Một tuần sau, mỗi ngày Giang Trì đều đưa Thịnh Gia Nam đi tẩm bổ, thời gian trôi qua kẽ tay, đã đến cuối tháng mười.
Thứ bảy tuần này, Thịnh Gia Nam đã hứa sẽ cùng Giang Trì về nhà ăn tối, vì vậy hai người thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà vào tối thứ sáu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cơ thể Thịnh Gia Nam có tính hàn, khi các bạn học nam khác còn mặc áo khoác mỏng, cậu đã bị Giang Trì khoác lên người bộ đồ bánh mì màu trắng sữa có viền hơi phồng và vòng eo ngấn mỡ, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ.
Những chiếc áo khoác lông màu trắng sữa và những bộ quần áo bánh mì béo ú đều là gu thẩm mỹ của mẹ Giang. Trước giờ bà ấy luôn muốn có con gái, ngày nào bà ấy cũng mua quần áo và mỹ phẩm cho con gái.
Đáng tiếc là sinh ra Giang Trì. Nhưng mẹ Giang nghĩ lại, không quan trọng, con trai nhỏ cũng có thể mua rất nhiều quần áo nhỏ xinh xắn. Vì vậy, mẹ Giang thường đưa hai đứa con đến trung tâm thương mại và mua cho chúng những bộ quần áo nhỏ xinh cùng kiểu dáng.
Trước đây bé Giang Trì là một cậu bé rất ngầu trước mặt người khác ngoài bé Thịnh Gia Nam, hắn không muốn mặc những bộ quần áo nhỏ nhắn dễ thương như vậy, mẹ Giang không còn cách nào khác đành bảo bé Thịnh Gia Nam mặc nó.
Tuy nhiên, khi mẹ Giang muốn thay quần áo cho bé Thịnh Gia Nam, bà ấy đã bị bé Giang Trì từ chối. Mẹ Giang hỏi tại sao, bé Giang Trì nói rằng bé Thịnh Gia Nam thuộc về một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể thay quần áo cho cậu. Mẹ Giang không nói nên lời, nhìn hai đứa trẻ đang loay hoay mặc một chiếc áo khoác dày.
May mắn là bé Thịnh Gia Nam vốn dĩ đã đáng yêu, khi mặc bộ đồ này vào còn đáng yêu hơn, sau đó cậu nhìn mọi người bằng một đôi mắt ngấn nước, vô cùng vô cùng đáng yêu.
Khiến bé Giang Trì choáng váng. Đầu nhỏ suy nghĩ, trên đời này sao lại lại có một đứa trẻ đáng yêu như vậy?
Nghĩ xong hắn vừa ngẩn ngơ vừa vui, đứa nhỏ đáng yêu như vậy chỉ thuộc về một mình hắn.
Cuối cùng, bé Giang Trì miễn cưỡng mặc bộ quần áo này để sánh đôi với bé Gia Nam. Vào thời điểm đó, hai đứa trẻ siêu dễ thương mặc đồ giống nhau, tay trong tay đi dạo trong trung tâm thương mại liền thu hút rất nhiều ánh nhìn. Hầu như người gặp người khen, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe tái, vô cùng thỏa mãn lòng tự trọng của mẹ Giang.
Sau này lớn lên, Giang Trì nhất quyết không mặc những bộ quần áo như thế này, mẹ Giang ép thế nào cũng không chịu mặc cho dù có mua bao nhiêu đi chăng nữa.
Nhưng Thịnh Gia Nam không ngại, cậu cảm thấy những bộ quần áo này vừa ấm áp lại vừa đẹp mắt, nếu không mặc chúng sẽ rất lãng phí. Giang Trì vui mừng khôn xiết, hắn thích nhìn Thịnh Gia Nam mập mạp như vậy hơn.
.-.
Đến cửa nhà, lần này Giang Trì không trực tiếp đi theo Thịnh Gia Nam, mà là giữ cậu ở cửa, kéo người bạn nhỏ mập mạp ôm vào trong lòng.
Thịnh Gia Nam yếu ớt giãy dụa nói: “Đừng như vậy, chúng ta đang đứng trước cửa nhà đấy, nhìn không hay.”
