Vương Ái Nhi mặc kệ bản thân nhếch nhác sau một ngày mà ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện. Cô hối hả vào cổng, vừa nhìn quanh vừa nói chuyện điện thoại. Giọng cô run lên vì lo lắng:
– Tớ đến rồi, cậu đang ở đâu.
“A! Tớ thấy cậu rồi!”
Hải Nam nói xong thì vẫy tay từ xa. Một số người đi qua đi lại chắn tầm nhìn, nhưng Ái Nhi vẫn nhanh chóng tiếp cận được Hải Nam.
Hai người vừa bước thật nhanh trên hành lang vừa thở gấp:
– Long Vũ cấp cứu ở phòng nào?
– Bên khoa tim mạch.
– Sao tự dưng lại ngất xỉu thế?
– Nghe nói là làm việc quá sức. Bây giờ đang nguy hiểm đến tính mạng.
“Nguy hiểm đến tính mạng” ư? Ái Nhi rảo bước, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
Làm ơn, lịch sử đừng lặp lại. Hôm nay là ngày giỗ của bố anh ấy, nếu anh ấy mà gặp chuyện gì…
Ái Nhi không muốn nghĩ đến tình huống xui xẻo, cô lắc nhẹ đầu để quên đi rồi tiếp tục theo sau Hải Nam tới trước cửa phòng cấp cứu.
Ở đó có khá đông người, đa số là các y bác sĩ đồng nghiệp của Long Vũ, mặt ai nấy cũng đều biến sắc. Còn có cả Ngọc Ánh, cô ngồi gục đầu trên băng ghế.
Tình hình thật sự nghiêm trọng. Ái Nhi chạy đến, ngay lập tức nắm lấy tay những người áo trắng trước mặt. Đôi lông mày cô nhăn nhúm lại vì sợ hãi:
– Long Vũ… Long Vũ sao rồi ạ?
Họ cảm nhận được bàn tay run rẩy của cô bé, nhưng chỉ biết tiếc nuối lắc đầu:
“Chưa biết, nhưng tỉ lệ thành công không cao…”
“Em bình tĩnh. Cứ chuẩn bị tinh thần đi”.
Ái Nhi suy sụp. Cô không còn nghe bất kì âm thanh nào nữa, thay vào đó là tiếng rít chói tai của tần số cao.
Còn chưa kịp mơ về một gia đình nhỏ mà đã phải vỡ mộng rồi ư?
Chỉ mới vài phút trôi qua, nhưng Ái Nhi cảm tưởng như mấy tiếng đồng hồ dưới địa ngục. Cô chỉ biết đi tới đi lui, bồn chồn lo lắng. Đôi mi chớp nhanh vì căng thẳng, cố kìm nén để nước mắt trôi ngược vào trong.
– Yên tâm, Long Vũ không chết được đâu.
Hải Nam vừa nói xong thì bị Ngọc Ánh đứng dậy đánh mạnh một phát vào vai. Thiếu niên giật mình:
– Ui da! Đau…
– Anh nói gì vậy hả? Cậu ấy sắp khóc đến nơi rồi đấy!
Ngọc Ánh bước lại trước cửa phòng cấp cứu, gõ lên vài tiếng rõ to:
– Xong chưa? Ở ngoài này hết kiên nhẫn rồi nè!
Hải Nam thuận theo vợ, nói ké:
– Ừ! Nhanh lên chút!
Ái Nhi sững người. Đang cấp cứu mà cũng có thể hối thúc như vậy sao? Nhưng thôi, tất cả mọi thứ không còn quan trọng nữa. Chỉ cần Long Vũ có thể bình an, cô nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ.
“Cạch”
Cửa phòng cấp cứu mở. Tuyệt nhiên không có vị bác sĩ nào đi ra. Bên trong chỉ là một màu đen ngòm, nhìn không thấy đáy.
Lúc nãy Ái Nhi đã hoang mang, giờ lại hoảng loạn hơn. Cô bước vội hai ba bước vào trong phòng nhưng rồi khựng người lại vì màn đêm tăm tối, chẳng biết đi về phía nào. Nước mắt đang trực chờ trên khóe mi, cô gái nhỏ mếu máo:
– S-Sao không có ai trong này vậy? Long Vũ? Anh đâu rồi? Anh ổn không?
Một khoảng lặng khiến cô gái nghĩ đến tình huống xấu nhất. Cô phải cố hít thở để giữ bình tĩnh. Định quay lưng hỏi những người ở ngoài thì một tiếng “bíp” thu hút sự chú ý của cô.
.
.
.
Những ánh sáng yếu ớt nhưng lấp lánh màu vàng, màu đỏ chiếu khắp phòng nhờ dây đèn LED.
