Trên Trời Có Vệt Mây Trắng

Chương 10: Không để ý lắm đâu



Hai người cứ thế im lặng suốt quãng đường về nhà Cẩm Anh, đến đầu ngõ Hải Yến dừng xe: “Tới rồi nè.”

Cô nàng còn không quên nhắc nhở: “Nhớ tối nhắn tin cho tớ đấy nhé.”

Cẩm Anh gật đầu: “Ừm, tớ biết rồi, cậu về cẩn thận.”

Cô đứng nhìn xe cô ấy phóng vụt đi, khuất khỏi tầm mắt rồi mới quay đầu bước về nhà. Tuy nhiên chân chưa nhúc nhích được chút nào cả người Cẩm Anh đã khựng lại, trước mặt cô là khuôn mặt nghiêm nghị hiếm có của Nhật An, dường như cậu không được vui cho lắm.

Đúng vậy, sao mà cậu vui cho được? Đồng hồ quay ngược lại thời điểm khi vừa tan học, suốt quãng đường từ lớp xuống lán xe cậu mải trò chuyện với Minh Đức và Gia Bảo đến quên cả thời gian, tới lúc nhìn thấy xe đạp của mình cậu lại nhớ đến khuôn mặt đang thương vì bị mất xe của Cẩm Anh. Cô bạn này có đang chờ cậu không nhỉ? Nếu không đi cùng cậu thì cô về nhà bằng cách nào?

Cậu liền kêu hai người bọn họ đi trước, nói rằng bản thân để quên đồ trên lớp nên phải quay lại lấy, kết quả chỉ thấy còn vài người chậm chạp vừa mới chép xong bài trên bảng đang thu dọn đồ đạc cất vào cặp, hiển nhiên bóng dáng Cẩm Anh không thấy tăm hơi đâu.

Có lẽ cô bạn đang tìm cậu chăng? Nghĩ thế Nhật An liền sốt sắng chạy một vòng quanh trường, không bỏ sót một dãy hành lang nào, vẫn chẳng thấy cô đâu.

Tuy việc này không quá liên quan đến cậu, Nhật An cũng chưa từng nhờ cô giúp, nhưng con gái đi một mình rất dễ xảy ra chuyện, mà cậu thì lại không muốn bị gắn mác thấy chết không cứu, lạnh lùng tàn nhẫn. Nếu là bình thường Nhật An sẽ không quan tâm, nhưng chí ít người ta vẫn có lòng tốt giúp cậu, vả lại cô bạn này trông cũng không giống đám fans cuồng mất não của cậu cho lắm, tiếp cận có mục đích.

Khoan hẵng tưởng tượng ra viễn cảnh xấu nhất, còn một khả năng cô đã nhờ ai đó chở về. Nhật An lại cất công chạy về lán lấy xe, chọn đường tắt ngắn nhất về nhà, cuối cùng vừa kịp bắt gặp một màn này.

Thiếu niên chạy quanh trường mệt bở hơi tai, cộng thêm đạp xe về nhà nên mồ hôi túa ra như mưa, trên trán cũng có vài giọt đang chảy dọc xuống theo sườn mặt. Bây giờ nghĩ lại những hành động trước đó của cậu thật ngu ngốc, người ta có bạn chở về liền vô tâm quẳng mình sang một bên, vậy mà mình lại đi lo xem người ta về nhà như thế nào, ngộ nhỡ bị bắt cóc giữa đường thì sao? Haizz, xem ra toàn bộ sự lo lắng của cậu đều là dư thừa.

Hai người cứ duy trì tư thế mặt đối mặt nhìn nhau một hồi mà không ai lên tiếng, hệt như lúc cô vừa mới cứu cậu khỏi đám đầu gấu hôm ấy. Tuy vậy hôm nay thiếu niên mang một bộ dáng buồn bực như có như không, cô có thể cảm nhận được. Cẩm Anh cũng không hiểu đầu đuôi ra sao, tự dưng cậu xuất hiện như vậy làm cô bất ngờ, theo thường lệ đáng lẽ ra bây giờ cậu đang ở quán net mới phải.

Nhìn bộ dạng mồ hôi mồ kê thảm hại của cậu, trí tưởng tượng của cô bay cao bay xa, hay là thiếu niên “côn đồ” vừa mới đi đánh nhau về, lại còn đánh thua? Nhưng mà trông cũng không giống cho lắm.

“Cậu định chắn đường tôi tới bao giờ?”

Cẩm Anh nhận ra cô đang đứng chình ình giữa đầu ngõ hẹp, bối rối hắng giọng một cái:

“Xin lỗi.”, rồi tự động nhường lối đi cho cậu.

Nhật An đạp xe được vài vòng lại nghe thấy tiếng thiếu nữ đằng sau gọi mình.

“Khoan đã…”

Cậu dùng chút kiên nhẫn còn sót lại của bản thân phanh xe. Cẩm Anh chạy lại trước mặt cậu, mắt cụp xuống, giọng lí nhí: “Tớ xin lỗi.”

“Vừa nãy cậu mới nói rồi.” Nhật An thờ ơ đáp lại.

“Không phải, lần này tớ muốn xin lỗi cậu vì nhờ người khác chở về mà không báo cậu một tiếng.” Cẩm Anh không biết cậu có chờ cô hay không, nhưng cô là người sai trước, nếu không nói ra cô sẽ rất áy náy.

Ha, phải chăng cô bạn này thông báo cho cậu sớm có phải tốt hơn không? Cẩm Anh cũng nghĩ vậy, nhưng nếu ở trong trường nói chuyện với cậu mọi người sẽ nhận ra giữa bọn họ có vấn đề, từ trước tới giờ Nhật An hiếm khi trò chuyện với con gái, dù có cũng chỉ trao đổi về các hoạt động tập thể.

“Dù sao cũng không có gì to tát, tôi không để ý lắm đâu.”

Con mẹ nó, cậu thực sự rất để ý đấy! Lần thứ hai trong đời cậu đi quan tâm một đứa con gái, tất cả đều là cùng một người, vậy mà người ta lại phũ phàng đến thế, nói ra chuyện này có lẽ mẹ sẽ cười vào mặt cậu mất. Lòng tự tôn của thiếu niên bị tổn thương sâu sắc.

Cẩm Anh cảm nhận được giọng điệu xa cách của Nhật An, mối liên hệ giữa bọn họ dường như trở về con số 0 tròn trĩnh, hệt như tất thảy mọi chuyện chưa từng xảy ra, đột nhiên cô cảm thấy có chút mất mát.

“Vậy thì… tớ hứa từ lần sau sẽ không làm phiền cậu nữa đâu, cậu yên tâm.”

Cô đành phải nhờ Hải Yến rồi tính tiếp vậy. Cẩm Anh nói xong câu này thì xoay người hướng về phía nhà mình bước tới, bỏ lại Nhật An trong mớ cảm xúc hỗn độn, chỉ một câu này đã khiến sự bực bội của cậu tan biến hết.

Lời cô nói ra nhẹ tựa gió thoảng nhưng lại như cục sắt đè nặng lòng cậu. Sao lại có cảm giác cậu vừa mới phạm tội tày đình vậy nhỉ? Chắc chắn do dạo này không ngủ ngon giấc, giờ thì có thể yên ổn được rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.