Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác

Chương 83: Ngoại truyện (15)



Một câu chuyện khác của hai người (4)

Trong khoang điều khiển yên tĩnh, Nguyễn Thu nghe thấy tiếng hít thở run rẩy của mình, cụp mi không dám nhìn Tập Uyên, cầm chai nước uống một ngụm.

Nước trái cây vẫn lạnh, tạm thời làm dịu đi cơn nóng trên mặt cậu.

Hộp máy chui ra khỏi túi của Tập Uyên, bước lên ghế chạy đến bên Nguyễn Thu, giơ chiếc quạt nhỏ lên quạt cho cậu.

Khi Tập Uyên tháo vòng cổ xuống, nó đã nhanh chóng núp đi, bây giờ mới đi ra.

Nguyễn Thu cố gắng bình tĩnh lại, lấy chiếc quạt nhỏ từ tay hộp máy ra: “Hôm nay chỉ vậy thôi…”

Cửa khoang ở bên cạnh Tập Uyên, bây giờ cơ giáp kết nối với tinh thần lực của Tập Uyên nên cậu không mở được.

Thấy cậu muốn chạy, đôi mắt đen láy của Tây Nguyên càng trở nên thâm trầm hơn.

Hắn không ngăn cản, điều khiển cơ giáp cúi người, mở khoang điều khiển rồi bước ra ngoài.

Nguyễn Thu chậm tiêu mấy giây, lặng lẽ sờ mặt mình, hít sâu hai hơi.

Sau đó cậu cũng đi xuống, cầm chai nước và cây quạt nhỏ của mình đi thẳng về phía cổng bãi đỗ mà không hề quay đầu.

Một đôi mắt như thực chất luôn dõi theo bóng lưng Nguyễn Thu cho đến khi không thấy cậu nữa.

Tập Uyên nhìn sang nơi khác, xoay người rời đi từ bên khác, đi đến phòng kỹ thuật để sửa vòng điện tử trước khi đồng đội đến để không bị phát hiện.

Hôm nay Nguyễn Thu kết thúc buổi tập sớm, Đường Khiêm hỏi han: “Mệt không con? Hay là dùng khoang mô phỏng thôi nhé? Ông chủ đã mở hết quyền hạn cho con rồi.”

Quyền sử dụng khoang mô phỏng thật đã được mở từ hai tuần trước, Nguyễn Thu có thể luyện tập theo đội với các học sinh khác, nhưng cậu thích ở cùng Tập Uyên hơn.

Nguyễn Thu trông lơ đãng, dừng bước: “Dạ.”

Hai má cậu hồng hồng, Đường Khiêm quan tâm hỏi thăm nhưng Nguyễn Thu chỉ đáp “hơi nóng”.

Mãi đến tận buổi tối trước khi ngủ, Nguyễn Thu vẫn đang nghĩ đến chuyện hồi chiều.

Sao Tập Uyên lại muốn… Hôn cậu?

Tuy chỉ hôn lên mu bàn tay, có lẽ là để xoa dịu cậu để cậu không thấy sợ nữa, nhưng vào hoàn cảnh lúc đó, nó vẫn có chút gì đó mập mờ.

Mười tám năm nay Nguyễn Thu như một tờ giấy trắng vậy, nhưng cậu biết những gì nên biết, chỉ là chưa trải qua mà thôi.

Cậu nằm trên giường, ụp mặt vào chăn, một chốc sau ngạt hơi mới chui ra, mặt vẫn đỏ bừng.

Nguyễn Thu cũng thinh thích Tập Uyên, chuyện này thì không có gì không thể thừa nhận cả, bạn bè cũng sẽ thích chơi với nhau mà.

Ấy thế mà hành động chiều nay của Tập Uyên khiến cậu hoàn toàn hoảng sợ.

