Tình Đắng

Chương 49: NGÀI MUỐN THẤY CÔ ẤY KHỔ SỞ SAO?



“Mẹ, cho dù không có An Noãn, con cũng không thể yêu Giang Thiến Nhu, cô ấy không phải là loại phụ nữ mà con thích”

Nghề Tuệ hừ mũi: “Vậy con thích loại phụ nữ như thế nào, mẹ tìm cho con. Tóm lại con dâu mẹ không thể là con bé An Noãn kia được!”

Thường Tử Phi khẽ thở dài, lạnh nhạt nói: “Mẹ, gần đây con mệt mỏi lắm, mẹ có thể để con yên được không? Chuyện tình cảm, xin đừng ép con nữa, nếu mẹ cứ bắt ép quá e rằng con cũng sẽ làm chuyện điên rồ”

“Con trai, con nói như vậy là có ý gì?”

Thường Tử Phi cũng không muốn tiếp tục nghe giọng nói của bà ta, liền cúp điện thoại tắt máy luôn.

Trở lại phòng bệnh, nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, anh cảm thấy lòng đau như cắt.

Anh từng nói cho dù phản bội toàn bộ thế giới cũng sẽ không phụ lòng cô, nhưng anh đã thực sự làm được chưa? Trong lúc cô bị bệnh nằm bất lực ở nhà, anh lại hẹn ăn cơm với một người con gái khác.

“Xin lỗi, bảo bối, sẽ không như vậy nữa, sẽ không có lần sau nữa đâu!”

Thường Tử Phi hôn lên trán cô, hết lần này tới lần khác hứa hẹn bên tai cô.

***

Ngày hôm sau, An Noãn tỉnh lại, cơn sốt đã lui nhưng sắc mặt cô vẫn rất kém. Vừa mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh mình có người chăm sóc, cảm giác này thật tốt.

“Thường Tử Phi, đây là bệnh viện sao? Sao em lại vào đây?”

Thường Tử Phi rót một cốc nước, nâng An Noãn dậy, cho cô uống xong mới cười nói: “Đương nhiên là anh đưa em tới rồi. Cô bé này, trong người không khỏe vậy mà cũng không nói cho anh biết. Em có biết về nhà nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của em, suýt nữa anh sợ hết hồn rồi không?

An Noãn bĩu môi, hừ một tiếng: “Anh còn nói, em gọi điện thoại cho anh, vì sao lại có một cô gái nhận cuộc gọi? Anh không giấu em ra ngoài chơi gái đó chứ?”

Thường Tử Phi vì một tiếng: “Cô bé ngốc, đoán mò cái gì vậy hả?”

“Cô gái đó là ai vậy?”

Thường Tử Phi cúi đầu, cười ra tiếng, bất đắc dĩ nói: “Em bệnh tới mức này mà vẫn còn tâm tự lo chuyện đó”

“Được rồi, là em suy nghĩ nhiều, anh nhất định sẽ không làm xằng bậy sau lưng em. Thật ra em hoàn toàn không nghi ngờ anh, em hiểu tính cách của anh mà”

Thường Tử Phi nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, trong lòng đau đớn như có hàng vạn mũi kim đâm vào.

“An Noãn, chờ em khỏe lại, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”

“Đăng ký cái gì, ai muốn đăng ký với anh chứ?”

An Noãn uể oải nằm dựa vào lòng anh: “Thường Tử Phi, có phải em bệnh nặng lắm không, vì sao em cảm thấy trong người rất yếu ớt?”

“Không nặng, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là ổn, anh sẽ ở đây chăm sóc em”

Nghe những lời này của anh, An Noãn cảm thấy rất yên tâm, bất tri bất giác, cô ngủ thiếp đi trong lòng anh.

An Noãn nằm viện ba ngày thì hết sốt, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều. Hàng ngày, Thường Tử Phi đều ở bên cạnh cô, dù cô đang ngủ, anh cũng ngồi bên giường, dường như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất. Thấy Thường Tử Phi vất vả như vậy, An Noãn rất thương xót.

Tối nay, An Noãn lại đề nghị: “Em muốn xuất viện”

Thường Tử Phi vuốt ve tóc cô, nói như dỗ trẻ con: “Ngoan, ở thêm hai ngày nữa đi, rồi sẽ xuất viện”

An Noãn le lưỡi, bắt đầu làm nũng: “Em muốn xuất viện, cứ tiếp tục ở lại như thế này, không bệnh cũng thành ra có bệnh. Bác sĩ cũng nói em có thể xuất viện rồi, sao anh cứ bắt em nằm viện chứ?”

Thường Tử Phi ngẫm nghĩ một chút, đành nhượng bộ: “Vậy thì sáng ngày mai xuất viện”

“Không, em muốn xuất viện ngay bây giờ! Em đã không sao rồi!”

Thường Tử Phi không lay chuyển được cô, đành mời bác sĩ tới.

Bác sĩ đề nghị ngày mai kiểm tra lại một lượt, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.

Rốt cuộc cũng được xuất viện, An Noãn hết sức vui mừng.

