Editor: Boomtini
Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, một ngày trời nắng.
Cái nắng nóng như thiêu như đốt ở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặt trời đã lên cao, từng chút một cho thấy hôm nay là một ngày nắng nóng gay gắt.
Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Cô hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường.
“Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài
“Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá, sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? ”
Giang Niên cũng thở dài
” Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rất là kỳ quái, đặc biệt là lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốt cuộc có ý tứ gì? Thật sự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?”
Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính, đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba.
Tất nhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa…
Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặt cho ba tòa nhà này một biệt danh.
Gọi là —
Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi
Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba.
Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên, Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhất ban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19.
Lớp 19 và lớp 20 lần lượt là các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác một khoảng lớn, như ở hẳn một khu biệt lập (?)
Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.”
Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhất định mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.”
Khương Thi Lam có chút ngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu…”
“Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biết cậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi bát quái tin tức của hắn với cậu mà thôi”
Giang Niên biết điều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa.
Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh.
“Vậy, Lục Trạch trong truyền thuyết kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi.
Giang Niên phụt cười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “Lục Trạch trong truyền thuyết” để gọi vị học thần kia.
Bất quá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là một nhân vật ở một cấp bậc khác trong truyền thuyết đi. (on the next level)
— Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp.
“Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thật là điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng thét chói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bất quá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thật sự rất đẹp trai.”
Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?”
Khương Thi Lam vậy mà thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “À… ừm…”
Cảm thấy có chút khó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt trêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!”
Chạy một mạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một..
Giang Niên cong mắt cười, thuận theo dòng người leo lên tầng bốn.
Không hiểu sao, khi Giang Niên chuẩn bị bước vào lớp, cô cảm thấy hơi lo lắng, cũng có chút chờ mong.
Bỏ qua loại cảm giác đã lâu không có, Giang Niên hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân đi vào cửa lớp.
Ở phía trước của lớp học, có một sơ đồ chỗ ngồi, vài người cũng đang vây quanh xem.
Giang Niên có chút sầu muộn định chen qua xem mình được giáo viên xếp ngồi ở đâu, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Giang Niên! Đừng nhìn nữa, cậu ngồi chỗ này này!”
Giang Niên như được đại xá, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó là Đoạn Kế Hâm, bạn học cùng lớp với Giang Niên
Đoạn Kế Hâm liều mạng vẫy tay về phía Giang Niên, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy biểu cảm như gặp người thân của mình.
Thấy Giang Niên đang nhìn về phía mình, hắn nhanh chóng chỉ vào vị trí phía trước bên trái của mình: “Giang Niên, ở đây này!”
Lúc Giang Niên đến cũng không còn sớm, mọi người xung quanh đã vào chỗ gần hết
Cô hướng Đoạn Kế Hâm nói tiếng cảm ơn sau đó bước đến vị trí của mình không chút ngại ngùng nhìn mọi người xung quanh.
À, cùng bàn là con gái, đang cúi đầu viết gì đó nên nhìn không rõ mặt, bàn sau là con trai, nhìn qua có chút quen mắt, chắc là gặp qua vài lần ở đâu đó đi; cách một lối đi ở giữa phía bên kia là một nam sinh đeo kính, hơi có chút hào hoa phong nhã; bàn đằng trước…
Gì đây?
Giang Niên chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Nếu không nhìn lầm, bàn đằng trước có vẻ như là —
Hạ Gia Dương?
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Giang Niên, Hạ Gia Dương ngẩng đầu nhìn sang, sau đó hướng đến Giang Niên tự giới thiệu trước: “Xin chào, cậu là Giang Niên phải không? Tôi biết cậu, thật vui vì chúng ta là bạn cùng lớp. Về sau tôi là bạn bàn trước của cậu! Tên tôi là Hạ Gia Dương. ”
Bởi vì có cô bạn nhỏ hay nhắc đến, Giang Niên đối với Hạ Gia Dương cũng có vài phần hiểu biết
Mọi người nói rằng Hạ Gia Dương có tính cách rất rạng rỡ và vui vẻ, nhưng Giang Niên thực sự không ngờ…
Thật sự là rất tươi sáng
Cô cong mắt cười, lấy giấy vệ sinh từ trong túi quần đi học ra lau bàn ghế, cười nói: “Rất vui được gặp cậu. Cậu… đã biến tôi trước đó sao?”
Khi hỏi, Giang Niên trầm ngâm suy nghĩ. Hạ Gia Dương thế mà lại biết mình nha…
Cô sẽ không bị Khương Thi Lam diệt khẩu đâu, phải không?
Nghĩ đến đó lại không khỏi rùng mình, sau đó Giang Niên nghe thấy Hạ Gia Dương nói: “Đúng vậy, bài văn của cậu lần nào cũng được in ra làm bài văn mẫu mà, sao tôi lại không biết cậu được?”
Ôi, màu đỏ tím…
Không có nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Niên liền cảm thấy thoải mái
Mặc dù hôm nay là ngày khai giảng, nhưng dù sao thì cũng là chủ nhật nên chắc cũng không có chuyện quan trọng gì đi.
Báo cáo xong rồi, tập trung lớp chắc cũng gần kết thúc rồi nhỉ?
Giang Niên bắt đầu nghĩ xem trưa nay nên ăn gì với Khương Thi Lam, nếu cậu ấy mà nghe được cô ngồi ngay sau Hạ Gia Dương chắc hẳn phải hâm mộ cùng ganh tị lắm đây, phải không?
Còn có, hình như còn phải chào hỏi bạn cùng bạn, bạn bàn sau, bàn kế tiếp nữa phải không?
… Giang Niên có chút lúng túng.