Nghĩ kỹ lại, dường như trước đó đã có gì đó sai sai rồi. Là một người lính cùng Nguyễn Thu luyện tập, Tập Uyên là cấp dưới nhưng lại có một số hành động không nên làm, ví dụ như đút nước cho Nguyễn Thu.

Trước đó Nguyễn Thu chưa nhận ra Tập Uyên như vậy, bình thường cậu luôn coi Tập Uyên như bạn bè mà ở chung.

Nguyễn Thu suy nghĩ miên man mãi thôi, liên tục hồi tưởng lại cảnh Tập Uyên giật chiếc vòng xuống cúi đầu hôn cậu.

Đến tận nửa đêm cậu mới chịu ngủ, sáng hôm sau lại ngủ nướng chẳng có gì bất ngờ.

Đường Khiêm gọi cậu dậy hai lần, may mà Tư Tuân không ở nhà nên không ai giục Nguyễn Thu dậy sớm.

Sáng nay Nguyễn Thu đọc sách, làm xong bài tập trước giờ cơm trưa, buổi chiều thì đến bãi đỗ.

Nghĩ đến việc lại đối mặt với Tập Uyên khiến Nguyễn Thu căng thẳng trong lòng.

Dùng dằng mãi, cuối cùng cậu chọn không đi.

Đường Khiêm chỉ xem như cậu mệt hoặc chán, đáp: “Cũng được, vậy con hãy dùng khoang mô phỏng nhé? Ông đi chuẩn bị chất dinh dưỡng cho con.”

Ông rời khỏi phòng sách, để lại Nguyễn Thu một mình.

Cậu nằm nghiêng lên bàn, vô thức xoa mu bàn tay của mình.

Ngoài bãi đỗ, Tập Uyên đợi mãi, cuối cùng mới biết Nguyễn Thu không đến.

Hắn lạnh lùng đáp lại, quay người bỏ đi.

Phía bên ngoài, trong một góc vắng vẻ, vòng điện tử trên cổ Tập Uyên chuyển từ xanh sang cam.

Vẻ mặt hắn vô cảm nhận lấy thuốc ức chế từ hộp máy, nghiêng đầu cắm phập ống tiêm vào cổ.

Ngày thứ ba, Nguyễn Thu vẫn không đến.

Đêm đó, Nguyễn Thu vừa tắm ra, ngồi trong phòng khách xem tivi.

Bên ngoài có người gõ cửa, Nguyễn Thu cầm remote: “Vào đi.”

Mối tối người làm sẽ mang sữa nóng cho cậu nên Nguyễn Thu không hề đề phòng, ai ngờ cậu thấy người bước vào không phải là người làm.

Tập Uyên bưng một dĩa trái cây nhỏ và sữa đến, đặt đồ lên bàn trà.

Nguyễn Thu nín thở, nhích đến góc sô pha: “… Sao lại là anh?”

Bình thường người làm là người đưa cho cậu những thứ này, quân Liên Minh sẽ không can thiệp, Tập Uyên không thể nào xuất hiện ở đây được.

Tập Uyên không đi ngay, hộp máy chui ra khỏi áo hắn, vui vẻ chạy đến bên Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu ôm hộp máy mà thoáng thả lỏng.

Cậu nhìn thoáng qua cánh cửa hé mở, nếu có ai phát hiện ra Tập Uyên xuất hiện trong phòng cậu vào lúc nửa đêm…

Nguyễn Thu buông hộp máy ra: “Anh còn chuyện gì không ạ?”

Ý là bảo Tập Uyên mau đi đi chứ gì.

Hộp máy bỗng thất sủng đứng cô đơn ở mép sô pha, nó nhìn Nguyễn Thu vài lần rồi quay người ngoan ngoãn về bên Tập Uyên, leo lên gấu áo khoác của hắn.

“Tôi muốn gặp em.”

Tập Uyên thấp giọng nói rồi rời đi ngay sau đó.

Nghe tiếng đóng cửa, rốt cuộc Nguyễn Thu thả lỏng.

