Bạn Chanh

Chương 14



Về giá cả của gái gú, trong lòng của Kiều Lăng có một cái cân. Mặt dù gương mặt của Hứa Huệ Chanh có thể xem như qua ải, nhưng về phương diện thân hình thì lại không đạt, gã không thể cho cô ta cái giá quá cao được.

Sở dĩ lần trước cho cô ta 20 vạn, là bởi vì con số gã thắng về được vượt qua con số đó rất xa.

Lần này đã đấu giá cô ta ba hiệp, gã cảm thấy có thể dừng ở đây được rồi. Huống hồ, hôm nay không bao cô ta, đợi qua hết kỳ giới hạn của lần thi này, cũng sẽ mua được cô ta thôi. Chỉ là thời gian lùi lại một chút mà thôi.

Cái mà gã hiếu kỳ, không biết là đối phương có lai lịch gì, lại có thể vì Hứa Huệ Chanh mà đập một số tiền lớn.

Kiều Lăng lại nhìn lên phía trên khán đài, sau đó nhún nhún vai, quay về ôm lấy cô bạn gái của hắn.

Vừa nãy gã cũng là tranh cao thấp hăng quá mức rồi.

Thật ra cái hoạt động này, nét đặc sắc của trò hay đều ở phía sau, đám đàn ông không cần phải đấu giá ở cái giai đoạn này. Tiếp sau đó, đám phụ nữ sẽ có màn biểu diễn thoát y, sau nữa, chính là màn catwalk trong trạng thái gần như thoát y toàn bộ. Đa số đám đàn ông mong đợi nhất đơn giản chính là tiết mục này.

Chẳng qua chỉ là, tối nay Kiều Lăng không thể nhìn thấy màn biểu diễn múa thoát y của Hứa Huệ Chanh nữa.

—-

Sau khi đám phụ nữ đã hoàn tất buổi trình diễn, người chủ trì liền toét miệng ra, thần thần bí bí công bố kết quả của cuộc đấu giá đầu tiên.

Đám đàn ông bên dưới sân khấu đa số đều vỗ tay cho có lệ.

Số khách đấu giá ở vòng đấu đầu tiên rất ít. Dù sao thì các cô gái vẫn còn bọc trong quần áo, bọn họ chỉ là được nhìn lướt qua mà thôi, ai biết được che khuất bên dưới những bộ váy đầm kia có phải là chân to đùi thô hay không.

Kết quả công bố cho thấy, chỉ có ba cô là có người đấu giá. Trong đó đã bao gồm Hứa Huệ Chanh.

Ngay chính cô cũng rất bất ngờ. Trên sân khấu đều là những hồng bài được chọn lựa kỹ càng, ngoại trừ cô. Sau khi cô ra sân khấu thì chỉ có gắng sức cười, lời cũng chẳng nói được mấy câu. Thì ra cũng có người thích loại hình như cô.

Tuy rằng giá của cô chưa được công bố, nhưng cô đã cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm rồi. Dù sao thì màn múa thoát y tiếp sau cũng là khoản cô không mạnh.

Căn cứ vào quy định của cuộc thi, vì đã có khách đấu giá cô cho nên cô sẽ không biểu diễn miễn trước đám đông nữa. Bởi vì, bây giờ cô đã có bảng giá.

Ba người phụ nữ lui khỏi sân khấu.

Hứa Huệ Chanh đi ra hậu trường, cô nhìn về đoạn đường vừa nãy, nghe thấy sân khấu bên kia truyền đến từng trận tiếng vỗ tay và tiếng huyên náo.

Nếu như không có khách đấu giá cô, vậy thì cô cũng sẽ giống như những thí sinh còn lại, phải dụ dỗ đàn ông trước ánh mắt của bao người. Mà dự định của cô chỉ là tùy tiện lắc vài cái, sau đó nhanh chóng thoát y. Cô chẳng có tài nghệ gì gọi là xuất sắc hết, càng không muốn nhảy một hồi đã dọa cho đám khách sợ chạy sạch.

Lúc ba người phụ nữ trở về phòng nghỉ thì Má Mì đã ở trong đó từ trước, bà yểu điệu đi tới, “Các con đều làm rất tốt.”