Giang Trì mỉm cười, rũ đôi mắt nhìn gương mặt Thịnh Gia Nam: “Sao vậy? Còn có ai không biết chúng ta mỗi ngày đều như thế này.”
“… Được rồi, cậu không cần về nhà à, về ăn cơm trước đi.” Thịnh Gia Nam nói.
“Sao vội vàng đuổi tôi đi thế?” Giang Trì đè nặng giọng nói, dán mặt lại gần hơn, “Không muốn gặp tôi?”
Thịnh Gia Nam ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Giang Trì nhìn cậu một lúc, khóe miệng khẽ cong lên, dịu dàng nói: “Hôn một cái nào.”
Thịnh Gia Nam khựng lại, khó hiểu ngẩng đầu, liền thấy Giang Trì cúi đầu xuống.
Tim Thịnh Gia Nam tim đập kịch liệt, cảm giác được Giang Trì mut nhẹ lên má cậu phát ra một tiếng “chụt”.
Thịnh Gia Nam: “…”
Chắc chắn rồi, không thể có quá nhiều hy vọng vào hắn.
“… Không hút ra dấu chứ?” Thịnh Gia Nam hỏi.
“Không.” Giang Trì nói, “Tôi lướt nhẹ thôi, không sao.”
Để không cho phụ huynh nghe thấy, bọn họ cố ý đè nén giọng nói.
Thịnh Gia Nam lau mặt: “Da tôi trắng.”
Giang Trì cười: “Tôi biết da cậu trắng, cậu là người trắng nhất, trên cơ thể cậu mỗi một tấc đều trắng.”
Khi hắn nói, giọng nói của Giang Trì trầm xuống một cách khó hiểu, âm cuối có chút nặng nề, hắn nhìn Thịnh Gia Nam bằng ánh mắt rực lửa. Trong chốc lát, Thịnh Gia Nam cảm giác được mạch não của mình cộng hưởng với Giang Trì, thật sự sinh ra ý nghĩ không trong sáng giống nhau.
Suy nghĩ một hồi, Thịnh Gia Nam xoay người đi mở cửa, không nói lời nào, để lại Giang Trì đứng sau cười cười.
Nghe thấy tiếng động, bố Thịnh ra mở cửa thì thấy hai đứa con đi học về trước cửa.
“Về rồi à?” Bố Thịnh cười lớn.
Thịnh Gia Nam vâng một tiếng, gọi bố.
Giang Trì vui vẻ gọi chú Thịnh, sau khi thấy Thịnh Gia Nam vào nhà, hắn đã từ chối lời mời ăn tối của bố Thịnh và về nhà mình.
Thấy hắn vào cửa, mẹ Giang liền trêu chọc: “Sao hôm nay không chạy qua nhà mẹ vợ?”
“Con nhớ mẹ.” Giang Trì nói: “Bố đâu rồi mẹ?”
“Đây.” Bố Giang bước ra khỏi phòng làm việc, tay cầm máy tính bảng, “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã an bài, cả đời này nó dẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa. Đến nỗi có thể không còn sống được bao lâu nữa, những người trong đó không đèn cạn dầu, tay chân nó lại nhỏ bé, chỉ có thể trông chờ vào vận may của chính nó thôi.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, dường như còn nghĩ như vậy là chưa đủ, vẻ mặt của bố Giang trở nên nghiêm túc hơn: “Giang Trì, anh còn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện không tốt. Anh có biết anh ra tay nặng như thế nào không? Anh suýt gϊếŧ người ta rồi đấy, nó vẫn đang nằm trong bệnh viện. Nếu anh không phải là con trai bố, thì anh định làm gì bây giờ.”
Giang Trì: “Có phải con của bố hay không con cũng muốn đánh chết loại cặn bã này, thay trời hành đạo.”
“Anh.” Bố Giang tức giận. Dù tức giận đến mức muốn chửi bới nhưng lần này ông ấy phải thừa nhận Giang Trì nói đúng. Ai gặp phải loại biếи ŧɦái như thế này đều không chịu nổi.