Cậu giơ tay sờ mặt, nong nóng.

Chiều hôm sau, Nguyễn Thu lại xuất hiện ở bãi đỗ.

Cậu trông thấy Tập Uyên từ xa, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì nói với Đường Khiêm không cần vào với mình.

Tập Uyên vẫn như thường, cứ như người đến gặp Nguyễn Thu tối qua không phải hắn.

Hắn điều khiển có giáp hạ khoang điều khiển xuống, mở cửa khoang ra.

Nguyễn Thu không vào ngay, cậu cố ý đứng ngoài camera, cố gắng xị mặt: “Anh lại đây.”

Tập Uyên yên lặng bước tới, Nguyễn Thu hỏi: “Hôm đó… Sao anh hôn em?”

Cậu vừa nói vừa không kiềm được đỏ mặt.

Câu hỏi này đã lởn vởn trong đầu cậu mấy ngày nay, cậu nhất định phải hỏi nó.

Tối qua Tập Uyên tới gặp cậu, nói gì mà muốn gặp cậu khiến Nguyễn Thu vô thức mềm lòng, nên hôm nay lại đến.

Tập Uyên không đáp, im lặng nhìn Nguyễn Thu.

Hóa ra không phải ghét hắn, mà là bẽn lẽn?

Hành vi của hắn rõ là vượt quá giới hạn, nhưng Nguyễn Thu không tức giận, cảnh cáo hay vạch trần hắn.

Tập Uyên tiến lên một bước, đến gần cậu, chậm rãi nói: “Bởi lẽ tôi thích em.”

Lông mi Nguyễn Thu run run, không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này.

Nhưng đoán và nghe rồi xác nhận là hai chuyện khác, cậu ngơ ngác nhìn Tập Uyên, không đáp lại lời hắn nói.

Tập Uyên đưa tay ra, hình như muốn chạm vào gò má đỏ bừng của cậu.

Tim Nguyễn Thu đập nhanh, nhưng Tập Uyên bỗng dừng lại.

Hắn rút tay về, giọng vừa thấp vừa nhẹ: “Tôi còn được ở bên cậu nữa không, thưa cậu chủ?”

Tập Uyên khá trầm mặc kiệm lời, dường như đây là lần đầu hắn xin cậu như thế, nghe như đã lấy hết can đảm.

Nguyễn Thu lại mủi lòng, quên mất lần trước Tập Uyên đã nhốt cậu trong khoang điều khiển ra sao.

Cậu do dự gật đầu, sắc hồng trên má vẫn còn đó.

Khóe môi Tập Uyên khẽ cong lên, thử nắm tay Nguyễn Thu.

Ban đầu Nguyễn Thu không kháng cự, nhưng khi nhận ra không phù hợp bèn rút tay về.

Tập Uyên không kiên trì nữa, đưa Nguyễn Thu vào khoang điều khiển.

Cơ giáp vẫn dễ bị ngắt kết nối, để thuận tiện cho Nguyễn Thu điều khiển, Tập Uyên sẽ cùng vào khoang điều khiển như mọi khi.

Nguyễn Thu hơi lúng túng, một chốc sau mới ổn lại, luyện tập như bình thường.

Luyện xong, Nguyễn Thu chủ động hỏi Tập Uyên: “Bệnh của anh là sao thế? Hôm đó…”

Cậu thực sợ bị dọa sợ, mà vòng điện tử dường như không thể kiểm soát được Tập Uyên.

Tập Uyên chỉ đáp: “Đang tốt hơn rồi.”

Sau khi hắn đến hành tinh chính, nhất là khoảng thời gian ở bên cạnh Nguyễn Thu đã giúp hắn giảm hẳn đi tần suất dùng thuốc ức chế, chẳng hay phương pháp điều trị do Tư Huỳnh sắp xếp thực sự có tác dụng.

