Kết hôn mệt lắm.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Đỗ Nhược Ngu.
Tuy rằng hôn lễ này đã đủ tinh giản điệu thấp, nhưng vẫn phải ứng phó thật nhiều việc.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy anh đã là một thư kí thâm niên, giả cười là việc dễ như trở bàn tay, nhưng anh không muốn trải qua hôn lễ một lần nào nữa.
Vợ chồng chân chính có tình cảm sẽ vui vẻ chịu đựng sự tra tấn của hôn lễ, nhưng anh cùng Sư Diệc Quang đều không có, cho nên thật khó xử.
Sau đám cưới, Sư Diệc Quang trực tiếp dẫn Đỗ Nhược Ngu thẳng về biệt thự của anh ta trong thành phố.
Bà Sư ban đầu muốn họ qua đêm tân hôn tại khu nghỉ dưỡng, nhưng Sư Diệc Quang nói cái gì cũng không chịu, nhất định phải trở về.
Bởi vì ngày hôm sau còn phải lên công ty.
Tổng giám đốc chuyên nghiệp quá, kết hôn cũng không nghỉ.
Tổng giám đốc không nghỉ, Đỗ Nhược Ngu tất nhiên cũng không nghỉ, nhưng trải qua hôm nay so với hôn lễ, anh tình nguyện đi làm, cho nên đồng ý về càng sớm càng tốt.
Sư Diệc Quang không sống với mẹ, bà Sư ở nhà chủ tịch cũ, Sư Diệc Quang sống một mình bên ngoài.
Chờ bọn họ về đến nhà đã là 11 giờ tối.
Những người khác đều không theo tới, cả bà Sư cũng về, để buổi đêm tốt đẹp cho hai vợ chồng mới ở chung với nhau.
Cảm ơn, cuối cùng cũng thanh tĩnh.
Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng vào trong biệt thự của Sư Diệc Quang, đúng là có bể bơi, thiết kế nửa trong nhà nửa bên ngoài, mùa đông cũng có thể khống chế nhiệt độ nước trong nhà để bơi. Đỗ Nhược Ngu đánh giá căn nhà này, không hổ là biệt thự cao cấp, rất lớn, hai tầng đan xen, một tầng phòng khách thông thoáng, xung quanh có kính quan sát, ban đêm không cần kéo mành, một mình đứng ở phòng khách nhìn đêm tối bên ngoài cảm giác rất kỳ ảo.
Đỗ Nhược Ngu kinh ngạc chính là trong nhà không có ai khác.
Sư Diệc Quang ở nơi này một mình sao? Cả dì giúp việc cũng không có?
Mấy thư kí đều phải giúp làm chút việc vặt vãnh trong nhà ông chủ, nhưng Sư Diệc Quang chưa bao giờ gọi anh, Đỗ Nhược Ngu cho rằng Hàn Dung cũng vậy, sẽ có người khác thay Sư Diệc Quang giải quyết mấy vấn đề này.
Nhưng lại không có.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có hai người họ trong căn phòng lớn này.
Sư Diệc Quang vừa bước vào phòng liền chuyển chế độ, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cũng trở nên cứng ngắc hơn, điều đó có nghĩa là anh ta không cần phải ra vẻ nữa mà thả lỏng hơn.
Anh ta ngồi thẳng trên ghế sofa, vẻ mặt cũng đầy mệt mỏi.
Trước hôn lễ họ đã lãnh chứng, hôn lễ cũng cử hành, là chồng chồng chính thức.
Nói cách khác hợp đồng bắt đầu có hiệu lực, tiền lương ngoài giờ của Đỗ Nhược Ngu cũng đã được tính, qua mỗi giờ anh đều có thêm tiền vào thẻ.
Tưởng tượng đến đoạn này, tất cả mỏi mệt trở thành hư không, Đỗ Nhược Ngu cảm giác như được tiêm máu gà, tất cung tất kính đứng bên phải Sư Diệc Quang, ánh mắt lóe sáng chờ anh ra lệnh.
Sư Diệc Quang: “…… Tôi cảm thấy cậu đeo kính vẫn tốt hơn, cậu như vậy rất kỳ quái.”
Đỗ Nhược Ngu chỉ cười.
“Ở Gara còn quà.” Sư Diệc Quang nói.
Đỗ Nhược Ngu lập tức đáp lại: “Tôi đi lấy vào.”
Anh vừa muốn đi đã bị Sư Diệc Quang gọi lại, Sư Diệc Quang hơi không kiên nhẫn: “Đồ rất nhiều, ngày mai cậu lại sửa sang lại, thấy vô dụng thì ném.”
“Vâng, Sư tổng.”
“Vài người phải đáp lại cảm ơn đã tham gia hôn lễ, cậu đi viết biên nhận, danh sách khách khứa cậu có không?”
“Vâng, Sư tổng, tôi có.”