Chưa kể con trai ông ấy coi Thịnh Gia Nam còn quan trọng hơn cả bầu trời.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Mẹ Giang bưng một đĩa nho qua, nói với Giang Trì, “Bữa tối ngày mai, ông nội nhất định sẽ mắng. Đừng có cãi lại ông đấy.”
“Con không cãi đâu.” Giang Trì dựa vào sofa, đôi mắt rũ xuống, không biết đang nhìn nơi nào, nhưng giọng nói cũng chậm lại, “Con chỉ nói thật mà thôi, ai nhịn thì nhịn chứ con không nhịn.”
Mẹ Giang biết tính tình của con trai, cũng lười nói với hắn. Suy cho cùng, phần lớn những gì Giang Trì làm đều đúng, tuy rằng nắm đấm cứng rắn và tàn nhẫn, nhưng đều dùng để bảo vệ Thịnh Gia Nam, không bao giờ chủ động tấn công người khác.
Vào tối thứ bảy, mẹ Giang nhắc Giang Trì và Thịnh Gia Nam đi thay đồ.
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì cài cúc áo, thản nhiên hỏi: “Hôm nay là có tiệc gì?”
“Sinh nhật lần thứ 60 của bạn ông nội.” Giang Trì nói.
Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra khiến hắn thực sự có chút không nhớ nổi. Chỉ biết là hôm nay hắn chắc chắn sẽ ông nội mắng.
Thịnh Gia Nam ồ một tiếng. Trước đây mẹ của Giang thường đưa họ đến một số bữa tiệc tối, Thịnh Gia Nam thì không hề suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là đi ăn và đi ngắm cảnh.
Sau khi cài cúc áo, Giang Trì đã chọn chọn tới chọn lui rồi cài một bông hồng lên ngực Thịnh Gia Nam. Sau đó, nhìn người bạn nhỏ đẹp trai của mình, hắn đã chọn cho mình một bông hoa màu xanh đậm để sánh đôi cùng cậu.
“Muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn đẹp trai có đẹp trai.” Giang Trì nhìn Thịnh Gia Nam, cười cười,, “Cậu có phải là thần tiên cố ý hạ phàm vì tôi không, nhìn mê người như vậy.”
Thịnh Gia Nam giương mắt nhìn Giang Trì, bỗng nhiên phát giác bản thân thật đúng là vì hắn mà đến. Cậu vốn dĩ không thuộc về thế giới này.
Giang Trì thu tay về: “Đi, hôm nay mỹ nhân Thịnh Gia Nam của chúng ta lại chuẩn bị ra tay đại sát tứ phương.”
Thịnh Gia Nam nhìn nụ cười của hắn, không khỏi cong môi, cậu bị Giang Trì giữ chặt suốt đường đi.
Giá như thời gian có thể dừng lại vào lúc này, nhân vật chính thụ không bao giờ xuất hiện.
-.-
Xe của nhà họ Giang dừng trước một biệt thự tư nhân.
Giang Trì xuống xe trước, mở cửa cho Thịnh Gia Nam, cong môi nhìn cậu, nhướn mày, làm động tác mời đầy quý ông.
Trong một dịp trang trọng như vậy, Thịnh Gia Nam không muốn nắm tay hắn, vì vậy cậu liền tránh đi, đi theo bố Giang và mẹ Giang. Giang Trì không cho cậu đắc í, đi được một bước liền chắn trước mặt cậu, tư thế không nắm tay không cho đi.
“Giang Trì.” Thịnh Gia Nam gọi hắn nói: “Đây là dịp trang trọng, chúng ta còn chưa đủ tuổi tùy tiện nắm tay nhau.”
“Thì có sao.” Giang Trì thờ ơ nói, “Ai không biết chúng ta là anh em, anh trai ôm em trai có gì sai?”
Lúc này, mẹ Giang đang đi phía trước, thấy động tác của hai đứa trẻ, liền nhìn lại, đè nặng giọng nói, cảnh cáo Giang Trì: “Giang Trì, đừng phá, hôm nay có rất nhiều trưởng bối ở đây. Tý nữa phải chào hỏi trưởng bối, nhớ lễ phép đấy.”