Cơ giáp chậm rãi hạ thấp thân thể, Tập Uyên tắt đi một số chức năng của bảng điều khiển, nói: “Xin lỗi em.”

Hắn đang xin lỗi về chuyện ngày hôm đó, Nguyễn Thu ậm ừ đáp lại, sau đó phát hiện cơ giáp bất động, cửa khoang cũng không mở.

Cậu bỗng có một dự cảm không lành, nhích sang một bên, chạm vào máy liên lạc trên cổ tay.

Nhưng Tập Uyên không mất kiểm soát, vòng điện tử trên cổ không đổi màu.

Hắn chỉ ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Tôi ôm em được không?”

Nguyễn Thu hết hồn, hung dữ trừng mắt nhìn Tập Uyên: “… Không cho.”

Tập Uyên cụp mắt đáp: “Ừ.”

Hắn không làm gì nữa mà mở cửa khoang cho Nguyễn Thu ra ngoài.

Mấy ngày sau, Tập Uyên luôn cư xử đúng mực, Nguyễn Thu dần mất cảnh giác.

Suy cho cùng thì cậu đâu ghét Tập Uyên, thậm chí còn thinh thích hắn, bầu không khí ở chung luôn có đôi chút mập mờ.

Người ngoài không ai hay biết, ngay cả Đường Khiêm cũng không phát hiện nốt.

“Anh đã bao giờ yêu chưa?” Nguyễn Thu không giấu được sự kinh ngạc, nghĩ lại thì Tập Uyên luôn ở trong quân đội, đúng là rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với người khác.

Trong khoang điều khiển, Tập Uyên ngồi cạnh Nguyễn Thu, hộp máy ngồi trên bảng điều khiển ôm quạt nhỏ.

Hai người không hiểu sao lại nói về chủ đề này, Nguyễn Thu lầm bầm nhỏ giọng nói: “Vậy sao anh chắc rằng anh thích em được…”

Khoang điều khiển bỗng rung dữ dội rồi nghiêng sang một bên, Nguyễn Thu cũng rơi về phía Tập Uyên.

Tập Uyên dang hai tay ôm lấy cậu.

Nguyễn Thu rơi vào một cái ôm ấm áp hơi quen thuộc, cậu cuống quýt ổn định lại cơ thể: “Chuyện gì vậy?”

Cậu ngẩng đầu thấy Tập Uyên vẫn bình tĩnh tự nhiên thì mới lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Nguyễn Thu đẩy Tập Uyên ra: “… Anh cố ý hả?”

Trước đó cậu đã nhận ra dù tinh thần lực của cậu kết nối với cơ giáp thì Tập Uyên cũng điều khiển cùng lúc được. Nhưng đó chỉ là suy đoán chứ chưa xác nhận.

Nguyễn Thu không nằm trong lòng hắn nữa, chậm rãi vịn vào thành ghế.

Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi ôm em được không?”

Khoang điều khiển nghiêng cao, Nguyễn Thu phải vịn bảng điều khiển mới không trượt xuống lần nữa.

“Không được!” Mặt cậu đỏ bừng như bị chọc tức, chủ động kéo cửa khoang bên Tập Uyên: “Anh cho em ra ngoài đi.”

Song động tác của cậu vừa hay đưa bản thân vào lòng Tập Uyên.

Tập Uyên nhịn mãi, ấy rồi vòng tay qua eo ôm chặt lấy cậu.

Hai người gần nhau đến nỗi Tập Uyên nghe thấy hương thơm thuộc về Nguyễn Thu, từa tựa hương cỏ cây.

Hắn siết chặt vòng tay, không để ý đến sự vùng vẫy nhẹ của Nguyễn Thu mà hôn lên tóc cậu.

Tim Nguyễn Thu đập rất nhanh, nhìn máy liên lạc trên cổ tay mà không định mở ra.

Tập Uyên thì thầm bên tai cậu: “Tôi chắc chắn rằng mình thích em.”

