“Ả nào?”, Đặng Lam Trà còn chưa nuốt xong miếng cháo đã kinh hãi.
“Tiểu Vy?”
Xem chút nữa cô nhận không ra. Gương mặt đẹp này sưng húp, quần áo trên người xốc xếch.
Tiểu Vy không ngừng van xin: “Xin Hưng thiếu tha mạng. Là thiếu gia nhà họ Đặng bắt em làm như vậy. Anh ta nói nếu anh không chết ba mẹ em đừng hòng sống. Còn nữa, chị Lam Trà xin chị tha cho em. Em không cố ý chuốc say chị. Tất cả là đều tại tên thiếu gia đó. Huhu.”
Lúc trước rõ ràng Phục Hưng rất cưng chiều người phụ nữ này. Sao lại trở nên như vậy?
“Em không hiểu!”
“Xin tha mạng. Là Đặng Lam Thanh sai em bỏ thuốc và rượu của chị để đem chị đến phiên đấu giá. Còn nữa hình ảnh của chị sẽ cho vị hôn phu thấy. Chị sẽ mất tất cả. Chuyện này không liên quan gì đến em, tha cho em…”
Nghe đến ba chữ “Đặng Lam Thanh” Lam Trà có chút hoảng: “Không thể nào. Cô nói bậy!”
Tiểu Vy phun nước bọt vào mặt Lam Trà:
“Phụt. Có gì mà không được? Tiểu thư như cô xin ra đã ngậm thìa vàng không lo ăn lo mặc. Còn tranh giành với anh cô làm gì? Hắn nói chỉ cần cô biến mất là hắn sẽ có tất cả. Đến lúc đó sẽ không ngược đãi tôi. Ba mẹ tôi sẽ không chết…”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, không nhanh không chậm đi về phía Tiểu Vy, nâng cằm cô ta lên:
“Uổng phí cho gương mặt này. Nếu người ta uy hiếp em, em có thể nói với tôi. Chuyện này tôi nhất định sẽ tính rõ ràng cho em. Nhưng em lại chọn cách phản bội tôi. Người như em nên vứt đi thì hơn…”
“Tha cho em. Anh tha cho em đi mà…”
Nguyễn Phục Hưng đưa tay lên thuộc hạ hiểu ý liền kéo Tiểu Vy xuống. Đặng Lam Trà vẫn chưa nghe hiểu lời của Tiểu Vy, cô ngồi bệt xuống sàn nhìn chằm chằm vào nền nhà.
“Đặng Lam Trà, gạch chỗ đó có vấn đề?”
“Không phải.”
Nguyễn Phục Hưng bước đến gần cúi người xuống đưa cho cô tấm khăn giấy: “Lau mặt đi!”
“Anh của em cho người giết tôi. Bây giờ còn hãm hại anh em gái mình. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Sau đó hắn ném cho Lam Trà một chiếc usb:
“Em xem nên xử lý anh trai mình thế nào? Tôi có thù tất báo nhưng niệm tình em cùng tôi một đêm, tôi cho em quyền quyết định.”
Đặng Lam Trà nhặt chiếc usb lên hỏi:“Cái này là gì?”
“Bằng chứng phạm tội của hắn.”
“Sao anh bảo không có bản sao chép?”
“Vậy sao? Tôi còn không nhớ. Loại chuyện này tôi đã từng trải qua rồi. Tôi khuyên em nên nhẫn tâm một chút.”
“Vậy còn Tiểu Vy? Tôi thấy cô ta đã hôn anh?”
“Vậy thì đã sao? Ai lại đi giữ người có ý định giết mình bên cạnh?”
Nói xong hắn còn bảo: “Người đâu, mau đưa Đặng tiểu thư về.”
…
Đặng Lam Trà không về Đặng gia mà về nhà riêng của mình. Từ nơi cô ở nhìn xuống phong cảnh bên dưới thật nhộn nhịp. Hoàn toàn trái lại với sự trống rỗng trong lòng cô.
Rõ ràng Lam Thanh có hối hận và sửa đổi. Sao lại có thể hãm hại cô chứ?
Đặng Lam Trà không tin. Cô cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô tự lái xe đến bệnh viện nơi Huyền Vũ điều trị. Khi hỏi đến, y tá ở đây cho biết Huyền Vũ đã xuất viện vào 5 ngày trước. Đặng Lam Trà quay về xe, lục lọi trong tệp hồ sơ mà Phục Hưng đưa tìm địa chỉ của Huyền Vũ. Cô một mình lái xe đi tìm, nhất định phải hỏi cho rõ chuyện tôi hôm trước và xem thử anh có bù đắp cho bọn họ không?