“Hai ngày nay công ty điện ảnh đang đang triển khai hạng mục đầu tư dự án, không có thời gian để ý. Đi thu tài liệu hội nghị của họ cho tôi xem.”
“Vâng, Sư tổng, ngày mai tôi nhất định đi làm.”
Nói qua chuyện công tác rồi thì lại hơi quái quái.
Bà Sư cho bọn họ một chút thời gian trải qua đêm tân hôn, nhưng anh lại cúi đầu đứng bên cạnh Sư Diệc Quang, nghe Sư Diệc Quang phân công nhiệm vụ, nếu không phải đang ở căn nhà xa hoa này Đỗ Nhược Ngu thiếu chút nữa cho rằng bọn họ đang ở văn phòng.
Sư Diệc Quang chắc cũng ý thức được vấn đề này, hai người trầm mặc một lúc không nói chuyện.
Sư Diệc Quang hơi bực bội, anh ta trầm ngâm, nói: “Cậu đi lên với tôi.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ đến Sư Diệc Quang cho anh hai mức tiền lương, lại cực kì tôn kính ông chủ, lập tức theo sát Sư Diệc Quang, không dám lơ là một chút nào.
Kết quả Sư Diệc Quang dẫn anh lên lầu hai, chỉ vào một phòng nói: “Cậu ở nơi này, bên trong có phòng tắm riêng.” Sau đó anh ta chỉ vào căn phòng trông giống như phòng ngủ chính và nói, “Đó là phòng tôi.”
Anh ta quay đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu: “Không được cho phép không được đi vào.”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng tỏ lòng trung thành: “Vâng, Sư tổng.”
Sư Diệc Quang quơ tay giải tán: “Tôi muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy.”
“Vâng, Sư tổng.”
Sư Diệc Quang nheo mắt, giọng điệu không tốt nói: “Cậu có thể đừng như máy đọc lại không?”
Đỗ Nhược Ngu gật đầu: “Vâng, Sư tổng.”
Sư Diệc Quang chỉ anh, nhưng anh ta không biết phải nói gì, mặc kệ anh ta nói gì anh cũng một câu “Vâng, Sư tổng”, nói là cố ý lại thành khẩn hơn bất cứ ai, nói trung tâm lại lặp đi lặp lại chỉ một câu.
Sư Diệc Quang lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược Ngu tự mình đi vào phòng không thèm để ý đến anh nữa.
Đỗ Nhược Ngu theo thói quen đẩy kính mắt, lại phát hiện hôm nay mình không đeo.
Không có biện pháp mà, ngoại trừ hình thức giữa thư kí với giám đốc anh cũng không biết nên ở chung với Sư Diệc Quang như thế nào.
Đỗ Nhược Ngu cũng vào phòng mình.
Trước đám cưới anh trả lại căn nhà thuê và chuyển hết đồ đạc về đây, nhưng đám cưới quá vội vàng, anh không có thời gian thu dọn.
Vì thế hiện tại anh đang đối mặt với đống đồ lớn lớn bé bé.
Sư Diệc Quang không quản mấy việc nhỏ này, chia phòng cũng không tồi, anh thở dài, bắt đầu yên lặng dọn đồ.
May mà chỉ chuyển từ phòng cho thuê, đồ không quá nhiều, phòng rất lớn, so với phòng anh thuê bên ngoài còn lớn hơn, từ cửa sổ nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy hồ bơi lấp lánh dưới ánh trăng, cho thấy Sư Diệc Quang không phải tùy tiện ném một gian phòng cho khách cho anh, còn xem như có tâm.
Tuy rằng biết nơi này cách phòng Sư Diệc Quang không gần, nhưng Đỗ Nhược Ngu cũng không dám làm gì quá lớn tiếng, nhỡ có cãi vã với giám đốc thì sẽ phải viết bản kiểm điểm.
Chờ anh dọn xong lại đi tắm thì đã hai giờ.
Đỗ Nhược Ngu nằm lên giường, nhìn trần nhà phòng mới, tuy rằng rất mệt nhưng không thể ngủ ngay được.
Đây là đêm tân hôn trong truyền thuyết sao……
Cũng không có gì đặc biệt, còn bị phân cho một đống nhiệm vụ.
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nghĩ đến trong hiệp nghị hình như không đề cập đến sinh hoạt ban đêm của vợ chồng. Nói cách khác, Sư Diệc Quang không hề có chút hứng thú nào với anh, căn bản là không nghĩ tới.
Vậy anh ta có tình nhân ở bên ngoài sao? Hiện tại có tình nhân có tính là ngoại tình không?
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mình đi chơi với người trong công ty quá nhiều, sao lại bát quái như vậy được. Sư Diệc Quang làm chuyện riêng gì anh quản chi, anh chỉ cần lấy tiền làm việc, thay người tiêu tai là được
Chắc là hơi lạ giường, Đỗ Nhược Ngu như thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát mở điện thoại lên mạng.