Từ rất lâu trước khi Nguyễn Thu đến bãi đỗ để sử dụng cơ giáp của hắn, ngày nào hắn đến nhà cậu cũng lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Nếu có cơ hội thân thiết với Nguyễn Thu thì chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.

Nguyễn Thu đẩy Tập Uyên ra mà hắn còn không nhúc nhích tí nào.

Cậu chán nản, một chốc sau ấp úng nói: “Anh không được làm vậy… Tụi mình đâu phải…”

Có phải người yêu đâu, đương nhiên không được làm vậy.

Nguyễn Thu đợi mấy ngày cũng không thấy Tập Uyên làm gì nữa, chẳng lẽ tỏ tình là xem như ở bên nhau rồi hả? Chưa phải mà cứ hay hỏi ôm cậu được không mãi thôi.

Tập Uyên có vẻ không hiểu ý cậu: “Gì cơ?”

Khoang điều khiển từ từ ổn định lại, để tránh người ngoài nghi ngờ, Tập Uyên điều khiển cơ giáp di chuyển về.

Nguyễn Thu vẫn bị ôm, mím môi: “Chẳng phải anh thích em đấy sao?”

Cậu nhìn Tập Uyên, trông cậu hơi tủi thân, Tập Uyên siết chặt vòng tay, yết hầu lăn lên xuống: “Ừ.”

Giờ Nguyễn Thu mới nhận ra có lẽ Tập Uyên thật sự không hiểu, hay nên nói là hắn chưa tìm hiểu bao giờ.

Cậu bèn hỏi: “Vậy anh có muốn hẹn hò với em không?”

Tập Uyên bỗng hiểu: “Muốn chứ.”

Ánh mắt Nguyễn Thu lơ đãng trong chốc lát, tựa cằm lên vai Tập Uyên: “Em sẽ hẹn hò với anh.”

Cậu nghĩ kỹ rồi, mình đã thành niên và đang ở độ tuổi tự do yêu đương kia mà.

Dẫu xem như là thử một lần… Cậu cũng thích Tập Uyên, muốn thử một lần với hắn.

Tập Uyên nhận thấy sự chủ động của Nguyễn Thu, đèn xanh trên vòng điện tử lại nhấp nháy.

“Ừ.” Giọng hắn hơi khô khốc, cẩn thận nắm tay Nguyễn Thu, thăm dò hôn lên đầu ngón tay cậu.

Nguyễn Thu không kháng cự, mắc cỡ nói: “Không phải vậy…”

Cậu lại gần hôn lên má Tập Uyên một cái chóc.

“Bíp…” Tiếng chuông cảnh báo vang lên nửa chừng, vòng điện tử lại bị giật xuống.

Đèn trong khoang vụt tắt, Nguyễn Thu hơi giãy giụa trong bóng tối.

Những nụ hôn nóng bóng liên tiếp rơi xuống bầu má và đôi môi cậu, Tập Uyên như một dã thú thoát khỏi lồng giam, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.

Mãi đến khi Nguyễn Thu nói giọng mũi: “Anh buông em ra…”

Tập Uyên mở đèn, ôm cậu dỗ: “Đừng sợ, cậu chủ nhỏ.”

Nguyễn Thu thở hổn hển, sờ vào vết máu nhỏ xíu bên cần cổ Tập Uyên do bị lỗ kim trên vòng điện tử đâm vào.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra chiếc vòng điện từ này chỉ là vật trang trí.

Mà điều này cũng chứng minh rằng chỉ cần Tập Uyên thì khi họ ở bên nhau hắn muốn làm gì cậu cũng được cả.

Tập Uyên nắm lấy tay Nguyễn Thu đặt lên gò má mình.

Hệt như chó bự muốn chọc vui chủ của nó vậy.

Nguyễn Thu hung dữ nói: “Anh không được động đậy.”

Vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của cậu đó, cứ thế mà mất tiêu luôn.

Nguyễn Thu miễn cưỡng bỏ qua, lại gần hôn lên môi Tập Uyên.

Quả là Tập Uyên không hề động đậy, đôi mắt đen lay láy mải miết nhìn Nguyễn Thu, chóp mũi cọ mũi cậu, ngửi hương thơm của cậu.

Nguyễn Thu cũng không có kinh nghiệm yêu đương, cảm thấy Tập Uyên hình như dính mình hơi quá.

Nhưng vì họ là người yêu của nhau nên vậy cũng bình thường.

Cậu đẩy Tập Uyên ra: “Em muốn luyện tập nữa.”

Tập Uyên nắm tay cậu: “Ừa.”

♬♬♬

Tuy đã xác định mối quan hệ nhưng vẫn yêu lén, Nguyễn Thu chưa dám nói cho gia đình biết.

Cậu chọn thời điểm gửi tin cho Tư Huỳnh và Nguyễn Mộc, nói bóng nói gió hỏi thăm thái độ của họ.

“Bạn học cũ của con đều yêu đương hết rồi, họ còn hẹn nhau cùng vào học viện mới.”

Thái độ của Tư Huỳnh là thoải mái nhất: “Ai cũng thích Tiểu Thu mà, mẹ sẽ giới thiệu giúp con nha! Nhưng con không được tìm người nhỏ tuổi hơn con đâu đó.”

Nguyễn Thu vừa thành niên, nhỏ tuổi hơn cậu chỉ có vị thành niên thôi, chắc chắn sẽ không được cho yêu đương hẹn hò.

Chuyện này thì không sao, Tập Uyên đã hai mươi tám tuổi rồi… Hai người kém nhau mười tuổi, xét theo tuổi thọ trung bình của thiên hà thì vẫn còn được.

Nguyễn Mộc thì hơi nghiêm túc hơn một xíu: “Đừng quan tâm đến người khác. Đến hành tinh Harlem rồi thì phải nhớ học tập đàng hoàng, không được phụ lòng mong đợi thấp nhất của cậu con đó nhé.”

Còn lại Tư Tuân, Nguyễn Thu rối rắm thật lâu mới nhắn tin hỏi y: “Cậu ơi, chừng nào con mới có mợ ạ?”

“???”

“Con chưa làm xong hết bài tập phải không? Mấy ngày nữa cậu sẽ về kiểm tra.”

Nguyễn Thu vội nói mình làm xong hết rồi, bây giờ sắp đi ngủ.

Tư Tuân chưa bao giờ tìm bạn đời cho mình, dẫu có là liên hôn đối phó với bên ngoài y cũng không chấp nhận, dường như trong thế giới của y chỉ có sự nghiệp thôi.

Trực giác của Nguyễn Thu mách bảo rằng Tư Tuân là ải khó qua nhất, chẳng biết nên nói thật kiểu gì.

Buổi chiều cậu đến bãi đỗ, ngồi trong khoang ngáp ngắn ngáp dài.

Tập Uyên cưỡng ép thay đổi kết nối của cơ giáp rồi bảo cơ giáp ngừng lại, ôm Nguyễn Thu để cậu dựa vào lòng mình: “Em ngủ không ngon sao?”

Nguyễn Thu gật đầu, thả lỏng cơ thể, lau đi nước mắt trên cổ áo Tập Uyên.

“Ngủ một lát em nhé?” Tập Uyên vỗ lưng cậu, “Có anh đây rồi.”

Hắn chỉnh tư thế để Nguyễn Thu dựa thoải mái hơn.

Nguyễn Thu không từ chối nổi, mơ màng ngủ thiếp đi trong cái ôm ấp áp quen thuộc.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày cậu đến hành tinh Harlem, Tư Tuân cùng Tư Huỳnh và Nguyễn Mộc cùng nhau về từ Liên Minh.