Đặng Lam Trà chạy cao tốc rồi đến một vùng quê khá xa trung tâm thành phố. Đây là thôn Bắc đường vào thôn chưa được xây dựng còn nhiều sình lầy nên cô phải đi bộ. Khó khăn lắm mới tìm thấy địa chỉ, căn nhà lụp xụp đóng kính cổng. Đặng Lam Trà đứng ngoài gọi mấy lần không ai trả lời. Tiếng chó sủa náo động cả thôn. Người hàng xóm kế bên ra thấy Lam Trà, bà ta nghi hoặc hỏi:
“Tìm ai?”
“Cho hỏi phải nhà của Huyền Vũ không ạ?”
“Huyền Vũ?”, bà lão suy nghĩ một lúc rồi nói: “À con nhà bà tám đúng không? Con bé vừa mất mấy ngày.”
“Mất sao?”, Đặng Lam Trà nghe mà ngạc nhiên, rõ ràng bệnh viện xác nhận cô ấy xuất viện rồi mà.
“Con bé trên đường về bị tai nạn giao thông. Ba mẹ nó cách 3 ngày sau cũng mất ở trong nhà. Người ta bảo do đột quỵ.”
“Đột quỵ? Trùng hợp vậy sao?”
“Mà cô tìm có việc gì không?”
Đặng Lam Trà suy nghĩ mãi. Bọn họ sao có thể biến mất khỏi thế gian nhanh đến như vậy? Trước đây anh cô còn bảo sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ?
“Này, cái cô này? Sao không trả lời?”
Đặng Lam Trà cầm túi xách quay trở về xe mặc cho tiếng gọi của bà cụ.
Ngồi vào trong xe rất lâu, Lam Trà suy nghĩ có thể là trùng hợp không liên quan gì đến Lam Thanh. Nghĩ rồi làm, Lam Trà lấy điện thoại lên gọi cho anh cô. Sau một hồi chuông Lam Thanh nhấc máy:
“Lam Trà tìm anh?”
“Anh, em đến bệnh viện thăm Huyền Vũ. Bệnh viện báo cô ấy xuất viện?”
Lam Thanh hỏi lại: “Ủa? Chẳng phải tối qua em?”
“Tối qua? Anh nói gì em không hiểu?”
Lam Thanh rõ ràng thấy người đàn ông bế “em gái cưng” của mình đi mà. Sao có thể bình tĩnh mà đi thăm bệnh?
“Anh, anh còn đó không?”
Lam Thanh quay lại cuộc trò chuyện:
“À. Ừ thì mấy ngày trước, anh đến đón Huyền Vũ xuất viện rồi đưa cả nhà cô ấy sang nước ngoài rồi?”
“Sao lại ra nước ngoài?”
“Cô ấy bảo muốn đi học. Bên đó sẽ không ai biết đến cô ấy. Hơn nữa điều kiện tốt hơn nhiều so với ở đây. Đặng Lam Trà em yên tâm. Anh đã thu xếp hết rồi. Nhưng mà em đang ở đâu?”
“Em? Đang ở gần bệnh viện.”
“Ừm. Em lái xe cẩn thận. Tranh thủ về ăn cơm. Mẹ Lam có nấu món em thích ăn.”
Đặng Lam Trà gật đầu xong rồi cúp máy.
Lam Thanh sau đó gọi ngay cho thuộc hạ của mình:
“Ngươi khẳng định đã đem đi?”
“Đúng vậy. Đã bị đem đi. Biển số xe rất đẹp.
“Mau điều tra chủ nhân của biển số là ai?”
“Haha. Cái này khỏi cần điều tra gì hết. Là của thiếu gia nhà họ Nguyễn. Chiếc Lamborghini phiên bản độc nhất. Cả thành phố chỉ có 1.”
“Là Nguyễn Phục Hưng sao? Hắn tha cho Lam Trà?”
“Ai không biết một khi rơi vào tay Hưng thiếu ép buộc cũng thành tình nguyện.”
“Mau tra rõ xem.”
….
Sau cuộc điện thoại, tự nhiên Đặng Lam Trà thấy sợ người anh cùng cha khác mẹ này.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, mưa ngày một nặng hạt hơn. Trên đường về, Đặng Lam Trà nghe đài phát thanh báo có bão. Nơi này đường trơn lại khá xa trung tâm.
Lam Trà tăng ga: “Xem ra phải chạy nhanh rồi.”
Chạy được một đoạn Đặng Lam Trà phát hiện có gì không đúng lắm. Chiếc xe ngoài sau cứ bám theo cô. Cô chạy nhanh, chiếc xe cũng chạy nhanh. Cô đạp phanh, chiếc xe không dám qua mặt.
“Có người theo dõi?”