Anh thành thạo lật lại chuyên mục của em gái mình, mới phát hiện cô thật sự viết câu chuyện cẩu huyết trong não ra thật.
Đỗ Nhược Ngu nhìn văn án đã cảm thấy lôi vô cùng, anh chắc chắn người nào đọc cũng không hiểu, mấy từ này là cho người đọc sao?
Đỗ Nhược Ngu tùy tay ném mấy cái lôi ở dưới văn án.
Kết quả anh mới vừa ném xong, tin nhắn WeChat liền nhảy ra.
Em gái ngốc: “A a a a a, anh, sao anh còn trên đây.”
Đỗ Nhược Ngu: “…… sao em chưa ngủ.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh: “Anh mới vậy, hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc của anh sao? Anh thế mà còn chơi điện thoại?”
…… Thảm, lòi.
Đỗ Nhược Ngu mơ hồ trả lời: “Không ngủ được.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh: “Ai hehehehe, eo anh đau lắm sao? Để giám đốc xoa cho anh.”
…… Đỗ Nhược Ngu: “Anh ấy ngủ rồi.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh: “Oa nha nha nha, lăn lộn, vậy anh chơi điện thoại đừng đánh thức anh ấy.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh cho rằng bọn họ ngủ cùng một giường, kỳ thật bọn họ còn chia cả phòng ngủ.
Đỗ Dĩnh Dĩnh: “Anh đừng ném lôi bên truyện của em nữa, thấy anh với anh rể em muốn chuyển qua viết đam mỹ, *nâng mặt*.”
Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn bị cô làm sốc, một bên gọi anh một bên gọi anh rể là cái quỷ gì? Còn ghi đam mỹ là cái quỷ gì? Đừng nói nguyên mẫu là anh với Sư Diệc Quang hả.
Đỗ Nhược Ngu gửi meme “Đánh ngươi”, sau đó chặn em gái.
Mỗi ngày đào hố anh trai mình, có em gái nào như thế hả.
Đỗ Nhược Ngu thở dài, nhắm mắt lại, vẫn nên ngủ thôi.
Đỗ Nhược Ngu không biết chính là, Sư Diệc Quang trong phòng mình cũng thấy mất ngủ.
Anh ta cũng đang xem WeChat, nhưng anh ta xem nhóm WeChat.
Anh ta xem tin nhắn nhóm “Thảo nguyên lớn trên đỉnh đầu” để vượt qua thời gian mất ngủ.
Bùi Miêu Miêu: “Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, hoa đêm hương tỏa, bóng trăng sang.”
Ảnh hậu: “Oa, đêm động phòng hoa chúc, thật kích thích! Hiện tại tag giám đốc cậu ta có xuất hiện không?”
Ảnh hậu: “@ Reinhard”
Lâm Đại Giác: “Đừng quấy rầy, nhân gia đang bận, không rảnh nhìn điện thoại.”
Ảnh hậu: “Bận giao phối, chậc chậc.”
Bùi Miêu Miêu: “Mấy người có nghĩ lúc sư tử ngốc giao phối, lỡ kích động đột nhiên biến nguyên hình, kết quả quá nặng đè thư kí Đỗ gãy xương.”
Ảnh hậu: “Hoảng sợ!”
Lâm Đại Giác: “Sao cậu biết ai đè ai, nói không chừng Sư tổng ở dưới.”
Ảnh hậu: “Hoảng sợ x2! Cầu xin mấy người đừng nói nữa, ngày mai đi làm tôi không thể đối mặt bọn họ.”
Tóc húi cua: “Sư Diệc Quang! Lão tử không để yên!”
Ảnh hậu: “Tóc húi cua lại sao đây? Động kinh?”
Bùi Miêu Miêu: “Hôn lễ không cho truyền thông đi vào, cậu ta bị sư tử ngốc cấm tham gia hôn lễ, cực kì không cao hứng.”
Ảnh hậu: “Này có là gì, tôi cũng không tham gia mà, mỉm cười, không thể bại lộ thân phận.”
Bùi Miêu Miêu: “Đồ diễn tinh.”
Lâm Đại Giác: “Dù sao hôm nay nói như thế nào cũng là ngày lành, tên nhóm chúng ta không phải hơi xui xẻo sao, hẳn là nên sửa một chút.”
Ảnh hậu: “Không thành vấn đề a, thảo nguyên lại không được đầy đủ năm đều là lục.”
Lâm Đại Giác: “Vẫn là nên sửa đi.”
Vì thế mọi người lại mồm năm miệng mười thảo luận tên nhóm.
Sư Diệc Quang lạnh lùng hừ một tiếng, đặt điện thoại màn hình đen ở chế độ chờ rồi ném lên bàn cạnh giường ngủ.
……….
——oOo——