Trước kia Bạch Thấm quá hung dữ đã khắc sâu ấn tượng với Lâm Mặc rồi, cho nên, theo bản năng Lâm Mặc liền cho rằng Bạch Thấm đã làm gì đó khiến An Tử Thiên bắt đầu quay về trạng thái lúc trước, có lẽ, tình huống thậm chí còn có thể tệ hơn nữa.
“Chúng tôi không có cãi nhau, chỉ là giận dỗi mà thôi.” Nghe lời tra hỏi của đầu bên kia, không biết vì sao Bạch Thấm lại có chút chột dạ. Chỉ là giận dỗi mà thôi, đây đâu tính là cãi nhau chứ.
“An Tử Thiên vĩnh viễn sẽ không cãi nhau với cô.” Im lặng một lúc, Lâm Mặc đáp lại lời giải thích của Bạch Thấm bằng một câu như thế.
Bạch Thấm ngây ngẩn cả người.
An Tử Thiên vĩnh viễn sẽ không cãi nhau với cô.
Anh sẽ mãi mãi không có chút bất mãn nào với cô, mãi mãi luyến tiếc đặt một chút tức giận lên người cô. Trước khi sống lại, mỗi một lần gọi là tranh cãi đều là tự bản thân công kích anh mà thôi.
Cuộc sống sau khi sống lại trôi qua quá thuận lợi, bất tri bất giác liền quên mất những ký ức kia. Ngẫm lại, hiện tại bản thân lại muốn dùng cách thức này để dẫm vào vết xe đổ của đời trước ư? Đời trước lấy danh nghĩa hận để tổn thương anh, đời này lại lấy danh nghĩa yêu để tổn thương anh.
Cô hối hận không dứt, ở trong lòng hung hăng trách mắng mình.
Rời khỏi chỗ của Trình Việt Vũ, Bạch Thấm nhấn số di động của Triệu Ngạn Bân để hẹn gặp mặt anh ta.
Triệu Ngạn Bân nhận được điện thoại hẹn gặp của Bạch Thấm liền vô cùng vui mừng. –ll,,e..ele…Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại hẹn mình gặp mặt, như vậy chẳng phải chứng tỏ bản thân cũng có chút vị trí trong lòng cô sao!
Lúc anh ta đến quán cafe ước định, liếc mắt liền thấy cô gái mà mình thầm yêu đã lâu đang yên tĩnh ngồi một góc, cúi đầu nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê trong tay. Khoảng cách hơi xa nên không thể thấy rõ vẻ mặt cô, có lẽ cô đang suy nghĩ chuyện gì đó đến mất hồn, nên một hồi lâu vẫn không hề đổi động tác. Ngọn đèn trên tường hắt ra ánh sáng dịu dàng bao quanh cô tạo thành một vòng sáng mông lung, giờ phút này, Triệu Ngạn Bân cảm thấy tương lai sẽ không thể tìm được một cô gái nào khiến anh ta động tâm như Bạch Thấm trên thế giới này nữa.
Bước từ từ đến trước mặt cô, không một tiếng động ngồi xuống đối diện cô, Triệu Ngạn Bân im lặng, chỉ tham lam ngắm nhìn khuôn mặt tinh tế của cô gái ở trước mắt.
Bị bóng râm bao phủ kéo suy nghĩ về, Bạch Thấm ngẩng đầu thấy Triệu Ngạn Bân ngồi ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, Bạch Thấm hơi sửng sốt, liền nghĩ tới An Tử Thiên. Anh thích nhất chính là chẳng làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, ăn cơm đến một nửa thì sẽ dừng lại nhìn cô, lúc đọc sách chỉ nhìn sơ qua rồi lại dời ánh mắt sang cô. Nửa đêm tỉnh ngủ anh sẽ len lén đến phòng cô, vịn mép giường nhìn cô, nhìn một lúc thì ngủ mất tiêu. Ngày hôm sau cô vừa mở mắt đã nhìn thấy anh thì hôm đó tâm tình sẽ rất tốt.
Làm thế nào đây, anh Tử Thiên, rất nhớ anh đó!
“Em chờ lâu chưa?” Thấy Bạch Thấm nhìn mình, Triệu Ngạn Bân có chút ngượng nghịu.
“Không đâu, tôi cũng vừa đến thôi.” Bạch Thấm phục hồi tinh thần, đáp lại.
Gần đây Mễ Nhạc thường trách mình hay ngẩn người, hình như đúng là có việc này nhỉ.
“….Không nghĩ tới em lại chủ động hẹn gặp anh, anh rất bất ngờ song cũng rất vui vẻ!” Triệu Ngạn Bân có chút kích động nói.
Bạch Thấm lại lần nữa thu hồi ánh mắt có chút mông lung của mình, nhìn về phía Triệu Ngạn Bân, cảm thấy mới một thời gian không gặp, dường như mình đã hơi quên mất dáng vẻ của anh ta rồi.
“Hẹn anh tới là vì cần nói rõ ràng một số việc với anh.