Họ sẽ đưa Nguyễn Thu đến đó, gác lại mọi công việc để có thời gian.

Nguyễn Thu không cần mang theo nhiều thứ đến hành tinh Harlem, cậu chỉ mang mỗi khoang mô phỏng thật và tài liệu để đọc theo, ngoài ra thì một đội quân Liên Minh sẽ đi theo cậu để bảo vệ cậu trong học viện.

Nguyễn Thu hỏi Tư Huỳnh liệu rằng mình có được chọn người dẫn theo không.

“Đương nhiên là được.” Tư Huỳnh nói, “Mẹ bảo người gửi tư liệu cho con nhé.”

Nguyễn Thu nhận được tư liệu nhưng trên đó không có tên của Tập Uyên.

Cậu lại gặp Tư Huỳnh, ấp úng hỏi: “Con chỉ định một người được không ạ?”

Tư Huỳnh nhận ra cậu có nỗi lòng, bèn dặn cấp dưới ra ngoài chờ, kéo Nguyễn Thu ngồi xuống.

“Là ai?” Cô dịu dàng hỏi, “Sao con lại chọn người đó?”

“Anh ấy tên là Tập Uyên,” Nguyễn Thu cúi đầu, “Con cảm thấy anh ấy… Rất giỏi, con muốn anh ấy bảo vệ con.”

Đương nhiên cái cớ vụng về đó của cậu không thể lừa Tư Huỳnh, hơn nữa mấy ngày nay cậu còn nói bạn học đều hẹn hò, Tư Huỳnh chỉ trong tích tắc đã đoán ra nguyên nhân thật sự.

Nguyễn Thu đã thành niên, có người mình thích là chuyện bình thường, nhưng… Tư Huỳnh nhớ Tập Uyên luôn hết sức lạnh lùng với mọi người, không bao giờ thân thiết với ai, cô lo Nguyễn Thu đơn phương thích hắn.

Cô có thể sắp xếp Tập Uyên bảo vệ Nguyễn Thu, gần đây bệnh của hắn đã được kiểm soát, thực lực rất mạnh, là ứng cử viên sáng giá.

Nhưng như thế chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tư Huỳnh cân nhắc dùng giọng điệu sao cho nghiêm túc, hỏi: “Con nói thật với mẹ đi, con thích cậu ta rồi phải không?”

Nguyễn Thu bị lộ, vành tai đỏ bừng, đành ngầm thừa nhận.

Tư Huỳnh thở dài: “Vậy con hỏi ý của cậu ta chưa? Cậu ta có chịu cùng con đến hành tinh Harlem không?”

Tập Uyên không phải quân nhân bình thường, hắn bị giáng chức tạm thời, sau này sẽ khôi phục.

Nguyễn Thu vò ngón tay của mình: “Con chưa hỏi anh ấy, chắc là… Chắc là bằng lòng mà.”

Tư Huỳnh nhạy bén bắt lấy điểm mấu chốt: “Chắc là?”

Nguyễn Thu gật đầu, cuối cùng cũng nói thật: “Bây giờ anh ấy là bạn trai của con.”

♡♥♡♥

Người giám hộ mới rời nhà có một khoảng thời gian mà Nguyễn Thu đã vác về một thằng bạn trai.

Tư Huỳnh và Nguyễn Mộc thì chấp nhận, nhưng Tư Tuân là người tức giận nhất.

“Lập tức cắt chức Tập Uyên, tống hắn vào nhà giam!”

Tư Huỳnh không để y làm vậy, khuyên nhủ y: “Sao anh lại nổi nóng như thế? Nguyễn Thu tìm được người mình thích là chuyện tốt mà anh hai.”

“Tiểu Thu mới mười tám tuổi thì biết cái gì?” Tư Tuân đè lửa giận, “Tập Uyên lớn hơn thằng bé mười tuổi, sao xứng với Tiểu Thu được?”