Giang Trì nhún vai không phục đứng bên cạnh Thịnh Gia Nam. Hai thiếu niên bước vào cùng bố mẹ. Bước qua cổng lớn, họ đi ngang qua một hoa viên trung tâm, Thịnh Gia Nam nhìn lên thì thấy một bóng người phía trên ngôi biệt thự phía đối diện.
Ánh đèn sau lưng khiến cậu không nhìn rõ lắm, Thịnh Gia Nam cũng không nghĩ nhiều, đi theo bố Giang và mẹ Giang vào đại sảnh.
Còn cậu chủ Giang bên cạnh thì cứ lảm nhảm mãi bên tai cậu, cho rằng cậu là kẻ vô tâm.
Và lý do khiến hắn dài dòng như vậy chỉ vì Thịnh Gia Nam vừa từ chối cái nắm tay của hắn.
Thịnh Gia Nam: “…”
Đi vào đại sảnh, Thịnh Gia Nam nhìn lên liền thấy một ông cụ bị mọi người vây quanh ở giữa, đầu tóc hoa râm, trên người mặc quân trang, thoạt nhìn tinh thần có vẻ phấn chấn.
Chắc đây chính là ông cụ 60 tuổi kia.
“Cụ ông Mễ.” Có người hét lên từ phía sau.
Thịnh Gia Nam sửng sốt, đầu óc đột nhiên quay cuồng.
Họ Mễ…
Họ của nhân vật chính thụ…
Thịnh Gia Nam bất giác nuốt nước bọt, thấy cụ ông đang đến gần bố mẹ Giang, ông ấy vui vẻ vỗ vai bố Giang và nói với với họ vài câu. Sau đó thấy cậu và Giang Trì, khen ngợi vài câu, nói: “Ông cũng có cháu trai. Hiện tại thằng bé đang ở trên lầu. Tý nữa ông sẽ giới thiệu với hai đứa. Ba đứa có thể kết bạn với nhau.”
Mẹ Giang lễ phép phụ họa vài câu.
Lúc này, một người phục vụ đi tới bảo Giang Trì ra vườn sau, nói ông cụ Giang đang đợi hắn ở đó.
Giang Trì đang định kéo Thịnh Gia Nam đi cùng, nhưng mẹ Giang trừng mắt nhìn hắn rồi nhỏ giọng ra hiệu: “Nếu như con sắp bị mắng thì đừng mang Nam Nam theo.”
Giang Trì nghĩ đến điều đó, cũng đúng, chuyện này có liên quan đến Thịnh Gia Nam, nếu đi ra cùng hắn có khi cậu cũng bị mắng, điều mà hắn miễn cưỡng chịu đựng.
Giang Trì suy nghĩ một chút, sau đó siết chặt ngón tay Thịnh Gia Nam: “Vậy cậu đi theo mẹ tôi đi, đừng chạy lung tung chờ tôi trở lại.”
Thịnh Gia Nam liếc mắt nhìn hắn, một lát sau liền gật đầu.
Giang Trì nhìn cậu một cái, nhéo nhéo mặt của cậu, sau đó sải bước đi ra khỏi đại sảnh chuẩn bị tinh thần để bị mắng.
Thịnh Gia Nam nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên nó như trùng lặp với bóng lưng hắn để lại cho khẩu pháo hôi trong quyển sách, đôi mắt cậu trở nên nhòe hẳn.
Kể từ sau sự việc của Thiệu Bân, cậu luôn trốn tránh, chỉ cần nhân vật chính thụ không xuất hiện, cậu có thể tiếp tục ở bên cạnh Giang Trì. Nếu nhân vật chính thụ không xuất hiện một ngày, cậu vẫn chưa phải rời đi trong một ngày.
Nhưng bây giờ…
“Ông ơi.” Một âm thanh giòn giã vang lên.
Thịnh Gia Nam ngẩng đầu lên theo tiếng động, thấy một thiếu niên đang bước xuống cầu thang, mắt cậu ấy nhìn thẳng qua đám đông và rơi xuống người cậu.
——————
Lời tui muốn nói:
Cứ thấp thỏm thế nhờ.