Nói xong, bà cố ý ân cần cầm lấy tay của Hứa Huệ Chanh, thân thiết như hai chị em ruột, “Sơn Trà, con đúng là vận khí tốt mà.”

Hứa Huệ Chanh không hiểu, lằng lặng chờ câu tiếp theo.

Má Mì nhìn gương mặt của Hứa Huệ Chanh, dường như càng nhìn càng hài lòng, “Má biết mà, con sẽ nổi tiếng.”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc.

“Sơn Trà, con mới ra sân khấu thì đã có hai người khách tranh nhau đấu giá rồi.” Vui mừng lộ rõ trên nét mặt của bà, “Giá tiền cũng cao hơn người khác.”

Nghe vậy, Hứa Huệ Chanh nhanh chóng liếc nhìn về hai người phụ nữ còn lại, cô hạ thấp người xuống, “Cám ơn Má Mì chỉ bảo.”

Má Mì cười to, “Dù sao thì, các con cứ đợi ở đây trước đã, đợi xem còn có khách nào đặt giá cao hơn không.”

Ba người đều gật đầu vâng dạ.

Sau khi Má Mì rời khỏi, cô Giáp kéo ghế ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, nói với Hứa Huệ Chanh, “Cô đúng là một con hắc mã, chẳng cần qua vòng sơ tuyển đã vào thẳng vòng chung kết luôn.”

“Chỉ là vận khí tốt mà thôi.” Hứa Huệ Chanh thật sự nghĩ như thế.

Cô Giáp cười, “Tốt thật.”

“Tôi đi nghỉ một chút.” Hứa Huệ Chanh không có ý khoe mẻ lên mặt, nói xong cô liền đi vào phòng nghỉ của mình.

Cô và cô Giáp, số lần chạm mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cô Giáp không giống các “tiểu thư” khác trong hội sở, cô ta là “tiểu thư” cao cấp. Cô ta có nhan sắc, có học vấn, có công việc, trong xã hội cũng được tính là một gia tộc tiểu tư sản. Khách mà cô ta tiếp là những nhân vật có tai có mặt, hơn nữa, trong một năm cô ta chỉ làm vài tháng.

Hứa Huệ Chanh đã từng không thể nào hiểu được suy nghĩ của Giáp. Sau này, cô nhìn thấy nhiều rồi, mới biết được sự mê hoặc của đồng tiền lớn biết chừng nào.

Hứa Huệ Chanh ngồi trong phòng nghỉ cho tới tận khi cuộc thi kết thúc, cuối cùng cũng vẫn là người đấu giá kia.

Trong khoảng thời gian đó, khách hàng của cô Giáp đã đổi hết mấy người, bọn họ đều là kẻ sau tiếp bước kẻ trước nâng giá vì cô ta. Giáp nhờ thế mà tìm lại được sự tự tin của bản thân cô nàng. Nhưng mà, đến lúc cuối cùng tuyên bố kết quả của cuộc thi, Giáp lại không giữ được thăng bằng…

Hứa Huệ Chanh mới là quán quân.

Người đấu giá thắng của cô vẫn giữ nguyên không đổi, bởi vì con số đó, những người khách khác đều theo không được.

—- 

Hôm nay lúc ra ngoài, Kiều Diên lại theo thói quen đi về phía con phố ẩm thực. Anh cũng không biết được bản thân mình đang làm cái gì.

Rõ ràng là chẳng tìm thấy gì hết.

Ở trên phố, anh đi không mục đích, bước chân sượt qua các đôi tình nhân. Sau đó, anh dừng lại trước cột đèn đường trước cổng trường, nhìn dòng người đi qua đi lại. Sau gần mười phút, anh chẳng nhìn thấy gì cả, bèn rời khỏi.

Thật ra không phải anh hoàn toàn tìm không thấy. Ít nhất, có một bóng lưng. Anh nhớ rằng đó là một người làm cái nghề đặc thù.

Kiều Diên nghĩ rất lâu mới nhớ ra được Hứa Huệ Chanh làm việc ở đâu. Nhưng mà, lúc đến hội sở, khi anh hỏi tên của cô thì lại chẳng ai biết.