Triệu Ngạn Bân sửng sốt, đột nhiên có chút hoảng hốt khi thấy ánh mắt của Bạch Thấm, trực giác khiến anh ta không muốn nghe Bạch Thấm nói tiếp. Anh ta cảm giác nếu để cho cô tiếp tục nói thì về sau mình sẽ không thể tham dự vào cuộc đời cô được nữa.
“A, đúng rồi, đã có kết quả của cuộc thi diễn thuyết rồi đấy, anh đứng hạng nhất đó, em không định chúc mừng anh sao?”
“Triệu Ngạn Bân.”
“Anh nghe nói em cũng tham gia, nhưng tại sao vào lúc tranh tài, anh không nhìn thấy em đâu? Đã có chuyện gì……”
“Triệu Ngạn Bân!” Bạch Thấm lên giọng, rốt cuộc cắt đứt tiếng lải nhải không ngừng của anh ta.
“Anh hãy nghe tôi nói trước, đừng mở miệng nữa.”
“Bạch Thấm, đừng nói nữa được không, đừng tàn nhẫn với anh như thế.”
Bạch Thấm nghe ra được trong giọng nói của Triệu Ngạn Bân đang đè nén sự bi thương.
“Triệu Ngạn Bân, xin hãy nghe tôi nói.” Bạch Thấm không dừng lại, nghiêm túc lặp lại một lần nữa, tay cầm thìa liền hơi dùng thêm sức.
“Gần đây tâm trạng tôi không tốt lắm, bởi vì tôi và chồng chưa cưới có một chút mâu thuẫn. Lý do là tôi khuyên anh ấy thu hồi quyết định thu mua công ty Đông Thành nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy cho rằng có người đang mơ tưởng vợ chưa cưới của mình nên phải nhận chút báo ứng, để cho người đó hiểu, không phải là đò của mình thì đừng nhòm ngó. Tôi nói cho anh ấy biết tôi đã dứt khoát từ chối người đó, anh ấy không nên nhẫn tâm phá hủy sự nghiệp của người ta như vậy. Chồng chưa cưới của tôi rất cố chấp, tôi nhất thời xúc động đã nói vài câu nặng lời, sau đó hai chúng tôi vẫn im lặng cho đến bây giờ.”
Nhìn thoáng qua Triệu Ngạn Bân đang khiếp sợ, Bạch Thấm tiếp tục nói: “Hẳn là anh cũng biết, gần đây gia đình anh ở trong tình trạng nguy hiểm như thế đều là do một tay anh tạo thành. Tôi đã từ chối anh rồi, rốt cuộc anh còn đang chờ mong điều gì nữa?” Bạch Thấm nói rất nặng nề, thậm chí là rất vô tình, cô đã suy nghĩ cẩn thận, ngoại trừ An Tử Thiên thì cô chẳng cần phải mềm lòng với bất cứ ai cả.
“Hôm nay tôi hẹn anh tới chính là muốn nói, bắt đầu từ hôm nay chúng ta không cần gặp nhau nữa, về sau xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu như có một ngày nhìn thấy tôi thì xin hãy tránh thật xa. Chắc anh sẽ không muốn công ty do cha mẹ anh nỗ lực xây dựng hơn nửa đời người bị phá hủy trong chốc lát chứ? Tôi cũng không hy vọng vì một người không liên quan mà tôi và chồng chưa cưới sinh ra mâu thuẫn, làm thương tổn tình cảm giữa chúng tôi. Anh ấy là người đàn ông duy nhất mà tôi yêu suốt đời này.”
Cô muốn nói cho anh ta biết, chỉ cần anh ta không chủ động xuất hiện trước mặt cô thì công ty nhà anh ta sẽ bình yên ngay.
Bạch Thấm ăn nói vô tình, hành động cũng lưu loát, nói xong lời nên nói liền bỏ qua vẻ mặt đau đớn và phẫn nộ của Triệu Ngạn Bân, dứt khoát đứng dậy rời đi.
“Em dựa vào đâu mà có thể xác định cả đời này chỉ yêu chồng chưa cưới của mình, em dựa vào đâu mà chắc chắn cả đời này anh ta sẽ không thay lòng.” Lúc nói những lời này, giọng điệu của ♫Triệu Ngạn Bân thậm chí đã có ý: cô vô tình thì tôi cũng độc ác châm biếm.
Bạch Thấm chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói: “Bởi vì tôi chính là lẽ sống của anh ấy.” Mặc kệ người phía sau sẽ phản ứng ra sao, giờ phút này cô chỉ muốn mau chóng về nhà, anh đang ở trong nhà chờ cô đấy.
Trở về nhà, vừa mở cửa liền thấy An Tử Thiên bê một đĩa quả anh đào đã rửa sạch sẽ đi về phía ghế sofa trong phòng khách..- Sau bữa tối, thỉnh thoảng Bạch Thấm cũng xem TV, xem được một nửa liền thèm ăn thứ gì đó, An Tử Thiên không cho cô ăn quà vặt, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị một vài đĩa trái cây đã rửa sạch,-q4-,.,quᵩ..,.- Qu4.,..- thậm chí là cắt gọn gàng đặt ở đâu đó cho Bạch Thấm đỡ thèm. Mặc dù, mấy ngày nay Bạch Thấm giận dỗi không nói chuyện với anh, – nhưng vẫn không làm gián đoạn thói quen thường ngày của anh, chẳng qua là hai người biến thành một người mà thôi.
