẫn như vậy nhưng không một ai biết anh vẫn luôn đem theo bên người một sợi dây chuyền có hình của chị ấy..

Còn cô thì vẫn chỉ luôn là một đứa trẻ dư thừa. Sau khi chị ấy mất cô cũng không còn được ai bảo vệ nữa..

cô phải mất rất lâu rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật khủng khiếp rằng chị cô đã mãi mãi rời xa cô.

Không lâu sau đó, cô phát hiện mình bị trầm cảm. Khi biết được tin này cô cũng không sốc cho lắm.

Chỉ là cô chỉ một mình đi điều trị tâm lý, phải luôn cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu mọi người xung quanh.

Nói thật đôi lúc cô thật sự muốn được giải thoát, nhưng ông trời đâu có bao giờ thương xót cho cô chứ?

cô phải sống, sống trong sự dày vò của gia đình và cái xã hội gớm ghiếc này.

Chính vì vậy, mà số lần cô phải đi điều trị tâm lý và phụ thuộc thuốc nhiều hơn..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.