Anh đại khái hiểu ra được, tên mà cô nói cho anh biết, có khả năng là tên thật.

Hẳn nên cảm ơn rằng, không biết làm sao mà anh đã rẽ sai đường, đi đến khu lầu phụ, cho nên đã vô tình gặp được cô.

Điều đáng tiếc là, mái tóc dài của cô đã không còn.

Sau khi Hứa Huệ Chanh rời khỏi, Kiều Diên vốn muốn trực tiếp về nhà. Nhưng anh nhìn thấy tấm áp phích tuyên truyền ở cửa thang máy, bèn vòng trở lại.

Dù sao thì vẫn còn sớm, xem một chút cuộc tuyển hoa khôi của các “tiểu thư” cũng coi như là để tiêu khiển.

Dựa theo bản chỉ đường trên tờ áp phích, anh đi đến khu vực khán giả ở trên lầu hai.

Lúc anh đến đã khá trễ, những vị trí ngay phía trước sân khấu chẳng còn lại bao nhiêu. Anh tùy tiện tìm một chỗ ở bên rìa để ngồi. Anh liếc nhìn thấy nút bấm ở trên tay vịn ghế ngồi, lúc nói nhũ danh của mình với mấy hàng ghế bên cạnh, anh chẳng có hứng thú gì.

Sau khi Hứa Huệ Chanh ra sân khấu, anh mới xem là thật sự quan tâm đến tình hình trên sân khấu.

Cô cười rất phong trần, so với hình ảnh cô gái kiệm lời anh thấy trước đó quả thật như trời với đất.

Kiều Diên chuyển mắt nhìn về hàng ghế phía đối diện. Bởi vì nơi đó xoay lưng lại với sân khấu nên ghế trống vẫn còn nhiều.

Anh bèn đổi vị trí.

Đại khái ở trong mắt người khác, cái hành động anh chuyển chỗ ngồi đến hàng ghế phía sau sân khấu để xem cái ót của các cô gái là một việc khá khó hiểu.

Kiều Diên không để ý đến những cô gái khác, ánh mắt của anh chỉ chăm chú vào Hứa Huệ Chanh. Chiếc váy hai dây của cô xẻ khá sâu, không có mái tóc dài che lại, hơn phân nửa tấm lưng trần của cô lộ ra không sót chút gì.

Thì ra lúc cô để tóc ngắn, vẫn là giống nhau.

Đột nhiên Kiều Diên muốn vươn tay ra vuốt ve đôi xương vai ấy. Sau khi nảy ra ý nghĩ này, anh đặt tay nhấn nút đấu giá.

Người chủ trì nói, cô tên là Sơn Trà.

Giọng trả lời của cô ngọt ngào, rất tận lực.

Anh dường như nhớ được, có một cô gái, giọng nói cũng ngọt ngào như thế, nhưng lại không hề làm dáng.

—- 

Sau khi Hứa Huệ Chanh lui ra sau sân khấu, nút đấu giá của Kiều Diên không còn có được đụng đến nữa. Giá của anh vẫn giữ nguyên kỷ lục.

Sau đó có một nhân viên phục vụ lần theo số của máy đấu giá mà tìm đến, kính cẩn mời Kiều Diên đến tầng quản lý của hội sở.

Kiều Diên nhàn nhạt từ chối, “Tôi chỉ cần gặp vị tiểu thư đó là được.”

Nhân viên thuyết phục vài câu, nhìn thấy Kiều Diên không hề bị lay động bèn không dám lôi thôi nữa. Cậu ta đi lên trước đưa tờ hóa đơn đấu giá bằng hai tay.

Ánh mắt của Kiều Diên dừng lại trên con số kia một chút, anh cười cười móc thẻ ra, “Kêu cô ấy đến tiệm lẩu ở đầu đường tìm tôi.”

Vẻ mặt của nhân viên kia nhất thời vặn xoắn một chốc.

Cái món gọi là lẩu kia, và tờ hóa đơn này, cực kỳ không ăn nhập nhau.

—- 

Lúc Hứa Huệ Chanh nghe đến quán lẩu cũng có chút kỳ quái. Nhưng mà, trong hôm nay, người đấu giá kia là khách quý của cô, cô nhất định phải hoàn toàn vâng theo.