An Tử Thiên không ngờ Bạch Thấm sẽ về sớm như vậy, bình tĩnh đứng lại, hai người chỉ im lặng nhìn nhau. An Tử Thiên quay đầu thu hồi tầm mắt, bước về phía trước, đặt đĩa quả anh đào đõ thẫm vừa rửa sạch sẽ ở chỗ cố định.
Anh đột nhiên cảm thấy eo mình bị ôm chặt, có thứ gì đó dán trên lưng, thân thể anh cứng ngắc, nghe rõ giọng nói của Bạch Thấm.
“Anh Tử Thiên……”
An Tử Thiên không biết mở miệng nói chuyện thế nào, cô ấy tha thứ cho mình rồi sao? Rốt cuộc cũng nguyện ý nói chuyện với mình sao? An Tử Thiên vẫn không nhúc nhích.
Người phía sau đã vòng đến trước mặt, đôi tay vẫn ôm eo anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức lên nhìn anh, khẽ nói: “Anh Tử Thiên không để ý tới em sao?”
Lúc này anh mới có phản ứng, vươn tay ôm chặt Bạch Thấm, khẽ gọi: “Thấm Thấm”
Tâm trạng hoảng loạn mấy ngày qua giờ mới yên ổn lại, có trời mới biết anh hối hận thế nào vì hôm đó nhất thời bị kích động mà nói lẫy. Bạch Thấm đã phớt lờ anh mấy ngày rồi, thậm chí suýt chút nữa anh cũng bắt đầu hoài nghi hai người ở cùng nhau chỉ là một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng, bọn họ lại sắp như trước rồi.
“Anh Tử Thiên, em đã nói rõ với Triệu Ngạn Bân rồi, về sau sẽ không gặp mặt anh ta nữa, sau này người kia sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa.” Nhận được sự đáp lại của An Tử Thiên, Bạch Thấm mới nở nụ cười.
“Nếu như là anh Tử Thiên thì em đều có thể nhân nhượng.”
An Tử Thiên cảm thấy chuyện duy nhất mình có thể làm ngay bây giờ là dùng sức ôm chặt cô gái ở trong ngực, ôm thật chặt, ai cũng đừng nghĩ cướp đi cô gái chỉ thuộc về riêng anh.
Anh cố chấp muốn thu mua công ty Đông Thành, nói cho cùng chẳng qua là vì nội tâm xấu xí và ghen tỵ của chính mình mà thôi. Anh ghen tỵ tên Triệu Ngạn Bân đó đã cùng Thấm Thấm vượt qua ba năm học cấp 3, còn anh thì không tồn tại trong ba năm đó. Ghen tỵ trong ba năm đó, Triệu Ngạn Bân đã hấp dẫn ánh mắt của cô từng chút từng chút một, thậm chí suýt chút nữa khiến cô ái mộ, suýt chút nữa đã khiến anh mất đi người con gái mình yêu nhất.
Anh có ham muốn chiếm hữu đến đáng sợ, mười mấy năm qua, cho dù có ở chung một phòng thì cô vẫn gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của cô, trừ những lúc ở nhà họ An, anh đều không thể ở bên cạnh cô.-. _.le..,.l3.,L.qu…u4y…do,0,0n- Cố gắng thay đổi tình trạng này, nhưng đổi lấy kết quả là cô quyết liệt tự tổn thương mình. Vì vậy, anh đổi sang một cách khác, mặc dù không thể ở bên cạnh cô nhưng anh đều nắm rõ mọi hành động của cô. Âm thầm giải quyết những người mơ tưởng cô, dạy dỗ những kẻ nói xấu cô, cuộc đời của cô vẫn bị anh dùng những hành động đáng sợ đó để xâm nhập vào mà cô chẳng hề hay biết.-lqlqdonn-..,.- Cho dù là hiện tại, anh có thể ôm trọn cô vào lòng nhưng những hành động đó vẫn được tiếp tục không ngừng.
Tất cả đều do ham muốn chiếm hữu tham lam của anh quấy phá, mà Thấm Thấm của anh lại chẳng biết gì cả, ngược lại còn từng bước thỏa hiệp với hành động ích kỷ của anh.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn vốn có: “Nếu như có một ngày anh làm ra chuyện khiến em rất tức giận, rất tức giận thì em sẽ làm sao?”
Bạch Thấm mỉm cười duỗi ngón tay thon lướt qua gương mặt An Tử Thiên, cuối cùng dừng lại ở bên môi anh.
“Anh Tử Thiên muốn tổn thương em à?”
Hô hấp của người đàn ông lập tức rối loạn, vội la lên: “Không thể nào!” Cả đời này anh sẽ không thể làm tổn thương em!
Hôn nhẹ khóe môi anh, tâm tình của Bạch Thấm rất vui vẻ, liền nói: “Nếu như là anh Tử Thiên thì không sao cả.” Em tin tưởng anh vĩnh viễn sẽ không thương tổn em!