Nay tui đi học bơi về đầu nhức ghê gớm nên viết được có chừng này mấy bà thông cảm nhé.
121.
Hôm nay Lâm Huy phải tự đi học về, thật ra sau khi ba cậu về thấy việc mẹ và Kiều Túc đưa đón cậu hàng ngày làm phiền đến người ta nên ông dạy cậu cách phòng vệ, đi học nên đi đường nào.
Vì vậy mà dạo nay Lâm Huy đều sẽ đi bộ về sau khi tan trường.
Khi đi qua một cái cầu nhỏ thì gió nổi lên, từng chiếc lá cùng vài bắn vỏ kẹo trên lề đường bị thổi bay đi.
Bỗng tầm mắt bị che khuất bởi một thứ gì đó.
Lâm Huy đưa tay kéo nó ra mới phát hiện là một tờ báo đã rất cũ, nó nhàu nát dính đầy bụi bẩn, nhiều chỗ còn bị rách một lỗ lớn. Có vẻ nó đã xuất hiện từ rất lâu rồi.
Dù tờ báo rất bẩn nhưng dòng tiêu đề vẫn còn lờ mờ đọc được:
“Phân tích vụ thảm sát một bang phái: Đến giờ việc tại sao nhóm xã hội đen lớn họ Kiều đến giờ vẫn còn là một ẩn số. Trong đó nói sơ qua về….”
Kèm theo ở dưới là một bức chân dung cậu bé rất đẹp có kèm theo dòng chữ dưới: con trai của gái bán hoa, con của chủ băng xã hội đen- Kiều Túc.
Lúc này Lâm Huy khựng lại, nghi hoặc nhìn thật kĩ bức ảnh mới thấy cậu bé trong chiếc ảnh cũ thật sự rất giống với anh hàng xóm của mình.
122.
Lâm Huy mang theo cả tờ báo cũ nát kia về nhà rồi quên bén nó đi.
Lúc Lâm Quốc đi làm về thì thấy trên bàn nhà mình đặt một tờ báo chí đã cũ.
Ông lướt nhìn sơ qua chất liệu đã biết tờ báo này đã có từ rất lâu rồi bởi kiểu giấy cổ này hiện nay ít ai sử dụng nó.
Lâm Quốc cầm lên đọc sơ qua đến khi ánh mắt ông lướt đến tấm ảnh người con của gái bán hoa mới dừng lại.
Chẳng trách y lại bảo y không đấu nổi, y vốn không bằng một cọng lông của người trong ảnh này.
123.
“Thưa cảnh sát trưởng Lâm, sau bản điều tra cho biết mẫu axit trong hỗn hợp hoàn toàn trùng khớp với axit nitric. Nhưng vấn đề được đặt ra rằng là loại axit này được một nhà khoa học sáng tạo ra và chỉ có một mình nhà khoa học đấy nắm rõ quy trình tạo nên loại axit này.
Tiếp rằng là nhà khoa học này đã mất cách đây gần trăm năm bởi một cuộc thảm sát bang phái vì vậy nên loại axit này đã biến mất hoàn toàn không có khả năng xuất hiện được nữa!”
124.
Đã là ngày hôm sau sau khi Lâm Quốc xem tờ báo kia, ông bước ra từ đồn cảnh sát đi đến bãi đậu xe của mình.
Nhưng trực giác mắc bảo có thứ gì đó đang theo sau ông.
Quả nhiên quay đầu lại đã thấy Kiều Túc đang nở nụ cười với Lâm Quốc.