Lúc ra khỏi hội sở, nhìn thấy khắp đường phố đều tràn ngập không khí Giáng Sinh, đột nhiên cô hối hận sao không mua cho mình một cái bít tất để nhét quà vào. Tuy rằng sẽ không có ai tặng quà cho cô, nhưng cô có thể tự tặng quà cho chính mình.

Khi đi đến trước cửa quán lẩu, cô nhìn một lượt, bên trong hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Nhân viên tiếp tân chủ động hỏi, “Xin chào, tiểu thư, xin hỏi cô đặt chỗ chưa ạ?”

Đối với cách xưng hô đó, Hứa Huệ Chanh có chút lúng túng, “Rồi.”

“Xin mời vào.”

Hứa Huệ Chanh nhìn đông ngó tây trong tiệm. Cô không quen biết vị kim chủ ngày hôm nay, trước đó nhân viên phục vụ cũng không nói người đàn ông kia ăn bận như thế nào, cô chỉ có thể đợi đối phương chào hỏi trước.

Hơn nữa, vì sợ người đó nhận không ra cô, cô còn không dám trang điểm theo cái phong cách mà cô am hiểu kia.

Cô đi quanh quán một vòng, chẳng có ai gọi cô. Cô chỉ còn có thể chầm chậm đi thêm một vòng nữa, vẫn chẳng ai gọi. Cô nghi ngờ không biết có phải bị chơi khăm hay không.

Hứa Huệ Chanh một lần nữa đi ra tới cửa quán, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kiều Diên từ bên ngoài bước vào.

Khoảnh khắc đó, chuyện cô muốn làm nhất, chính là lập tức trốn đi. Cô không muốn để anh biết được rằng cô đến nơi này là để tìm gã đàn ông bao cô qua đêm.

Nhưng mà, Kiều Diên đã nhìn thấy cô. Anh để lộ ra nụ cười mỉm, đi về phía cô, “Tôi còn cho rằng cô không biết là quán nào, cho nên ra ngoài gọi điện đến chỗ các cô để hỏi thăm một chút.”

Trong tai Hứa Huệ Chanh vang lên một tiếng “ong”. Cô túm lấy quần áo của mình, trong một lúc dường như nghe không hiểu lời anh nói. Trực giác của cô kháng cự lại ý nghĩa của câu nói kia.

“Đi thôi nào, tối nay tôi còn chưa ăn gì đấy.” Anh đứng ở trước mặt cô, ánh mắt như chứa nước.

Cô vẫn còn ngây ngẩn.

Anh hỏi càng thêm dịu dàng, “Cô cũng đói rồi phải không?”

Đột nhiên cô hoàn hồn lại, hốt hoảng gật đầu. Gật đầu xong, cô mới thật sự hiểu được anh hỏi cái gì.

Tận đến khi ngồi xuống đối diện với anh, Hứa Huệ Chanh vẫn còn cảm thấy tất cả đều không phải là thật. Người khách tối nay của cô, sao lại có thể là anh được. Trước kia anh còn nói, bản thân anh thương nhớ bạn gái, không làm cái trò quan hệ nam nữ này.

“Hứa tiểu thư, cô đừng căng thẳng.” Nhìn ra được sự dè dặt của cô, Kiều Diên vừa điều chỉnh nhiệt độ của bếp lò, vừa lên tiếng giải thích, “Tối nay tôi rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nên muốn tìm người để bầu bạn, hai ta cũng coi như là quen biết, nên tôi bèn chọn cô.”

Anh không nói ra là muốn bầu bạn như thế nào.

Hứa Huệ Chanh nghe thế, tâm tình rất phức tạp.

Cô xem anh như là một giấc mơ rất xa vời. Chính bởi vì anh quá tốt, cho nên cô không dám tiếp cận. Chỉ có anh, sau khi đã biết thân phận của cô, vẫn dùng thái độ dịu dàng nhã nhặn đó để đối xử với cô.

Nếu như ngủ cùng anh, cô sẽ cảm thấy bản thân vấy bẩn anh mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.