Ái Nhi lặng người nhìn các đốm sáng như tia lửa tạo thành hình trái tim ngay giữa sàn. Căn phòng không hề có giường bệnh, các thiết bị y tế. Thay vào đó là một thảm hoa hồng cùng những bong bóng đỏ.
Trần Long Vũ mặc vest trắng, trang trọng đứng giữa ánh sáng hình trái tim, tay trái ôm một bó hoa lớn. Âm nhạc vang lên từ chiếc loa nhỏ, là bài hát anh đã tự sáng tác và ghi âm, dành riêng cho người mình yêu.
“Bốp bốp bốp”
Cô gái giật mình ngoảnh ra sau, rất đông người đứng đó vỗ tay. Nét mặt họ ban nãy còn sầu thảm, vậy mà bây giờ lại tươi rói như vừa nhận lương.
Long Vũ vẫn dịu dàng như xưa. Anh bước đến đưa bó hoa cho đối phương. Bàn tay Ái Nhi chỉ theo phản xạ mà ôm lấy, thật ra trong đầu cô đang trống rỗng vì ngạc nhiên.
Miệng thiếu niên cười mỉm, nốt ruồi dưới mắt làm bật lên vẻ điển trai vốn có.
Khoảnh khắc anh quỳ một chân xuống, Ái Nhi ngay lập tức nhận ra ý định của anh. Trái tim cô đập loạn xạ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, giọt lệ trên mi còn chưa kịp khô nữa.
Long Vũ ngẩng đầu, trìu mến nhìn người con gái trước mặt. Đó là một cái nhìn ngọt ngào. Anh rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đương nhiên là màu xanh nhạt. Chiếc hộp được mở ra, anh hít một hơi thật sâu rồi dịu dàng nói:
– Anh muốn chăm sóc bé cả cuộc đời còn lại! Lấy anh nha?
Ái Nhi tròn xoe mắt. Không thể tin nổi mình đang được cầu hôn. Đằng sau Long Vũ là một khung cảnh được trang trí đầy hoa hồng và bóng bay. Đẹp và lãng mạn như trong phim.
Đám người đứng ngoài nín thở chờ câu trả lời. Ái Nhi xúc động gật nhẹ, tay xiết chặt bó hoa. Như chỉ chờ có thế, tất cả mọi người hét ầm lên. Nhưng chỉ được vài giây rồi lại im lặng khi nhớ ra đây là bệnh viện.
Sau khi đeo nhẫn, nước mắt Ái Nhi tự rơi, cô mếu máo:
– Anh ác lắm… Làm bé cứ tưởng sắp mất anh…
Chàng trai không hiểu chuyện gì, bối rối giữ hai vai đối phương:
– S-Sao thế? Sao lại mất anh?
Anh nhìn xuống chiếc tạp dề dính đầy bột, rồi lại đưa mắt lên mái tóc chưa chải của cô, ngay lập tức nhận ra vấn đề. Đôi mắt sắc lườm về phía Hải Nam:
– Này! Cậu đã nói gì với Ái Nhi thế?
Cậu bạn nhún vai:
– Tụi này thấy nếu chỉ đến không thì nhàm chán quá. Nên diễn một tiểu phẩm cho kịch tính.
– Tiểu phẩm? Ngọc Ánh cũng tham gia luôn?
– Đó là vợ tớ mà, phải theo chứ. Há há!
– Ơi là trời…
Long Vũ không định dọa Ái Nhi, chỉ đơn thuần muốn gọi cô đến đây để cầu hôn. Ai ngờ đồng nghiệp và bạn bè bắt tay nhau, làm cô bé tái xanh mặt mày.
Anh muốn cầu hôn người con gái của đời mình ở đây. Bệnh viện đêm giao thừa là nơi hai người trao nhau nụ hôn đầu. Anh muốn Ái Nhi biết rằng, cho dù ở thời điểm nào, hoàn cảnh nào, anh vẫn sẽ yêu thương cô như ban đầu, mãi không thay đổi.
Chàng trai lau nước mắt cho Ái Nhi rồi dỗ dành:
– Đừng khóc nữa, tối nay anh cho bé chơi đồ chơi.
Cô phì cười, đánh nhẹ vào vai anh:
– Trêu hoài… bé lớn rồi mà.
Long Vũ nhìn về phía đám người đang vểnh tai lên, cũng khá đông. Anh không muốn đoạn hội thoại sắp tới bị nghe thấy nên ghé sát vào Ái Nhi:
“Lớn… thì chơi đồ chơi của người lớn”.
“H-Hả?”
“Đến lúc dùng nó rồi”.
Ái Nhi cảm nhận được sự ấm nóng bên mang tai, cô xấu hổ, lí nhí trong miệng:
“Đừng có nói ý anh là…”
“Ừ…
.
.
.
Cái máy mát-xa nằm ở nhà đợi bé gần chục năm rồi đó!”