Thật ra cũng không phải là quá lúng túng, chỉ là sau khi giới thiệu bản thân xong thì nên nói cái gì nữa đây? Rồi làm sao để kết thúc?
………
Nghe có vẻ hơi sợ một chút
Trong lòng thầm tính toán một hồi, suy nghĩ của Giang Niên đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nói vô cùng dễ nghe, lại lộ ra chút ý vị lười nhác
“Gia Dương, lát nữa cậu có sang nhà tôi chơi game không? Tạ Minh cũng đi đấy.”
Xung quanh khá yên tĩnh nên khi giọng nói đột ngột cất lên liền đặc biệt gây chú ý.
Hơn nữa, bản thân là một thanh khống, Giang Niên không thể không thừa nhận giọng nói này xác thực vô cùng dễ nghe
*thanh khống: thích giọng nói hay
Quả thực giọng nói có lực sát thương rất lớn đối với hầu hết các cô gái, hơn nữa đó lại là bất khả chiến bại, trực tiếp khiến đối phương vô lực mà đổ gục
Cô tò mò nhìn lên nhưng ngay lập tức quay đi chỗ khác khi có người đến
——
Lục Trạch
“Lục Trạch trong truyền thuyết” của Khương Thi Lam.
Giang Niên không quen hắn, nhưng lại biết về hắn
Cảm giác tồn tại của Lục Trạch quá cao, rõ ràng Giang Niên mới chỉ nhìn thấy Lục Trạch không quá vài lần, nhưng cô vẫn nhận ra khi hắn bước đến.
Tuy rằng đối phương hoàn toàn không biết đến mình.
— A, thì ra…
Lần trước nhìn thấy Lục Trạch, hẳn là đại hội tuyên dương cuối kỳ trước đi, đúng không?
Lục Trạch một lần nữa đúng với kỳ vọng của mọi người giành vị trí thứ nhất. Hắn lười biếng bước lên sân khấu để nhận giải thưởng và tiền thưởng, trước đôi mắt như sao của cô gái trên sân khấu tùy ý cúi chào, lại lần nữa biếng nhác xuống sân khấu.
Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút, nhưng Giang Niên cảm thấy cô gái bên cạnh cô khó có thể kìm nén được tiếng la hét.
Không phải Giang Nặc không kích động, cô cũng là nhan khống, cô cũng rất mong chờ, đồng thời, cũng là người dễ hoa si…
*nhan khống: thích gương mặt xinh đẹp
Nhưng điều quan trọng là…
Cô đã quên đeo kính áp tròng vào ngày hôm đó.
Vì vậy cho nên cô nhìn không rõ khuôn mặt tuấn tú của Lục Trạch, thuộc tính nhan khống cũng không có dịp phát tác.
Bây giờ lại nhìn thấy Lục Trạch ở khoảng cách rất gần, Giang Niên cuối cùng cũng hiểu tại sao các cô gái ở mấy hàng ghế đầu của khán phòng lại phấn khích đến mức sắp ngất đi.
Tại vì……
Lục Trạch thực sự rất đẹp trai.
Nhìn qua có lẽ cao khoảng một mét tám mươi, cao cao gầy gầy. Tóc ở trên đầu lại rối mà không xù.
Hắn đang nói chuyện với Hạ Gia Dương, sườn mặt đối với Giang Niên.
Nhưng sườn mặt…
Vẫn đẹp trai đến mức Giang Niên, một người luôn được khen là hành văn tốt lại không biết làm thế nào để diễn đạt.
Giang Niên tự cảm thấy ánh mắt của mình hẳn là toàn vì sao lấp lánh lấp lánh.
Liều mạng kìm chế nhan cẩu xúc động, Giang Niên nuốt nước bọt, lần nữa ngẩng đầu lên trộm nhịn nhìn về phía Lục Trạch
Nhưng cô không nghĩ đến, lần này nhìn lên… trực tiếp bị chính chủ bắt gặp, Giang Niên vô tình đụng phải ánh mắt của Lục Trạch
Đôi con ngươi màu nhạt hơn, sáng lấp lánh, tinh tú đầy sao.
Lục Trạch dừng lại, trước khi Giang Niên có thể nhìn rõ khuôn mặt của Lục Trạch, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Hạ Gia Dương.
Giang Niên sửng sốt trong giây lát.
Chờ đã…
Khóe miệng của cô không có nước miếng chứ?
Đừng, đừng.
Ngày đầu tiên đến lớp, nhìn lén trai đẹp liền tình cờ bị bắt gặp?!
Giang Niên tỏ vẻ vô tội, vội cúi đầu xuống, vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng cô đã bắt đầu bấm liến thoắng trên màn hình di động: “Chị em tốt làm sao bây giờ? Mình nhìn lén Lục Trạch liền bị hắn bắt được, a a a a, chết rồi, sau này biết để mặt mũi ở đâu bây giờ!”
Khương Thi Lam nhanh chóng trả lời WeChat của Giang niên: “Đừng lo lắng! Lục Trạch chắc hẳn đã sớm quen với mấy việc như này rồi đi!”
Đúng, rất có lý
Giang Niên hồi máu trong vài phút, sau đó nhét điện thoại vào ngăn bàn, tính toán trộm nhìn Lục Trạch một lần nữa.
Nếu đã bị coi là hoa si, vậy thì càng phải ngắm trai đẹp đến thỏa mãn mới thôi
Lục Trạch dường như đã thảo luận xong về hành trình với Hạ Gia Dương, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Giang Niên mạnh dạn ngẩng đầu lên.
……?
Sao lại bị bắt gặp nữa rồi?!
– ———-
mời mọi người ghé nhà mình chơi
boomtinisohigh.wordpress.com