Bạn Chanh

Chương 44



Lúc trước số hành lý Hứa Huệ Chanh thu dọn không bao nhiêu, cô không có dự tính dọn nhà đến thành phố G. Cô muốn bắt đầu lại từ đầu.

Cho nên chuyến dời đi này, rất nhanh chóng cô đã chuẩn bị xong xuôi.

Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ của mình một vòng, sau đó không chút chùn bước, xách túi hành lý lên, đi xuống dưới lầu.

Những đau khổ ở nơi này, cứ để cho chúng mục rữa trong hồi ức đi.

Cô theo Chung Định ra ngoài, đóng của. Sau khi bước vào thang máy, cô nhìn hình ảnh mình trong gương, tự mình lẩm bẩm, “Mình tự do rồi ư?”

“Đúng thế.” Cô tự trả lời, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười.

Chung Định ở bên cạnh nhìn thấy hành vi ngớ ngẩn của cô, không tiếng châm chọc.

Hắn dường như đã coi cô như một gánh nặng, một gánh nặng mà hắn tình nguyện gánh vác. Tuy rằng bản thân hắn cũng chẳng biết phần thương hại này từ đâu mà ra.

Trước kia hắn không phải người tốt.

Đương nhiên, tương lai cũng sẽ không phải.

—- 

Hứa Huệ Chanh đến nhà của Chung Định rồi, thì liền tỏ ra rất không tự nhiên. Chung Định quệt vân tay mở cửa, còn cô ở ngoài cửa ló đầu vào, “Chung tiên sinh, tôi có thể ở đây sao?”

“Nếu cô có nơi khác để ở, thì tùy cô.” Hắn không muốn để ý đến cô, trực tiếp đi vào.

Ờ thành phố này, cô không có chỗ để nương tựa, hơn nữa Chung Định còn có thể khiến Chu Cát Vũ e dè. Cô không có chọn lựa khác, thế nên cô cúi gập người thật thấp, thành khẩn nói, “Chung tiên sinh, làm phiền anh rồi.”

Chung Định sắp xếp cho cô là căn phòng khách lần trước cô đã ngủ qua một đêm. Ở tầng dưới, phòng ốc đầy đủ tất cả chức năng cần thiết, cho nên trên cơ bản, cô ở tầng dưới sinh hoạt là được. Còn tầng trên, là địa bàn của Chung Định.

“Tự mình nghỉ ngơi đi.” Chung Định nhàn nhạt nói dứt câu rồi chuẩn bị đi lên lầu.

Hứa Huệ Chanh lại cúi gập người, “Chung tiên sinh ngủ ngon, chúc anh mộng đẹp.”

Hắn không đáp lời.

Cô cũng không để ý đến thái độ của hắn lắm. Đại khái cô biết rằng, cá tính của Chung Định chính là loại khó gần thế này.

Hứa Huệ Chanh tắm rửa xong thì lên giường nghỉ ngơi. Căn phòng này rất yên tĩnh, đệm giường cũng thoải mái, chỉ một chốc thì cô đã ngủ rồi. Lúc giấc ngủ gần đến, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, vợ chưa cưới của Chung Định không ở nơi này sao?

Mấy ngày trước Hứa Huệ Chanh ngủ không được yên giấc. Cô lo lắng Chu Cát Vũ sẽ tập kích bất ngờ, sau này gã không hề đến, cô có chút yên tâm, nhưng giấc ngủ vẫn chập chờn.

Đêm này, cô ngủ rất sâu. Cô mơ thấy mình đã về đến nhà, ba cô, mẹ cô, em trai cô ở căn nhà nhỏ đó, hòa hòa thuận thuận, đó là những năm đầm ấm mà cô đã đánh mất.

Trong mơ, cô cười như chưa từng được cười.

Thứ hạnh phúc độc nhất vô nhị khiến cô chìm đắm trong đó, căn bản không muốn tỉnh dậy. Thậm chí đến sáng sớm ngày hôm sau, cô còn cảm thấy như mình vẫn là cô gái nhỏ 16, 17 tuổi vậy. Tất cả những chuyện sau này, đều chưa hề xảy ra.

Cô chớp chớp mắt, trên mặt vẫn treo nụ cười.