Tư Huỳnh bất mãn đáp: “Hồi trước anh cũng nói thế, nhưng đến tận bây giờ tụi em vẫn ổn mà?”

Trước đây lúc cô và Nguyễn Mộc yêu nhau, Tư Tuân cũng phản đối, bảo Nguyễn Mộc không xứng với cô, bây giờ thì đổi thành Nguyễn Thu.

Huống chi Tập Uyên ở Liên Minh mười lăm năm, chính cô nhìn Tập Uyên trưởng thành, nên cô không xem hắn như người ngoài.

Tư Tuân không nói nữa, Tư Huỳnh bèn hỏi: “Ai lại có cái can đảm bắt nạt Tiểu Thu chứ? Ngoại trừ không muốn sống nữa thôi.”

Cô khuyên nhủ tiếp: “Được rồi, phải thử mới biết được, nếu Tập Uyên không thương Nguyễn Thu thì em sẽ là người đầu tiên xử cậu ta.”

Tư Tuân tạm ổn định lại cảm xúc, hỏi: “Còn cái bệnh lúc trước em nói…”

“Chuyện đó không có gì phải lo, em nghe nói dạo này bệnh của cậu ta tốt hơn rồi,” Tư Huỳnh vừa nói vừa rót trà cho y, “Em định một thời gian nữa sẽ chuyển cậu ta về, nhưng giờ thì… Để cậu ta đến hành tinh Harlem cũng được, em sẽ yên tâm hơn.”

Tư Tuân nhấp một ngụm trà, Nguyễn Thu lặng lẽ lú đầu ra sảnh.

Tư Huỳnh vẫy tay với cậu, Nguyễn Thu bước vào, gọi trước: “Cậu ơi.”

Thấy cậu, thái độ Tư Tuân lại dịu xuống.

Y đặt tách trà xuống: “Gọi Tập Uyên vào đây.”

Không lâu sau, Tập Uyên bước vào sảnh, Nguyễn Thu thì bị Đường Khiêm dẫn đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người giám hộ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Thu lo lắng lắm, không chịu về phòng, đứng đợi ngoài hành lang.

Ước chừng nửa giờ sau, rốt cuộc cậu cũng trông thấy Tập Uyên đi ra.

Cậu vẫy tay, Tập Uyên thấy cậu bèn đi về phía cậu.

Đường Khiêm bị Nguyễn Thu đuổi đi, nhân lúc xung quanh không có ai bèn kéo Tập Uyên vào phòng trống bên cạnh.

Trong phòng không có cửa sổ, tầm nhìn tối đen, Tập Uyên ôm chặt Nguyễn Thu, nhắm mắt vùi vào cổ cậu.

Nguyễn Thu hỏi: “Họ đã nói gì với anh?”

“Không có gì,” Tập Uyên hôn vành tai cậu một cái chụt, “Đừng lo lắng.”

Chỉ nói vài lời cảnh cáo những điều không được làm, nếu không hắn sẽ phải chia tay Nguyễn Thu.

Tập Uyên đồng ý, những điều kiện này chẳng là gì cả.

Nguyễn Thu thấy hắn vẫn như bình thường, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh có được cùng em đến hành tinh Harlem không ạ?”

Tiếc là Tập Uyên đã quá tuổi được đi học, không thì đã đi học với cậu rồi.

“Được.”

Tập Uyên không kiềm được hôn Nguyễn Thu, hai người gập ghềnh luyện tập trong căn phòng vắng vẻ.

Mối quan hệ của họ đã bị phát hiện nên không cần che giấu nữa.

Tập Uyên đưa Nguyễn Thu về phòng, trước khi tách ra, Nguyễn Thu bịn rịn lưu luyến: “Ngày mai em sẽ tìm anh.”

Giờ trời đã tối, Tập Uyên chạm vào gò má Nguyễn Thu: “Ngủ ngon em nhé.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.