Khi cùng Thường Tử Phi tay trong tay đi tới bãi đỗ xe, An Noãn vô tình nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc, trái tim cô lập tức như bị bóp nghẹt.

Trên đường về, cô vẫn không yên lòng.

Thường Tử Phi thấy vậy, lo lắng hỏi: “Cô bé, lại thấy khó chịu ở đâu rồi phải không? Anh đã nói rồi mà, đừng có nôn nóng đòi xuất viện”

An Noãn cười cười, nói: “Em không sao đâu, anh đừng lo. Ngày mai em đi làm được rồi”

Thường Tử Phi tức giận quát to: “Không được đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho anh!”

Đêm đó, An Noãn hoàn toàn mất ngủ. Cô nằm trên chiếc giường lớn, lăn qua trở lại suốt đêm, nhưng không sao chợp mắt được.

Lần này cô đâm Mạc Trọng Huy bị thương, nhưng hắn lại đột nhiên buông tha Tập đoàn Phi Vũ, cô nghĩ mãi không ra nguyên nhân vì sao, không biết rốt cuộc Mạc Trọng Huy đang làm cái gì, sau này hắn sẽ còn bày trò gì để giày vò Thường Tử Phi.

Nếu tất cả phiền phức đều đổ lên đầu một mình cô, cô cũng chấp nhận, cô không muốn liên lụy Thường Tử Phi.

***

Cả đêm không ngủ, An Noãn rời giường sớm, vào bếp nấu cháo cho Thường Tử Phi. Cô luôn tin rằng tình yêu phải được thể hiện từ cả hai phía.

Sáng sớm thức dậy, Thường Tử Phi đã nhìn thấy An Noãn loay hoay trong bếp, anh liền tức giận, quát cô: “An Noãn, ai cho em dậy sớm như vậy? Ai cho em làm bữa sáng?”

An Noãn xoay người lại, nở một nụ cười xán lạn, nói một cách nghiêm túc: “Lúc ở bệnh viện, em ngủ nhiều quá rồi.”

Thường Tử Phi khẽ thở dài, bể cố đặt qua một bên, tự tay làm bếp.

An Noãn cảm thấy rất bất đắc dĩ, vòng tay ôm eo anh từ phía sau, cảm động hỏi: “Thường Tử Phi, sao anh tốt với em như vậy?”

Anh dừng động tác lại một chút, lập tức âu yếm nói: “Anh không tốt với em, thì tốt với ai bây giờ?”

“Thường Tử Phi, anh sẽ tốt với em như vậy cả đời chứ?”

Anh trả lời chắc nịch: “Đương nhiên rồi, anh xem em như là bảo bối, yêu thương em cả đời”

An Noãn vẫn ôm chặt eo Thường tử Phi, vùi mặt vào tấm lưng rộng của anh, thầm nghĩ, có người yêu thương, cảm giác thật là tốt.

“Thường Tử Phi, anh có biết em đã trải qua những ngày tháng như thế nào trong tù không? Lúc mới vào tù, em đã tuyệt thực, em muốn lên thiên đường với ba em. Nhưng em lại không cam lòng. Em muốn sau khi ra tù sẽ báo thù. Từng giây từng phút, em đều muốn chém Mạc Trọng Huy thành trăm mảnh. Ở trong đó ba năm, em trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, gần như gạt hết quá khứ sang một bên. Em muốn sống tốt, em không muốn ba em ở trên trời phải lo lắng cho em. Thường Tử Phi, cảm ơn anh, cảm ơn anh đối xử tốt như vậy với em, cảm ơn anh đã khiến em cảm thấy ngập tràn hy vọng về tương lai”

Thường Tử Phi xoay người lại, kéo cô vào lòng, giọng hơi trầm xuống, hỏi: “Noãn Noãn, nếu có một ngày anh lừa dối em, em có tha thứ cho anh không?”

An Noãn vùi đầu trong lòng anh, ngốc nghếch nói: “Cho dù cả thế giới đều lừa dối em, nhưng anh thì không?

Hai người cùng ăn bữa sáng, An Noãn khăng khăng tự đến bệnh viện khám lại, Thường Tử Phi nhất định không đồng ý. Hai người tranh cãi một hồi, rốt cuộc quyết định Thường Tử Phi sẽ đưa cô đến bệnh viện rồi An Noãn sẽ tự đi kiểm tra một mình.

“Thường Tử Phi, anh đừng coi em như trẻ con, nếu như một chút việc đó mà cũng không làm được thì em cũng không nên sống làm gì. Anh đi lo việc của anh đi, lát nữa em sẽ tự về nhà”

Tuy Thường Tử Phi đồng ý nhưng mặt mày bí xị.

An Noãn cảm thấy buồn cười, vòng tay ôm cổ anh làm nũng: “Anh chăm sóc em nhiều ngày như vậy, điện thoại cũng tắt máy, anh còn muốn giữ công ty không hả? Em vẫn đang chờ anh kiếm tiền về nuôi em đây!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.