Trái ngược với suy nghĩ lúc đầu của Nhật An, cậu cứ ngỡ cô nặng lắm, ai ngờ chở nhẹ như không. Xe chầm chậm lăn bánh trên đường lớn, cô gái ngồi đằng sau mím môi, cụp mắt không nói gì, vẻ mặt trầm tư. Đột nhiên tới đoạn xóc, tay lái cậu khẽ run, chệch hướng một cái suýt thì đâm vào vỉa hè. Cẩm Anh vội phản ứng, tay siết càng chặt cặp người phía trước.
“Cậu có biết đi xe đạp không vậy? Nếu không thì để tớ chở cậu.”
Nhật An sẽ không nói vừa rồi là cậu cố ý đâu. Gì chứ, cô bạn này còn đòi chở cậu, cậu còn chưa mất giá tới mức đó.
Thiếu niên xuỳ một tiếng: “Tôi đã nói tôi chưa từng chở ai rồi mà.”
Cẩm Anh càng không yên tâm hơn, suốt đường về đều túm chặt cặp cậu.
“Đến nơi rồi đấy, cậu mau xuống đi.” Thanh âm trầm thấp vang lên.
Thiếu nữ bước xuống, lí nhí nói lời cảm ơn, còn dặn dò: “Cậu về nhớ đi đường cẩn thận.”
Nhật An nhếch khóe môi: “Không cần, nhà tôi ở ngay đây.”
Nói rồi hếch cằm chỉ về phía khu nhà B gần đó.
Cẩm Anh: “…” Cậu không cần phải khoe khoang mình là người có tiền đến thế đâu.
Chỗ gia đình cô ở là khu nhà A dành cho hộ gia đình tầm trung, còn khu B kia chính là dành cho người có tiền, chỉ cách khu A vài bước đi bộ. Ở gần vậy nhưng sao Cẩm Anh không hề chạm mặt cậu? Vì thiếu niên sống rất tùy hứng, nếu như cô đến lớp sớm thì phải gần sát giờ cậu mới tới, không đi muộn đã là phúc đức ba đời rồi. Khi tan học cũng thế, đôi khi cậu sẽ ra quán net ngồi một hai tiếng trước khi về nhà ăn tối, hoặc đi dạo quanh phố vài vòng, nói chung cậu không thích về nhà sớm, không như học sinh ngoan Cẩm Anh lúc nào cũng về nhà đúng giờ. Vả lại hai khu nhà nước sông không phạm nước giếng, hàng xóm sống cùng nhau trong khu thì biết nhau thôi.
Bây giờ mới nhận ra cậu ta sống gần cô đến thế, trái đất này quả thực rất nhỏ.
Nhật An cũng không phải người sống ở đây ngay từ đầu. Cậu sinh ra ở thủ đô, học hết tiểu học bố mẹ cậu đột nhiên không lý do chuyển cậu về quê sống. Thế là cậu bé Nhật An bắt đầu cuộc sống mới, tiếp xúc với môi trường mới. Bố mẹ mua cho cậu căn chung cư để cậu ở một mình, thậm chí còn mời giúp việc mà mình tin tưởng đến chăm cậu.
Mỗi khi cậu về nhà chỉ thấy cơm dẻo canh ngọt bày sẵn trên bàn, bác giúp việc đã về từ bao giờ.
Quay trở lại thời điểm hiện tại, thấy Cẩm Anh giương mắt nhìn chằm chằm mình, Nhật An cảm thấy có chút thiếu tự nhiên. Cậu hắng giọng: “Cậu còn đứng đó trừng tôi làm gì, không mau vào trong nhà kẻo bố mẹ lo.”
Câu nói của cậu kéo cô thoát khỏi những dòng suy nghĩ. Chết rồi, lát nữa cô phải giải thích với bố mẹ sao đây?
“Nhưng xe đạp của tớ mất rồi, chắc chắn sẽ bị mắng…”
Nhật An nhướn mày, ồ, ý của cô bạn này là không muốn về nhà vì sợ bố mẹ la? Nhưng suy cho cùng cũng không phải lỗi của cậu mà, cậu cũng không có mượn người ta đến giải vây cho mình.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn xuống mũi giày không lên tiếng.
“Cậu cứ bảo với bố mẹ là cậu đi vào cửa hàng tạp hoá mua bút, quên không khoá xe nên bị trộm cướp mất là được.”
Cẩm Anh: “…” Cô cũng nghĩ như vậy đấy, tâm ý tương thông ghê. Nhưng cái lý do sứt sẹo này lừa được ai cơ chứ? Xe đạp của cô cũng chỉ là xe cũ, tên trộm nào nhìn trúng chắc chắn mắt có vấn đề. Ấy vậy mà vẫn có trộm cuỗm mất xe cô mới hay.
Đoạn cậu nghĩ ngợi rồi lại nói tiếp: “Chắc bố mẹ cậu cũng không nỡ nặng lời với con gái đâu, đừng lo.”
Nói xong câu này cậu lập tức cảm thấy hối hận, tự dưng cậu lại đi quan tâm, an ủi một đứa con gái, là một đứa con gái đấy. Nhật An băn khoăn cô bạn trước mặt mình đây có phải là yêu tinh có tài thôi miên hay không.
Cẩm Anh không phải yêu tinh, cô chỉ là một cô gái bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn. Cả hai người đều nghĩ sự xuất hiện của đối phương làm nhiễu loạn cuộc sống thường ngày vốn bình yên của mình.
Thiếu nữ bỗng ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Được rồi, cứ như vậy đi, cậu mau về kẻo bố mẹ lo.”
Nhật An: “…” Còn lặp lại lời cậu cơ đấy.
Bóng lưng Cẩm Anh khuất dần sau ánh đèn đường vàng vọt, bỏ lại cậu ngồi đó trên chiếc xe đạp. Nhật An nghĩ, chắc hôm nay đầu cậu bị bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi, có lẽ người ta cũng chẳng cần mình quan tâm, cậu lại đi mặt nóng dán mông lạnh làm gì. Sở dĩ Nhật An nghĩ thế vì cậu có thể thấy được cô đang che giấu điều gì đó trong ánh mắt, không muốn cậu biết.
Hôm nay trăng rất sáng nhưng lại chẳng có ngôi sao nào xung quanh, trái lại trời nhiều mây, mỗi đám mây như cất chứa trong mình một bí mật nào đó, mời gọi con người khám phá. Chỉ tiếc rằng trên trời có hàng ngàn hàng vạn đám mây như thế, cậu cũng không đủ thời gian khám phá từng cái một.