Đợi khi cơn mê đi qua, cô hiểu rằng, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Đột nhiên, trong cơn hụt hẫng giữa mộng đẹp và đời thực, nước mắt cô tuôn rơi. Cô dùng chăn che đầu lại, ở trong đó im lặng để nước mắt tuôn trào, cô cắn thật chặt môi dưới, không để cho mình khóc ra tiếng.

Tình cảm phát tiết một trận, cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó rời giường, đi rửa mặt. Lúc đi ra ngoài phòng khách, đôi mắt cô vẫn đỏ au.

Tầng dưới vẫn chỉ có một mình cô. Cô không biết rằng Chung Định chưa thức dậy, hay là ra ngoài mất rồi.

Hứa Huệ Chanh nhìn lên ngưỡng cầu thang, cô nhớ đến tình cảnh lần trước khi nhìn thấy hắn, thật sự rất đáng sợ. Như thế nào cô cũng không nghĩ được, lần sau khi bước chân vào chốn này, thì tâm tình của cô đã thay đổi.

Cô ra ngoài sân phơi lớn, nhìn khung cảnh tĩnh mịch bốn bề, hít thật sâu vào một hơi, cô còn mở rộng hai tay, dường như muốn ôm lấy thiên nhiên vậy.

“Tiểu Sơn Trà, dáng vẻ này của cô rất ngốc.”

Hứa Huệ Chanh cuống quýt quay đầu, nhìn thấy ban công ở tầng trên, Chung Định đang dựa vào lan can, cúi đầu nhìn xuống chỗ cô. Cô lập tức đổi sang gương mặt cười, chào hỏi, “Chung tiên sinh, chào buổi sáng.”

Hắn hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi ban công.

Cô nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng thầm lo lắng không biết có phải mình có chỗ nào khiến hắn không vừa ý rồi hay không. Đợi đến lúc ăn sáng, cô mới biết được hắn tại sao lại không hài lòng.

Chị Vương đến đưa cơm sáng như lệ thường, là hai phần.

Chung Định dặn dò, “Tạm thời không cần đưa cơm nước qua đây nữa.”

“Vâng.” Chị Vương không hỏi nguyên do, nghe lệnh làm theo.

Hứa Huệ Chanh liếc nhìn Chung Định, sau đó cúi đầu yên lặng ăn phần của mình.

Đến khi chị Vương đi rồi, Chung Định mới hậm hừ, “Tiểu Sơn Trà, cô chỉ ở nhà tôi ăn không ở không à?”

Hứa Huệ Chanh nghẹn họng, phải một hồi sau cô mới lí nhí nói, “Tôi… không…” Cô thật sự muốn báo đáp hắn, nhưng cô chẳng có gì cả. Còn hắn thì thứ gì cũng không thiếu.

Hắn bĩu môi, “Không biết làm việc nhà?”

Cô nghe ra rồi, vội vàng gật gật đầu, “Biết, tôi biết.”

“Vậy thì làm việc cho tốt vào.” Chung Định cười rất vui vẻ, “Tiền công trừ vào tiền thuê phòng.”

“Vâng, Chung tiên sinh, tôi sẽ làm thật đàng hoàng.” Cô đã biết rằng, hắn sẽ không tốt bụng thế đâu.

—- 

Trừ làm việc ra, Chung Định không đặt ra quy định khác. Hứa Huệ Chanh vốn tưởng hắn sẽ liệt kê ra một đống quy định, thế nhưng lại không có.

Chỉ là, ở nhà hắn làm người giúp việc khá vất vả. Bởi vì Chung Định cực kỳ bới móc. Lúc sai khiến cô, hắn tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

Sau ngày làm việc đầu tiên, cô mệt tới vừa bò lên giường thì đã ngủ mất tiêu.

Trước kia Hứa Huệ Chanh đã từng suy nghĩ, bản thân mình cứ thế này mà dọn vào nhà Chung Định, vợ chưa cưới của hắn ta mà biết được, chắc chắn sẽ không vui. Tuy rằng cô và Chung Định không hề có hành vi bất chính, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, thật sự mà nói không có gì thì ai mà tin.

Đối với vợ chưa cưới của hắn, cô có phần hổ thẹn. Thế nên, lúc cô hôn thê kia tìm đến tận cửa, cô không hề có chút sức lực chống đỡ.

Ngày thứ ba khi Hứa Huệ Chanh dọn đến, Chung Định có việc phải ra ngoài, để lại cô một mình ở nhà làm việc nhà.

Khi chuông cửa vang lên, cô ở trong chần chừ cả một hồi. Nếu đã là đến tìm Chung Định, cô xuất hiện hẳn là không tốt.

Nhưng chuông cửa cứ vang mãi

Hứa Huệ Chanh bèn nghĩ lấy thân phận của giúp việc ra ứng phó, thế là cô ra mở cửa.

Cô gái bên ngoài cửa đội một chiếc mũ vành rộng lớn kiểu dáng gợn sóng hơi hướng phục cổ, che mất nửa gương mặt trên, nửa gương mặt dưới lộ ra vô cùng tinh tế, môi đỏ khẽ nhếch lên.

Hứa Huệ Chanh lễ phép mỉm cười, “Xin hỏi cô là ai?”

“Tôi?” Đôi môi đỏ đó cong lên càng thêm đẹp. “Tôi là vợ chưa cưới của Chung Định.”

Hứa Huệ Chanh trong lòng kinh sợ một hồi, trên mặt thì vẫn mỉm cười, “Chung tiên sinh… không có nhà.”

“Tôi biết.” Thẩm Thung Nhạn đưa ngón trỏ bàn tay trái lên đẩy đẩy vành mũ, dứt khoát nói, “Tôi đến là để tìm cô, người thứ ba.”

“Không phải… cô hiểu lầm rồi.” Hứa Huệ Chanh chần chừ không biết nên mở cửa hay không.

“Tại sao cô không mở cửa? Cô không tin tôi sao?” Thẩm Thung Nhạn kéo vành mũ xuống, thấp giọng nói, “Thời đại này, độ tin cậy giữa người với người lại thấp như thế này, đặc biệt là sự hoài nghi của tiểu tam đối với nguyên phối.”

(Nguyên phối: vợ cả, người được chính thức cưới hỏi.)

“Không phải.” Hứa Huệ Chanh suy nghĩ, đây là khu tiểu khu cao cấp, ra vào đều phải xét duyệt nghiêm ngặt, đây chắc không phải kẻ lừa đảo. Cô mở cửa ra, chào đón Thẩm Thung Nhạn đi vào. “Chào cô, tôi là người giúp việc nhà của Chung tiên sinh.”

“Giúp việc?” Thẩm Thung Nhạn chân đi đôi cao gót gót nhọn bước vào nhà, đánh giá xong một lượt Hứa Huệ Chanh, cô nàng bình luận, “Quần áo này, kiểu tóc này, tướng mạo này, thật quá quắt.”

Hứa Huệ Chanh không phản bác lại. Cô nhìn sàn nhà bị đôi giày cao gót đắc tiền giẫm qua, trong lòng cảm thấy, Chung Định chắc sẽ phát cáu đây.

Thẩm Thung Nhạn phút chốc ai thán một tiếng, không biết làm sao đã rút ra một chiếc khăn tay lụa, chấm lên khóe mắt của mình, “Thói đời đi xuống, đạo đức tiêu vong. Tôi đã sớm nghe nói, xã hội bây giờ tiểu tam lộng quyền, chế độ một vợ một chồng nguy khốn trùng trùng.”

“Không phải.” Hứa Huệ Chanh xua xua tay, “Tôi và Chung tiên sinh thật sự không có gì hết.”

“Cô chớ có ngụy biện.” Ngón tay ngọc ngà thon dài của Thẩm Thung Nhạn run rẩy không ngừng, “Cô và anh ta ____” Cô nàng lại thút thít một hồi, rồi mới tiếp tục, “Có phải là ngày ngày đêm đêm sau tấm trướng phù dung, đêm xuân ấm nồng không?”

Hứa Huệ Chanh lắc đầu, “Không có…” Lúc này thì cô hoảng rồi, không biết phải giải thích thế nào.

“Thượng đế ơi!” Thẩm Thung Nhạn đỡ lấy tủ trang trí ở bên cạnh, lệ như suối trào, rất có dáng vẻ của cây liễu yếu trong gió, “Sao số con khổ sở phải là nguyên phối chứ. Nếu như cô tiểu tam này khuynh quốc khuynh thành thì thôi đi, nhưng tướng mạo bình thường thế này, sao có thể sánh với hoa dung nguyệt mạo của con chứ.”

Hứa Huệ Chanh bị trận chiến này làm sợ cứng người rồi.

“Hôn Phu tiên sinh của con thật sự là mù mắt rồi.” Thẩm Thung Nhạn cuộn khăn tay lên, che mặt nói, “Chẳng lẽ con định sẵn là hồng nhan lận đận sao.”

“…”

“Tình Địch tiểu thư, từ nhỏ tôi đã nhận nền giáo dục cao cấp, mặc dù gặp phải người thứ ba như cô thế này, nhưng tôi cũng là tay trói gà không chặt.”

Hứa Huệ Chanh há há miệng ra, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Cô hôn thê này của Chung Định hình như chẳng nghe lọt tai câu giải thích nào cả.

“Tôi biết cô đố kị với nhan sắc trời sinh của tôi. Có phải cô đã chuẩn bị sẵn axit, muốn đến đối phó tôi?” Thẩm Thung Nhạn càng khóc càng lớn tiếng, “Thế giới này đáng sợ quá. Một cô gái xinh đẹp lương thiện như tôi, giờ đã không còn chốn an lành để dung thân nữa. Tôi nên làm thế nào mới tốt đây.”

“Cái đó, tôi không phải…”

“Đúng rồi.” Thẩm Thung Nhạn đột nhiên ngừng khóc, ngẩng mặt lên khỏi khăn tay, “Tình Địch tiểu thư, tôi có một câu hỏi, muốn hỏi thăm cô một chút.”

Hứa Huệ Chanh đã trở nên hoảng lên rồi, “Cô… mời cô nói…”

Thẩm Thung Nhạn thần thần bí bí, “Hôn Phu tiên sinh của tôi, có phải là vừa ngắn vừa nhỏ, còn không đứng dậy nổi không?”

“Không… không có chuyện đó…” Hứa Huệ Chanh gần như là thanh minh cho Chung Định theo bản năng.

“Quả nhiên!” Thẩm Thung Nhạn lại bắt đầu che mặt kêu khóc, “Cô còn nói cô với anh ta là trong sạch, cô cũng đã biết anh ta không ngắn không nhỏ rồi cơ mà.”

Hứa Huệ Chanh biết mình đã nói sai rồi.

“Nguyên phối mệnh khổ quá! Xưa có Bao Thanh Thiên đêm xử án Trần Thế Mỹ, nhưng hiện tại, tôi biết đi tìm ai kêu oan chứ!” Đang lúc Thẩm Thung Nhạn khóc đến huyết lệ tràn mi, túi xách của cô nàng đột nhiên lại truyền đến một loạt tiếng chuông chói tai.

Thế là, tiếng khóc lóc của cô nàng lập tức ngừng bặt. Cô nàng mở túi xách ra, lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức lớn, sau đó cô nàng thất sắc kêu to một tiếng, “Á!”

Hứa Huệ Chanh lại giật cả mình.

Thẩm Thung Nhạn ấn tắt đồng hồ báo thức, “Thật ngại quá, tôi nhớ sai giờ rồi.” Cô nàng bỏ đồng hồ vào lại trong túi xách, quyến luyến bịn rịn, “Tình Địch tiểu thư, tôi còn có một buổi diễn xuất phải qua gấp. Chúng ta ngày sau tái chiến, ngày sau tái chiến.”

Rồi cô ta vội vàng chạy ra ngoài, sau đó nghĩ ra gì đó, lại quay đầu lại, đổi trở lại gương mặt hoa lê đẫm lệ, “Nếu như Hôn Phu tiên sinh tuấn dật phi phàm của tôi trở về, phiền cô nói cho anh ta biết, tôi đã đau lòng tận cùng rồi, chuẩn bị đi nhảy xuống biển đây. Kêu anh ta đừng ___” Cô nàng ngừng lại, những câu sau nói với giọng điệu tan nát cõi lòng, “Đừng đi tự vẫn, tôi sẽ đau lòng lắm.”

Thẩm Thung Nhạn đẩy cửa lớn ra, giống như ngâm thơ vậy, đầy ắp thâm tình mà rằng, “A! Biển lớn hỡi biển lớn.”

“Ta đến đây!” Cô nàng nói xong rồi chạy bước nhỏ đi mất.

Hứa Huệ Chanh ngây ra như phỗng, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.